Chương 37: Ông bố xấu xa đến rồi!
Trên đầu có tiếng cười trầm thấp như nước chảy róc rách, sưởi ấm lòng người.
Một giây tiếp theo, Trần Tuấn ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nếu không có ai, em cho anh hôn sao?”
“Đừng lo lắng, anh sẽ không làm khó ai, đặc biệt là em.”
Tư thể mơ hồ này kéo dài trong mười giây.
Đương sự biết rõ cả hai sẽ không có gì xảy ra với nhau.
Tuy nhiên, những người qua đường thì khác.
Ví dụ, người đàn ông trong một chiếc ô tô màu đen cách đó không xa.
Từ góc độ của anh, những gì anh nhìn thấy là cảnh Trần Tuấn hôn cô.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Gia Bách mím chặt, đôi môi mỏng mím lại thành hình vòng cung kiêu ngạo.
Sau khi ra khỏi công ty, anh gạt bỏ đám vệ sĩ đang đi theo mình, một mình lái xe đi trên những con đường thành phố rực rỡ ánh đèn.
Nhưng, cứ lái mãi, anh lại lái đến căn hộ này.
Góc phố quen thuộc liên tục tác động đến lý trí của anh, và ý nghĩ muốn nhìn thấy cô không thể kiểm soát được.
Anh không phải là người si tình, ngược lại là vô tâm, đời tư lại càng bình lặng.
Nếu không có Lục Gia Tân đánh lừa anh bảy năm trước, anh đã không có thêm một đứa con trai.
Cuộc gặp gỡ với Dương Tâm là tình cờ, nhưng cảm xúc háo hức trong cơ thể anh đang nói với anh rằng tất cả những điều này có thể là do Chúa cố ý sắp đặt.
Sự sắp đặt của Chúa… Tuy nhiên, cô dường như có một người đàn ông cô thích. Và người lay động trái tim cô chính là… anh em của anh.
Bây giờ, con trai cô lại còn có liên quan tới em trai ruột cùng chung một mẹ với anh.
Một mớ hỗn độn, quấn vào nhau, đều là những nút thắt không thể tháo gỡ.
Tiếng còi vang lên, kéo lại những suy nghĩ vẩn vơ trong anh.
Khi anh ngước mắt lên lần nữa, đằng xa chỉ còn lại một bóng dáng mảnh mai.
Cô lặng lẽ đứng dưới ngọn đèn đường, nở nụ cười vẫy tay chào.
Dù ở xa nhưng anh biết ánh mắt cứ lúc này thật dịu dàng.
Đối với Trần Tuấn, cô cũng không kìm nén sự dịu dàng của chính mình. Có lẽ, anh nên chúc phúc cho bọn họ. Ngay sau khi Dương Tâm trở lại căn hộ, chuông cửa trong phòng khách vang lên.
Cô nhíu mày liếc nhìn đồng hồ treo tường, chính xác là chín giờ. Hai đứa nhỏ điên cuồng mệt mỏi cả ngày, trong phòng yên tĩnh, có lẽ đã ngủ say rồi. Cô đi tới cửa và nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo.
Dương Thành…
Tại sao đồ cặn bã này lại ở đây? ?
Do dự một lúc, cô vặn nắm cửa để mở cửa.
Khi hai cha con gặp nhau, không có sự ấm áp, ngược lại, bầu không khí rất áp lực.
“Tửu… Tâm Tâm..” Dương Thành cố gắng gọi.
Dương Tâm cười lạnh, trong mắt mang theo giễu cợt cùng mỉa mai.
Cô đã trở lại Hải Thành được mười ngày, và ông ta chưa từng tới thăm cô.
Hôm nay, ngay khi vỡ lẽ ra rằng Tùy Ý là máu mủ của nhà họ Trần, ông ta liền háo hức chồm tới, quả đúng là đồ hám fame.
“Ông Giang tìm tôi có chuyện gì?”
Cái tên xa lạ cùng giọng điệu lạnh lùng khiến vẻ mặt ông Giang có chút khó xử.
“Tâm Tâm, tại sao năm đó con không nói rõ? Nếu bố biết con cùng Trần Tuấn có quan hệ, bố sẽ không đuối con đi.”
Lúc này, lời nói của ông ta đột ngột dừng lại và lúng túng nhìn cô.
Dương Tâm cười lạnh nói với ông ta: “Nếu như ông biết người tôi ngủ cùng là Trần Tuấn, ông đã không đuổi tôi ra khỏi nhà, hừ, ông Giang, bảo bối của nhà họ Trần trong mắt ông thì quý, còn con của người đàn ông bình thường thì lại có tội sao?”
Mặt ông Giang bắt đầu cứng lại, nhưng ông ta không thể tìm ra bất kỳ lời phản bác nào.
Nếu đứa con cô sinh ra thực sự là con của một kẻ buôn người và lưu manh, ông ta sẽ không thèm đếm xỉa.
Tuy nhiên, việc cô sinh được hoàng tử của một gia đình giàu có lại là chuyện khác.
Một Lục Thị đã có thể khiến Giang Thị của ông ta nghênh ngang đi khắp Hải Thành này rồi.
Nếu thêm một Tần Thị nữa, thì trong nước còn có gia tộc nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông ta với nhà họ Dương?
“Muốn gả vào nhà họ Trần thuận lợi thì phải có thân phận đàng hoàng. Cái danh cô cả nhà họ Dương có thể cho con một chút mặt mũi. Chuyện trước đó đừng quan tâm nữa. Con dọn dẹp sạch sẽ rồi cùng bố dọn về nhà họ Dương sống đi. “
Dương Tâm muốn cười, cười điên cuồng.
Trên đời này làm sao có người không biết xấu hổ như vậy? Bố thí cho cô à? Xin lỗi, cô không cần nó!
“Tôi sắp bay lên cành làm phượng hoàng. Chùa nhà họ Dương quá nhỏ, e rằng không vừa với Phật lớn như tôi”
“Mày…”
“Nếu ông Giang không có việc gì khác, tôi sẽ đóng cửa”
Chờ đã.” Dương Thành duỗi chân một cái, kẹt ở khung cửa.
“Tao sẽ cho mày một thân phận trong sạch. Sau khi gả vào nhà họ Trần, mày sẽ cung cấp quyền lợi cho nhà họ Dương. Mày đối với thương vụ này cũng không thua thiệt. Tại sao lại từ chối dứt khoát như vậy?”
Dương Tâm bị ông ta làm mất bình tĩnh, bất lực nói: “Sau khi trở về nhà họ Dương, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để đuổi mẹ con Tôn Bích Như ra khỏi nhà. Gia đình lục đυ.c, chắc ngày nào ông cũng được lên hot search đấy. Trở thành trò cười của những người ngoài cuộc nói chuyện sau bữa tối, ông Giang, ông có chắc đây là tình huống mà ông muốn xem không?”
Ông Giang mím môi, trầm mặc một lúc mới thở dài: “Được rồi, bố sẽ không ép con dọn về nhà họ Dương nữa. Ngày mốt là tiệc sinh nhật của bố, nếu có thời gian thì con về đi. Bố sẽ đứng trước mọi người làm rõ những gì đã xảy ra bảy năm trước và khôi phục danh hiệu cô cả nhà họ Dương cho con.” Dương Tâm cười, trên mặt không có biểu cảm, trong mắt thậm chí có chút lạnh lùng.
“Được rồi, ngày mốt tôi sẽ tới đúng giờ. Nếu không có việc gì nữa, tôi sẽ đóng cửa lại.” Vừa dứt lời, cô giơ chân đá về phía đầu gối của ông Giang. Cơn đau dữ dội ập đến buộc ông phải thu chân lại đang mắc kẹt trên khung cửa.
Dương Tâm chế nhạo đóng sầm cửa phòng.
Quay đầu lại, Dương Tùy Ý đang đứng ở cửa phòng ngủ, dường như đang nhìn cô, nhưng trong mắt lại không có tiêu điểm. “Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi lớn. Dương Tùy Ý lắc đầu, rụt rè nói: “Con đã dùng tài khoản của mẹ để hack hệ thống y tế của Triệu An ngày hôm qua và giả mạo kết quả giám định”
Dương Tâm cau mày, cô đọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, con đã bị con cáo già Lục Gia Bách chú ý. Chú ta đã định vị được rồi.”
Dương Tâm vẻ mặt bắt đầu khó coi, “Đừng nói với mẹ là con hack ở nhà.”
“Không. Con đầu ngốc vậy. Chẳng phải hoạt động ở nhà sẽ để lộ vị trí của mình cho chú ta sao? Đừng lo, con hack ở ở trung tâm mua sắm ở Bắc Thành. Chú ta chỉ có thể xác định vị trí của quảng trường đó thôi.”
Dương Tâm lạnh lùng liếc cậu một cái, đi về phía phòng ngủ chính.
“Nửa năm nữa đừng đăng nhập vào tài khoản đó nữa. Mẹ không muốn thu hút sự chú ý của Lục Gia Bách, chứ đừng nói là chọc tức anh ta.”
“Da.” Ngày hôm sau, văn phòng của tổng giám đốc Lục.
Lục Gia Bách đang xem tài liệu, Đoàn Ninh cung kính đứng ở bên cạnh bàn làm việc.
Văn phòng to lớn im ắng tới mức có thể nghe thấy rõ tiếng sột soạt của giấy được lật.
Thật lâu sau, giọng nói trầm ấm của Lục Gia Bách vang lên trong phòng, “Chuyện ngày hôm qua tôi nhắc đã điều tra xong chưa?”
Đoàn Ninh đảo mắt, cố gắng nói: “Camera ba hướng đông, tây, nam của trung tâm mua sắm đều trích xuất cả rồi, không phát hiện ra người khả nghi. Còn về phía bắc, một số camera ở khu vực đó bị hỏng, không quay được dòng người ngày hôm đó.”
“Bốp” một tiếng.
Lục Gia Bách đập cây bút trên tay xuống bàn