Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 270

Chương 270: Cô và Lâm Vũ Loan trông rất giống nhau!

Cô trợ lý vô cùng ngạc nhiên, nhìn cô ta với vẻ mặt kinh ngạc.

“Giám, Giám đốc Trần, có phải chị không thoải mái ở đâu không, hay là em đưa chị đến bệnh viện khám xem sao?”

Trần Uyên chậm rãi cúi đầu xuống, cười một cách đau khổ nói: “Tôi rất ổn.”

Nói xong, cô ta ngồi trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên lẫm bẩm: “Nếu tôi bán cổ phiếu bất hợp pháp, số tiền rút ra rất lớn, có phải là có thể vào tù vài năm không?”

“Giám đốc Trần, lời, lời này của chị là có ý gì chứ?”

Trần Uyên hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn cô ta, cười nói: “Không có gì, tôi không tỉnh táo, nói những lời điên cuồng, đi thôi, về công ty trước đã.”

Trụ sở chính Lục Thị.

Giám đốc điều hành.

Dương Tâm đẩy cửa vào, vừa đi vừa hỏi: “Thế nào rồi, có tung tích của Dương Khai chưa?”

Người đó là nhân chứng duy nhất có thể chứng minh Bạch Trác là chủ mưu phía sau hậu trường, chỉ có bắt được anh ta, mới có thể loại bỏ hoàn toàn nhân tố không chắc chắn Bạch Trác đó.

Để cho anh ta tiếp tục sống trong bóng tối, cô thực sự khó có thể yên tâm.

Lục Gia Bách ném bút trong tay, lắc đầu nói: “Chưa có, anh ta hẳn là đã sớm lên kế hoạch cho lộ trình chạy trốn, nhất thời thật sự không có cách nào mà tìm được anh ta, em đợi thêm hai ngày nữa đi, anh đã huy động thế lực trên đường, chắc là sẽ nhanh đã có được tin tức.”

Dương Tâm đi tới trước bàn tròn, dùng hai tay chống lên mặt bàn, ghé đến gần nhìn anh, nhíu mày nói: “Thế lực trên đường? Xem ra anh Lục nhìn qua không đơn giản như bề ngoài, ngoại trừ thân phận người nắm quyền của Lục Thị này, sau lưng anh hẳn là còn ẩn giấu không ít bí mật nhỉ.”

Lục Gia Bách nghiêng người, ngẩng đầu nhìn vào khóe môi cô suy nghĩ một chút.

“Em đoán…”

Dương Tâm đánh một cái vào đầu anh, rồi đẩy anh ra.

“Muốn nói thì không nói.”

Lục Gia Bách vừa định mở miệng, lúc này, Đoàn Ninh từ bên ngoài đi vào.

“Giám đốc Lục, không hay rồi, cô Thẩm bị tiết lộ tin tức mà bị cơ quan tư pháp giải đi, ngay cả nguyên nhân vì sao cô ta bị bắt cũng bị tiết lộ, bây giờ trên diễn đàn rất nóng bỏng, đều đang chờ thầy vô danh ra mặt.”

“Chờ tôi sao?” Dương Tâm chỉ ngược ngón tay về mình, vẻ mặt mơ hồ, nói: “Chờ tôi làm cái gì?”

Đoàn Ninh vuốt vuốt mũi, lui về phía sau hai bước.

Người phụ nữ này cả người lộ ra một vẻ tà ác, anh ta sợ ảnh hưởng đến ao cá.

“Chờ cô cung cấp báo cáo xét nghiệm, xem trong nhóm tề thuốc mới rốt cuộc có pha lẫn các thành phần khác hay không, nếu như không có, cô Thẩm chưua bị kết thành tội, giam giữ nửa tháng là được, nếu bên trong tễ thuốc mới có pha lẫn các thành phần khác, vậy cô Thẩm thật sự đã phạm tội, phỏng chừng sẽ bị kết án.”

Dương Tâm nhíu mày.

Hóa ra là như vậy.

Điều này có phải chứng minh rằng mạng sống của người phụ nữ Thẩm Thanh Vi đang nằm trong tay cô không?

Cô liếc mắt nhìn về phía Lục chó điên Điên, cười dữ tợn nói: “Tính mạng của người mà anh yêu mến trước đây có thể nắm trong tay em đó, có cần cầu xin chị giúp cô ta một con đường sống không?”

Lục Gia Bách khoát tay áo, đuổi Đoàn Ninh ra ngoài, sau đó thong thả đi vòng qua bàn tròn làm việc, đi tới trước mặt cô nắm chặt eo cô, ôm cô vào lòng.

Dương Tâm dường như đã quen với hành động này của anh, cũng không giãy dụa, mỉm cười nhìn anh, lông mày nhướng thành một vòng cung mặt trăng, cực kỳ xinh đẹp.

Lục Gia Bách mềm lòng, nhịn không được ghé sát hôn lên chán cô, cười nói: “Vậy nhờ chị Tâm rộng lòng giúp đỡ, thả cho cô ta một con đường sống, về phần người anh từng yêu mến, em đừng quan tâm làm gì, trong lòng anh không có người từng yêu mến đó, mà chỉ có… em.”

Chị Tâm chỉ cảm thầy có chút sởn lạnh, nhịn không được rùng mình một cái, nổi hết cả da gà.

Người đàn ông này, thật sự càng ngày càng loạn rồi.

“Nếu như em nói không thì sao, dù sao cũng là người phụ nữ kia chêu chọc em trước, chị cũng không phải là Thánh Mẫu, người ta khiến em không thể nào mà nhẫn nhịn, nếu không phải cô ta trở thành mục tiêu của Bạch Trác, nếu không phải em đã phòng bị tốt trước, nói không chừng cô ta thật đúng là đã thoát được, đẩy bà đây vào đó, nếu em dễ dàng tha thứ cho cô ta, thì em khác gì những bạch liên hoa thình thê kia?

Nụ cười trên khóe môi của Lục Gia Bách dần dần hiện rõ, bàn tay to nắm lấy bên hông cô chậm rãi dùng sức.

Nếu nói ra, mềm đến mức có thể hóa ra nước: “Vậy em hãy vui vẻ đừa một chút đi, đừng đùa đến mức khiến cô ta chết là được, anh sợ người nhà họ Thẩm sẽ vội vàng vượt tường cắn em không buông đâu.”

Dương Tâm cười mỉm nhìn anh, trong lòng vui vẻ.

Có lẽ ngay cả chính cô cũng không phát hiện vẻ mặt hiện tại của cô đẹp đến mức nào, làm lay động trái tim người ta… đến mức nào.

“Anh Lục đúng thật sự là bạc tình quả nghĩa, người ta tốt xấu gì cũng từng cứu mạng anh, anh lại trơ mắt nhìn em trêu chọc cô ta?”

Lục Gia Bách đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, giống như ma quỷ, hoàn toàn chìm đắm trong nụ cười mê hoặc của cô.

Nếu như là thời cổ đại, nếu anh lên ngôi hoàng đề, có người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, nhất định sẽ trở thành một tên hôn quân để lại tiếng xấu muôn đời.

Phong Hỏa Diễn Chư Hầu là cái gì?

Anh có thể vì cô mà từ chối tất cả mọi người trong thiên hạ, chẳng màng đến những người phụ nữ khác.

“Dương Tâm, anh chỉ yêu mình em thôi, cô ta đã cứu mạng anh, nếu một ngày nào đó cô ta muốn anh trả nợ đó, đến đâm anh một đao là được, nhưng đựng đến em thì không được, chuyện đó anh không bao.

giờ tha thứ.”

Dương Tâm chậm rãi che dấu nụ cười trên mặt.

Vừa rồi, cô còn muốn để cho người phụ nữ Thẩm Thanh Vi ngồi xổm trong phòng giam vài năm, cho cô ta một bài học cả đời không quên.

Nhưng như bây giờ…

Thôi bỏ đi, người phụ nữ đó từng cứu mạng anh, ân tình lớn hơn trời, vậy thì lần này sẽ cô bảo vệ cô ta, coi như là thay anh trả lại phần tình này.

“Được rồi, nễ mặt anh, giam giữ cô ta nửa tháng là được rồi, Lục Gia Bách, về sau anh cũng không cần phải nhớ ân tình của cô ta nữa, bởi vì em sẽ thay anh trả cho cô ta.”

Lục Gia Bách không nói gì, trực tiếp ghé sát hôn lên môi cô.

Người đàn ông này, làm thế nào đề anh ta hết yêu?

Buông ra?

Hừ, trừ phi đánh anh thành tro bụi, nếu không cả đời này anh cũng sẽ không buông tay.

Quán cà phê Pocket.

Bên trong Nhãn Gian.

Trong nháy mắt Dương Tâm đẩy cửa vào, ánh mắt đã bị diện mạo của quý bà trung niên ngồi ở cửa số hấp dẫn.

Đây là một người phụ nữ tao nhã đoan trang, hành động cử chỉ đều thể hiện khí chất cao quý.

Đương nhiên, đây đều không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng là…

Tướng mạo của bà ấy!

Khi nhìn vào đường nét trên gương mặt của bà ấy, cô cảm giác giống như mình đang nhìn vào gương vậy.

Giống!

Thực sự là rất giống!

Khó trách Lục Quốc Đồng lại nhầm cô với bạch nguyệt quang trong lòng, cũng khó trách Thẩm Thành lại coi cô là mẹ của mình.

Cô và vị bà chủ Lâm, bà chủ của nhà họ Thẩm, Lâm Vũ Loan này, trông thật sự quá giống nhau.

Lâm Vũ Loan cũng ngạc nhiên như cô, bà ấy kinh ngạc nhìn người phụ nữ trẻ tuổi ở cửa, nhất thời thất thần.

Nếu không phải Thanh Vi lớn lên bên cạnh bà ấy, bà ấy sẽ nhằm lẫn cô là con gái đã thất lạc nhiều năm của bà ấy.

“Cô…”

Hai người đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngừng lại.

Dương Tâm nhíu mày cười, “Cô nói trước đi ạ.”

Lâm Vũ Loan ho nhẹ hai tiếng, cố giấu đi rung động trong lòng, đưa tay chỉ vào chỗ ngồi đối diện, dịu dàng nói: “Cô Dương nếu không ngại, ngồi xuống uống cà phê với tôi được chứ?”

Dương Tâm cũng không giả bộ, thong thả đi tới chỗ đối diện bà ấy rồi ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bà chủ nhà họ Thẩm dự định mua chuộc tôi bằng cái gì, để để tôi giúp cho cô Thẩm một đường sống đây?”