Pháp Y Vương Phi

Chương 30: Chân tướng

Giải phẫu nghiệm thi, tìm ra hung thủ, bức Kiều Diên Nhi á khẩu không thể trả lời được.... Nhϊếp Cẩn Huyên đem mọi việc xử lý vô cùng hoàn hảo. Nhưng có lẽ, nàng đã quá chú ý tới Kiều Diên Nhi, bởi vậy đã xem nhẹ một nhân vật quan trọng khác, đó chính là hung thủ gϊếŧ người người không chớp mắt - Tiểu Như!

Mà quả không sai, Tiểu Như nhìn bề ngoài trông rất đơn giản, nhưng nháy mắt đã bắt được Nhϊếp Cẩn Huyên, kéo Nhϊếp Cẩn Huyên đi từ từ ra ngoài.

Mọi người trong viện đều bị tình huống đột ngột phát sinh là cho cả kinh, ai nấy đều tự giác chạy trốn đến một góc khác. Mà lúc này, Tiểu Như lại quét mắt nhìn bốn phía, tiếp theo liền câu môi, nở nụ cười lạnh lùng.

"A... Thật là không nghĩ tới, người lúc trước ngu ngốc giống heo, hiện giờ lại bỗng nhiên trở nên khôn khéo, khó nắm bắt! Nhϊếp Cẩn Huyên, ngươi thật sự là có tài, vậy mà ta lại một mực xem thường ngươi!"

Thanh âm của Tiểu Như âm trầm làm cho người ta sợ hãi, dứt lời liền chuyển mắt nhìn về phía Nhϊếp Cẩn Huyên đang bị mình gắt gao bắt lấy. Mà đối diện với ánh mắt hung ác, nham hiểm của Tiểu Như, cổ của Nhϊếp Cẩn Huyên cơ hồ có thể gãy bất cứ lúc nào, cùng với đó là hô hấp không đều, gần như là không thể thở được, Nhϊếp Cẩn Huyên liền nhịn không được giãy giụa nói.

"Ngươi.... Ngươi.... Khụ khụ..... Buông tay!"

Nhϊếp Cẩn Huyên cảm thấy vô cùng thống khổ, nàng tuy rằng không sợ chết, nhưng nàng cũng muốn sống a, nàng chỉ mới trùng sinh vài ngày mà thôi, không lẽ hiện tại lại muốn tiếp tục hồn lìa khỏi xác, hơn nữa lần này chết lại rất khó chịu. Nhưng nhìn biểu tình giãy giụa kia của nàng, tức khắc lại làm cho Tiểu Như vui sướиɠ muốn điên, cười to ra tiếng.

"Ha ha.... Buông tay?! Ngươi nói nghe thật đơn giản. Nhϊếp Cẩn Huyên, chuyện cười của ngươi thật dễ nghe!"

Mở miệng cười là thế, nhưng nháy mắt, nụ cười kia của Tiểu Như đã biến mất, ngay sau đó đưa cả người về phía trước, hướng Nhϊếp Cẩn Huyên mà nói.

"Muốn để ta buông tay? Trừ phi ngươi chết!"

Thanh âm Tiểu Như rất nhỏ, ở đây cũng chỉ có nàng cùng Nhϊếp Cẩn Huyên nghe được. Dứt lời, ánh mắt âm trầm của Tiểu Như lại hiện lên một tia quỷ dị, thấy tình hình như vậy, Nhϊếp Cẩn Huyên đột nhiên cả kinh, nhưng sau đó vẫn cố bình tĩnh lại.

"Ngươi.... Khụ khụ..... Vì, vì cái gì?"

"Không vì cái gì! Chỉ vì ta chán ghét ngươi!"

"A, cho nên lúc trước cũng, cũng là ngươi hãm hại ta?"

Yết hầu bị Tiểu Như gắt gao nắm lấy, Nhϊếp Cẩn Huyên đau đến nỗi khi nói chuyện đều phải cố gắng nói từng chữ một. Nhưng nàng càng như thế, Tiểu Như lại càng cao hứng, cho nên lại tiếp tục cười ha ha.

"Ha ha.... Phải! Chính là ta!"

Nói tới đây, Tiểu Như hơi dừng lại một chút, sau đó ý cười lại mỗi lúc càn rỡ hơn, đắc ý nói tiếp.

"Lúc trước, chính là ta nghĩ ra cái chủ ý này. Gϊếŧ người, sau đó giá họa cho ngươi. Cho nên, vào buổi tối đầu tiên xảy ra án mạng, ta tùy tiện đem người khác gϊếŧ chết, sau đó làm cho Tiền Ngũ Túc đem ngươi đã bị chuốc thuốc mê kéo ra ngoài! Hừ, Tiền Ngũ Túc kia là một nam nhân ngu xuẩn, bất quá chỉ cần cho hắn chút ít tiền, hắn liền đồng ý, thật sự là một người vô cùng ngu xuẩn a..."

"Kia... Nói như vậy, chuyện này cùng....cùng Kiều Diên Nhi đều không có nửa điểm quan hệ? Khụ khụ..."

"Hừ, nàng?! Nàng thì tính là thứ gì?!

Tiểu Như khinh thường, trả lời câu hỏi của Nhϊếp Cẩn Huyên. Nhưng trong khi nói chuyện, nàng lại chuyển mắt như có như không nhìn về phía Kiều Diên Nhi đang ở trước mặt. Mà xem đến phản ứng của Tiểu Như, nháy mắt ánh mắt Nhϊếp Cẩn Huyên liền lóe lên tia sáng, sau đó cũng thừa dịp cơ hội này, liếc mắt nhìn về phía người nào đó đang ngồi ở chính giữa sân viện một cái. Tiếp theo lại tiếp tục truy hỏi.

"Kia... Kia một khi đã như vậy, ngươi tại sao lại sát hại... sát hại Tiền Ngũ Túc."

"Hừ, đó là do hắn quá tham lam! Tưởng lấy chuyện này ra uy hϊếp ta, ta tự nhiên cũng không thể để hắn đạt được mục đích... Đương nhiên, cho dù hắn không tham lam, ta cũng không thể để hắn tồn tại được. Bởi vì trên đời này, chỉ có người chết mới có thể giữ được mọi bí mật! Chỉ là ta không nghĩ tới, thế nhưng một cái nữ nhân như ngươi lại có thể tìm thấy manh mối!"

Tiểu Như đem một chút chân tướng nói ra. Mọi người ở đây đều bị dọa cho hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn nàng. Mà lúc này, nhìn thấy phản ứng của mọi người cùng với bộ dáng thống khổ kia của Nhϊếp Cẩn Huyên, Tiểu Như lại tiếp tục nở nụ cười quỷ dị, sau đó trong nháy mắt một tay đem Nhϊếp Cẩn Huyên cấp đến bên người mình, đồng thời xoay người nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang ngồi trước sân.

"Ân Phượng Trạm, nếu ngươi muốn bảo vệ tính mạng của nữ nhân này, liền chừa cho ta một con đường sống! Nếu không, hiện tại ta liền ở trước mặt ngươi, bóp chết nàng!"