Chương 988
“Đúng vậy, cô chủ cành vàng lá ngọc trở về gia tộc, thì có phải là đứa con giả kia sẽ bị đuổi khỏi gia tộc rồi không?”
“Nhà họ Thẩm sẽ trục xuất Thẩm Thanh Vi ra khỏi gia tộc sao?”
“Có phải ngài định đưa cô ta ra nước ngoài, để cô ta rời xa nhà họ Thẩm không?”
“Ông Thẩm, xin ông hãy trả lời thật lòng.”
Bố Thẩm nắm chặt nắm đấm.
Tâm Tâm, xin lỗi, là do bố bị ép buộc, tạm thời chỉ có thể để con phải chịu thiệt thòi rồi.
Đợi khi bố lấy được bằng chứng về, loại bỏ mọi nguy cơ của con sau này, bố sẽ giải thích rõ ràng với con.
“Đứa con nuôi Thẩm Thanh Vi của tôi không gây ra lỗi lầm gì lớn, tại sao tôi phải trục xuất con bé ra khỏi gia tộc chứ? Chẳng lẽ con gái ruột của tôi trở về thì con gái nuôi không thể tiếp tục sống ở nhà họ Thẩm nữa hay sao?”
“Chẳng lẽ con gái ruột của tôi trở về thì con gái nuôi không thể tiếp tục sống ở nhà họ Thẩm nữa hay sao?”
Dương Tâm ngồi dựa vào đầu giường trong phòng bệnh, sau khi cô nghe được câu nói ấy, khóe môi của cô kéo lên một nụ cười quỷ dị.
Cô mỉm cười nhìn chiếc tivi LCD đối diện, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.
Dương Tùy Ý chạy lại tắt TV, ngượng ngùng cười nói: “Mẹ, không phải là mẹ luôn nói rằng ông ta là người đàn ông cặn bã hay sao, coi như là đang xem kịch đi, đừng để trong lòng.”
Được lắm, đều tại tay của cậu nhóc, không có việc gì lại đi mở TV!
Vốn cho rằng ông ngoại kia có thể làm được việc gì đấy, không ngờ rằng người đàn ông cặn bã chính là người đàn ông cặn bã, ấy vậy mà dùng những lời như thế để kí©ɧ ŧɧí©ɧ mẹ Dương.
Dương Tùy Tâm cảm nhận được cảm xúc của mẹ ruột không ổn cho lắm, vội vàng leo lên giường chui vào trong l*иg ngực của cô, đưa tay ôm lấy cô.
“Mummy, không phải là mẹ đã nói rằng chúng con có thể khiến tâm trạng của mẹ tốt lên hay sao, bây giờ chúng con đều ở trước mặt mẹ, sau khi nhìn thấy con, tâm trạng của mẹ có tốt lên chút nào hay không?”
Dương Tâm hơi cúi đầu, hôn lên trên trán của con gái mình.
Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Thẩm Thành từ bên ngoài bước vào.
Cậu chủ nhỏ Dương ngay lập tức xù lông, vọt tới trước mặt anh ta mà cảnh cáo: “Sau này cậu không được phép dẫn người bố cặn bã của cậu đến trước mặt mẹ Dương, khiến mẹ của con phải ghê tởm nữa, mẹDương nhà con không cần bố mẹ ruột, mẹ của con có chồng, có con là được rồi. Nhà họ Thẩm của cậu quá cao sang, chúng con không với tới được, cho nên sau này các người cũng đừng lấy cái thân phận con ruột nhà họ Thẩm ra để khiến mẹ của con phải ghê tởm, mummy của con có chúng con yêu thương, không cần nhà mẹ đẻ phải quan tâm chăm sóc cho mẹ của con nữa.”
Thẩm Thành không khỏi bật cười, ánh mắt nhìn về phía Dương Tâm, gật đầu nói: “Được, cậu đồng ý với con, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ không dẫn bọn họ đến gặp mẹ của con nữa, tuyệt đối không để cho bọn họ chọc giận mẹ của con. Cậu cũng nghĩ kỹ rồi, nếu như bố của con có thể cho mẹ của con một cuộc sống bình yên, thì có nhà mẹ đẻ hay không cũng không quan trọng, huống chi mẹ của con còn có một chỗ dựa nữa đó chính là cậu, không cần những người khác cũng được.”
Dương Tâm chậm rãi ngước mắt lên, nhìn vào ánh mắt của Thẩm Thành.
Cô thấy được sự cưng chiều từ trong ánh mắt của anh ta, là sự cưng chiều của một người anh trai đối với em gái.
Thế là cô nhẹ nhàng mỉm cười.