Chương 147: bắt anh dùng ống hút
“Khốn khϊếp, ai cho con cái gan đem mạng sống của mình ra đùa giỡn? Nếu không phải Lục Gia Bách ngăn được nhát dao đó, con có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Cậu bé cắn răng không nói gì, cũng không phát ra âm thanh nào, tuy rằng mông như muốn nở hoa nhưng thật sự không dám mở miệng kêu một tiếng.
*Nói đi, con có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?” Giang Cửu cao giọng quát.
Dương Tùy Ý lộ ra vẻ mặt đau khổ, quay đầu nhìn mẹ mình, suýt khóc: “Nếu chú ấy không đỡ nhát dao ấy, con dao sẽ đâm vào im con, lấy mạng của con.”
Lời nói vừa dứt, cậu bé hiển nhiên cảm tháy mẹ mình run lên vài cái, gương mặt trắng bệch, liền nhanh chóng xoay người đứng lên, ôm lấy eo mẹ mình.
“Con hứa sẽ không đề chuyện này xảy ra nữa, nếu có lần sau, mẹ cứ đánh gãy chân con, Tâm Tâm, đừng giày vò chính mình nữa, có được không? Là con khốn khϊếp, không biết nặng nhẹ, đem mạng sóng của mình ra đùa giỡn, làm tổn thương mẹ, là con đáng chết, đáng chết. “
Vừa nói cậu bé vừa tát vào má mình mấy cái.
Dương Tâm nhanh chóng vươn tay ngăn cậu bé lại, ôm cậu ngồi trên sô pha.
Làm sao cô có thể không biết tâm tư của đứa trẻ này?
Nếu không phải vì muốn cô lần nữa động vào dao phẫu thuật, báo ân năm đó, sau này không phải ân hận, thì tại sao phải thông đồng với người ngoài bức ép cô?
“Tùy Ý, hãy nhớ kỹ một điều, trên đời này không có bắt kì chuyện gì quan trọng bằng con và Tùy Tâm. Mẹ muốn báo đáp ân tình cho ông cụ, nhưng tuyệt đối không muốn con trai mình bước vào vòng nguy hiểm, con có hiểu không?” “
Cậu bé nép vào vòng tay cô gật đầu lia lịa: “Con hiểu rồi, con không dám có lần sau đâu.”
Thật sự cậu bé không dám nữa, cậu và Tùy Tâm chính là nhược điểm lớn nhất của Tâm Tâm, lấy tính mạng ra đùa với mẹ, cũng giống như cầm dao đâm vào trái tim cô, sau này làm sao cậu dám làm loại chuyện này?
Ôm con trai, trong lòng Dương Tâm hoàn toàn thanh thản.
Là cô đã quá căng thẳng, quan tâm thái quá, nên mới bị bọn họ lừa như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra còn nhiều sơ hở, chỉ cần bình tĩnh một chút, có lẽ cô ấy sẽ không bị họ dắt mũi. Dương Tùy Ý rút khỏi vòng tay của mẹ, cười toe toét: “Chị Tâm, con vào bếp lấy đô ăn cho mẹ, mẹ đợi con một chút, phải ăn no mới có thể ngủ được.”
Dương Tâm gật đầu, “Con đi đi, cẩn thận một chút, đừng đốt phòng bếp nhà người ra, mẹ đền không nổi đâu.”
Đây mới đúng là mẹ cậu! !
Sau khi nhìn con trai rời đi, Dương Tâm lấy điện thoại di động trong túi ra, bật lên.
Một loạt các tin nhắn thông báo, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ.
Dương Tâm liếc nhìn.
Có Lê Vãn, có Trần Uyên, còn có Trần Tuần, thậm chí là Lục Gia Tân cũng gọi đến.
Cô gọi cho Trần Tuần trước.
Sau khi cuộc gọi được kết nói thành công, cô cất giọng hỏi : “Trần Tuần, chuyện ở nhà họ Trần, anh đã trấn áp được rồi chứ?”
Sau một hỏi im lặng, một giọng nói từ tính, trầm ám truyền đến: “Ừ, ở đây không có ván đề gì lớn cả, đừng lo lắng cho anh, Tâm Tâm, anh có nghe về vụ bắt cóc Tùy Ý, anh họ vì muốn cứu cậu bé đã bị thương, anh cũng biết rằng em đã đưa anh ấy đến phòng trị liệu của Triệu An. Sao rồi? Vết thương của anh ấy có nghiêm trọng không? “
“Không sao đâu. Em đã tiến hành phẫu thuật cho anh ấy. Tuy anh áy bị thương ở tim nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, anh không vội qua đây là đúng, chuyện này trước mắt đừng để nhà họ Lục và nhà họ Trần biết, em lo rằng họ biết chuyện sẽ phát sinh thêm nhiều chuyện khác.”
Trần Tuần thở phào nhẹ nhõm: “Em đích thân thực hiện ca mổ cho anh ấy sao? Tốt rồi, em lại có thể cầm dao phẫu thuật, anh cũng mừng cho em, không chỉ vì em có thể thực hiện ca phẫu thuật cho ông nội, mà là vì chuyện của chúng ta.”
Dương Tâm mỉm cười.
Cuối cùng cô cũng hiểu một chuyện Trần Tuần không tàn nhẫn như Lục Gia Bách.
Chuyện của ngày hôm nay, nếu đổi lại là Trần Tuần, có chết anh cũng không làm, bởi vì tính tình anh vốn ôn hòa, sẽ không bao giờ dùng biện pháp cực đoan như vậy đề ép buộc cô.
“Trần Tuấn, cám ơn anh, em không sao, anh không cần … – >> Anh không cần lo lắng, đợi em nghỉ ngơi thật tốt sẽ thực hiện ca phẫu thuật cho ông Trần trong vài ngày tới. “
Trần Tuần cười trầm mặc: “Được rồi, em hãy tự chăm sóc cho mình, chuyện anh họ bị thương anh sẽ trần áp, sẽ không để cho nhà họ Lục và nhà họ Tần biết chuyện.”
“Vâng.”
Sau khi cắt đứt cuộc gọi, cô ấy gọi lại cho Lê Vãn và Trần Uyên, cũng không đem những chuyện xảy ra kể cho họ, chỉ nói rằng Tùy Ý được cứu rồi, nhưng bị thương một chút, hiện đang ở phòng trị liệu của Triệu An.
Buổi tối.
Sau khi ngủ vài tiếng, tinh thần của Dương Tâm cũng tốt lên rất nhiều.
Sau khi ăn tối trong phòng, cô bắt Dương Tùy Ý đi nghỉ ngơi sớm, sau đó đi ra ngoài.
Bên trong bệnh.
Dương Tâm nhắc chăn ra khỏi người Lục Gia Bách, cẩn thận kiểm tra vết thương sau lưng anh, xác nhận vết thương không bị rách, không chảy máu, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, nằm sắp như thế này thật sự không thích hợp, sẽ ép vào tim, nhưng lưng anh bị thương, nếu nằm úp lưng xuống giường sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Do dự một lúc, cô cố gắng di chuyền cơ thẻ anh để anh nằm nghiêng một chút, để không dồn toàn bộ sức nặng của cơ thẻ lên khoang ngực.
Không ngờ, cô vừa động, người đàn ông trên giường đã tỉnh lại.
Anh mở đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt hiện lên sự yêu thương.
Dương Tâm ho nhẹ hai tiếng, hẵng giọng nói: “Đừng nhúc nhích, tôi giúp anh lật người nằm nghiêng một chút, để tim đỡ bị đè.”
Lục Gia Bách không nói chuyện, để mặc cô ấy giày vò Mắt anh rơi vào cổ cô, chính xác là bên dưới xương quai xanh của cô.
Góc này quá thích hợp để nhìn trộm.
Dương Tâm là ai chứ, giác quan vô cùng nhạy cảm, trong chớp mắt liền cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng lướt qua ngực mình.
“Đừng nhìn lung tung, tôi sẽ cho anh chịu đủ giày vò, tốt nhát là đừng nghỉ ngờ lời nói của tôi, tôi sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Thương hoa tiếc ngọc?
Dùng thành ngữ này để miêu tả một người đàn ông ư? Người phụ nữ này đã học qua tiểu học chưa vậy? 2 Khóe miệng anh Lục giật giật dữ dội, ánh mắt khẽ rời đi nơi khác.
Chà, anh đã bắt đầu có phản ứng.
Hiện tại anh không thẻ động đậy, nếu như người phụ nữ này biết suy nghĩ xấu xa của anh, cô sẽ trực tiếp phế bỏ anh chứ?
An Anh vừa định nói thì nhận ra rằng giọng của mình rất khô, giọng nói trầm ấm trước đây đã trở nên đứt quãng.
Dương Tâm rót cho anh một cốc nước ám, lấy ống hút trên bàn đầu giường, một đầu cắm vào trong cóc, một đầu đưa lên miệng: “Uống ít đi làm ẩm cổ họng đi, uống một chút thôi, anh hiện tại không thẻ uống nhiều, sẽ gây sưng các cơ quan nội tạng.
Lục Gia Bách liếc mắt nhìn ống hút đưa tới môi, khóe mắt giật giật mạnh. Bắt anh dùng ống hút? ? ?
Người phụ nữ này có thể có tình người hơn được không? ? 2 Anh chật vật ngồi dậy, chét tiệt, anh thà đối mặt với nguy cơ vết thương nứt ra còn hơn dùng thứ này, thật là xấu hổ cho một người đàn ông.
Dương Tâm nhanh chóng ấn anh nằm xuống.
“Anh lại phát bệnh à? Vừa mới phẫu thuật xong, anh lại nóng lòng muốn chết nữa phải không?”
Lục Gia Bách nín thở, từ từ nhắm mắt lại, không để ý đến cô nữa.