Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 341

Chương 341

CÔ vừa ra khỏi cửa, đứa con trai đã nhanh tay gửi tin nhắn cho bố: “Chị Dương đi cứu mẹ Uyên, con đoán sau khi thành công mẹ sẽ rời khỏi Hải Thành, bố phải theo dõi ba lối thoát bằng đường biển, đường bộ và đường hàng không máy ngày tới, đừng để mẹ đi mắt!”

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lâm.

Trong phòng sách.

Lâm Thanh đang ngòi trên sô pha, liếc mắt nhìn tin tức tràn ngập trên mạng, ánh mắt lạnh như dao.

Anh ta rất thận trọng mỗi khi đến biệt thự trên bãi biển, những tay săn ảnh bình thường không bao giờ có thể theo dõi được anh ta.

Có nghĩa là, những tin đồn trên mạng đã cố tình nhắm vào Trần Uyên, họ đã tìm thấy căn biệt thự từ trước, sau đó ẩn nắp suốt 24 giờ và chụp được những bức ảnh này.

Ai, ai là kẻ thực sự muốn vạch trần chuyện này, cố gắng hủy hoại Trần Uyên?

“Cốc cốc cốc…”

Cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Anh ta gập máy tính lại, nói “mời vào”.

Cửa phòng mở ra, Hải Vy bưng khay đi đến.

“Em nấu cho anh một bát canh ngao, anh ăn đi cho nóng.”

Lâm Thanh không nói chuyện, nhíu mày nhìn cô ta.

Chẳng lẽ là cô ta?

Không thể nào, người bên cạnh cô ta đều do anh ta sắp xếp, nếu cô ta có động tĩnh gì, anh ta nhất định có thể biết đầu tiên.

Nhưng anh ta lại không nghe ai báo cáo điều gì bất thường về cô ta trong những ngày gần đây.

“Em xem tin tức chưa?” Anh ta hỏi không chút giấu diềm.

Hải Vy bắt ngờ, có chút nghi ngờ nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Tin tức gì chứ? Em vẫn luôn ở trong bếp nấu canh ngao, không xem tivi, có phải bên ngoài lại xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Thanh ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế sô pha, hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm cô ta, nhẹ giọng nói: “Không sao, sớm muộn gì em cũng sẽ biết, tin đồn bên ngoài là sự thật, đúng là anh đã bao nuôi Trần Uyên, bây giờ cô ấy là tình nhân của anh.”

Thân thể Hải Vy run lên, ánh mắt cô lóe lên, vẻ mặt có chút xấu hồ.

Anh ta thẳng thắn đến mức làm cô ta xấu hỗ.

“Thanh, em…”

Lâm Thanh xua tay, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chỉ là có danh nghĩa vợ chồng, cũng không phải là vợ chồng thực sự. Em không cần phải cảm thấy mình bị phản bội. Nếu muốn, em có thể tìm một người như Vậy…

“Lâm Thanh!” Hải Vy hét lên ngăn cản anh ta, hai mắt đẫm lệ nhìn anh ta với khuôn mặt bi thương, nghẹn ngào nói: “Đã nhiều năm như vậy, anh không nhìn thấy trái tim em dành cho anh sao? Anh đã đồng ý với em, sẽ cho em và bé Dương một gia đình trọn vẹn.”

Lâm Thanh đột nhiên bật cười, lắc đầu: “Không, Hải Vy, người mà em thực sự yêu không phải anh, mà là bố ruột của bé Dương.”

“Không.” Hải Vy trở nên kích động: “Em không yêu anh ta, đồ vô trách nhiệm, em luôn nóng lòng muốn chặt sống anh ta, làm sao em có thể yêu anh ta được?”

“Nếu em không yêu anh ta, năm đó tại sao lại vì anh ta mà đối đầu với bố mẹ? Nếu em không yêu anh ta, sao lại trao thân cho anh ta, còn vì anh ta mà sinh ra bé Dương? Hạ Vy, em bình tĩnh suy nghĩ lại đi, rốt cuộc người em yêu là ai.”

Hải Vy lập tức khóc lớn, không ngừng lắc đầu: “Em không yêu anh ta, không yêu anh ta, cái đồ không có trách nhiệm, không có bản lĩnh đàn ông, không xứng được em yêu, mấy năm nay em đã quen sống cùng anh, về sau em cũng chỉ muốn ở bên anh.”

Lâm Thanh thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt cô ta, vươn tay ôm lấy cô ta: “Em cũng nói sống với anh là một thói quen, bởi vì anh cho em cảm giác an toàn khi em chật vật nhất, cho nên em dựa vào anh. Thế nhưng nó không phải là tình yêu, Hạ Vy, năm đó anh ta rời bỏ em, chắc chắn có nỗi khổ nào khác.”

“Em không nghe.” Hải Vy đưa tay ôm lấy tai, khóc lóc nói: “Anh ta biết em mang thai đứa con của anh ta, nhưng anh ta vẫn bỏ đi không thèm nhìn lại, cái gì mà nỗi khổ riêng, chỉ là anh ta sợ đắc tội với Gia tộc Hải Nhân cho nên trốn chui trốn lủi như một con chuột.”

Biệt thự trên bờ biển.

Trong đêm, một bóng người mảnh mai ẩn hiện dưới tán cây như một bóng ma.

Cô ấy đã nhảy qua một bức tường cao xuống sân.

Một giây tiếp theo, bóng dáng cô vụt qua cửa số.