Vẻ mặt Nhϊếp Cẩn Huyên bình tĩnh, nhìn không ra một chút hoảng loạn.
Nhưng giọng nói của nàng vừa dứt, mọi người ở đây đều chấn động không thôi!
Thậm chí Thuận Thừa Đế còn hung hăng vỗ một cái lên bàn, đè lại sự tức giận trong lòng rồi mới nhìn về phía Nhϊếp Cẩn Huyên, hỏi.
"Lão tứ gia, những lời ngươi vừa nói là thật sao?"
"Thần tức không dám hồ ngôn vọng ngữ."
"Được, vậy ngươi có thể nhìn ra thân phận người chết và manh mối của hung thủ không?"
Câu này của Thuận Thừa Đế tuy là đang hỏi Nhϊếp Cẩn Huyên, nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn, hiển nhiên, ông đã nhìn ra Nhϊếp Cẩn Huyên không chỉ biết mỗi chuyện này.
Mà vừa nghe Thuận Thừa Đế hỏi, hai mắt Nhϊếp Cẩn Huyên liền nâng lên, đối diện với ánh mắt của Thuận Thừa Đế.
"Hồi phụ hoàng, về thân phận của người chết, thần tức không dám tự phỏng đoán, bất quá dựa vào kết quả nghiệm thi, thần nghĩ người chết hẳn là ở trong đoàn Tế Xuân, hơn nữa còn có thể là một vị phi tần nương nương!
Biểu tình của Nhϊếp Cẩn Huyên vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng bốn chữ "phi tần nương nương" vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến mọi người ở đây sửng sốt!
Dù sao, từ trước đến nay, hậu cung luôn tranh đấu không ngừng, nhưng chưa từng có lần nào lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa lại còn tàn nhẫn gϊếŧ người dưới sự giám sát của Hoàng thượng.
Cho nên, chờ Nhϊếp Cẩn Huyên nói xong, Thuận Thừa Đế liền ngây người, ngay cả Đoạn Hoàng Hậu luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng mở to hai mắt, bộ dáng không thể tin vào những gì mình nghe thấy, mà Trương Quý Phi nãy giờ vẫn bình tĩnh cũng không nhịn được cả kinh, sau đó âm thầm chuyển mắt liếc Đoạn Hoàng Hậu một cái.
Trong nhất thời, chung quanh Vọng Nguyệt Đình liền tràn ngập không khí cổ quái làm người khác không khỏi khẩn trương, sợ hãi.
Không ai dám mở lời, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lẳng lặng nổi lên nghi kỵ.
Cuối cùng sau một hồi khϊếp sợ, phẫn nộ rồi âm trầm suy tính, Thuận Thừa Đế cũng lấy lại tinh thần, hơi nhấp môi, híp mắt nhìn về phía Nhϊếp Cẩn Huyên.
"Tại sao lại suy đoán người chết là phi tần trong hậu cung? Có chứng cớ gì sao?"
"Bẩm phụ hoàng, vừa rồi thần tức đã nói, về thân phận của người chết, thần tức không thể chắc chắn một trăm phần trăm. Cho nên chỉ có thể phán đoán dựa trên kết quả nghiệm thi vừa mới có được... Mà trong quá trình thần nghiệm thi, thần phát hiện móng tay của người chết được chăm sóc kĩ càng, lòng bàn tay mịn màng, không hề có vết chai, thân thể tuy đã bị tàn phá nhưng cũng có thể thấy lúc dáng người lúc còn sống của người chết rất thon gọn..."
"Hơn nữa, trước khi đυ.ng vào thân thể của người chết, thần còn để ý, tuy rằng áo ngoài của người chết bị rách nát không thể nhìn ra hình dạng, nhưng chất liệu vải lại vô cùng tinh tế, thuộc về loại thượng hạng, tuyệt không phải là quần áo bình thường mà cung nhân hay mặc, bởi vậy, thần mới lớn mật suy đoán... Mặt khác, ngoài hai điểm này, mấu chốt nhất vẫn là vào thời điểm nghiệm thi, thần đã phát hiện trên tay người chết có một chiếc nhẫn..."
Vừa nói, Nhϊếp Cẩn Huyên vừa quay đầu ra hiệu với Tiểu thái giám đứng bên cạnh.
Chỉ thấy, tiểu thái giám kia vội vội vàng vàng dâng vật chứng trong tay đến trước mặt Thuận Thừa Đế.
Lúc này, nghe Nhϊếp Cẩn Huyên bẩm báo, Thuận Thừa Đế không khỏi đưa mắt nhìn về chiếc nhẫn trước mắt mình, sau đó duỗi tay cầm lấy chiếc nhẫn...
Bất quá, còn không để Thuận Thừa Đế cẩn thận quan sát chiếc nhẫn kia, Trương Quý Phi đang đứng im lặng bên cạnh, sắc mặt bỗng nhiên tái lại, hai mắt đỏ hoe, rơi lệ.
"Ô ô...Như thế nào...Như thế nào sẽ..."
Trương Quý Phi đột nhiên khóc lớn, thu hút sự chú ý của Thuận Thừa Đế và tất cả mọi người.
Thuận Thừa Đế hơi quay đầu.
"Sao ái phi lại khóc? Chẳng lẽ nàng biết chủ nhân của chiếc nhẫn này?"
Thuận Thừa Đế trầm giọng mở miệng, đôi mắt sắc bén càng ẩn chứa tia nghi hoặc cùng tìm kiếm.
Cùng lúc đó, Đoạn Hoàng Hậu đang ngồi ở phía còn lại của Thuận Thừa Đế, cũng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Trương Quý Phi, trầm mặc không nói.
"Hoàng thượng...ô...ô...Đương nhiên thần thϊếp nhận ra, bởi vì....Bởi vì cái nhẫn này là trước đó vài ngày thϊếp tự mình đưa cho Đồng Thục Tần...Ô...ô..."
Trương Quý Phi nghẹn ngào nói không thành lời, nước mắt không ngăn được cứ chảy xuống, mà nghe vậy, hai mày của Thuận Thừa Đế liền nhăn lại, còn Đoạn Hoàng Hậu lại kinh ngạc không thôi.
....