Ngô thẩm, thị nữ bên cạnh Ninh Quý phi cũng chính là mẹ ruột của Thần vương Ân Phượng Trạm. Sau khi Ninh Quý Phi chết thì lưu lại bên người Ân Phượng Trạm hầu hạ. Ân Phượng Trạm thành niên, rời cung ra bên ngoài lập môn hộ, liền theo đến Thần Vương phủ.
Cho nên, đảo một vòng Thần Vương phủ, trừ bỏ tổng quản Cố Hồng chỉ có Ngô thẩm là ở địa vị tối cao. Ngày thường quản mọi chuyện của hậu viện đến Hàn Lạc Tuyết làm việc cũng phải cho nàng ba phần mặt mũi. Mà Hương Thảo là chất nữ của Ngô thẩm, việc Ngô thẩm chống lưng cho Hương Thảo trong phủ ai cũng biết.
Lại không nghĩ tới, Nhϊếp Cẩn Huyên thế nhưng ngang nhiên cho Ngô thẩm một bạt tay trước toàn phủ.
"Nếu Vương phi đã nói vậy, lão nô tất nhiên không còn gì để nói..."
Sắc mặt Ngô thẩm xanh mét, nhìn chằm chằm Nhϊếp Cẩn Huyên trước mắt sau đó hơi đảo mắt:
"Bất quá, ngài chính là chính phi của Thần Vương, mỗi lời nói, hành động của ngài đều đại diện cho danh dự của Thần Vương phủ..."
"Tóm lại, ý của ngươi là ta đang làm mất mặt Ân Phượng Trạm sao?"
Kiếp trước Phương Tranh cũng đồng dạng với nguyên chủ Nhϊếp Cẩn Huyên xuất thân hào môn. Từ nhỏ nàng đã quen với việc cùng đám người hào môn giảo hoạt giao tiếp, nhìn ánh mắt mà đoán người khác nghĩ gì. Bởi vậy, đối với tâm tư của Ngô thẩm, nàng rõ hơn bất cứ ai.
Chưa để Ngô thẩm nói hết câu, Nhϊếp Cẩn Huyên đã xen ngang vào làm Ngô thẩm ngẩn người, không kịp trở tay:
"Lão nô không dám."
"Không dám? Không phải ngươi cũng nói ra khỏi miệng sao?!"
"... Lão nô chỉ muốn nhắc nhở Vương phi một chút mà thôi...... Rốt cuộc, hiện tại trong Vương phủ, Trắc phi mới là đương gia nắm quyền xử lý mọi chuyện, cho nên..."
Ngô thẩm quả nhiên rất khôn khéo. Mắt thấy Nhϊếp Cẩn Huyên ngôn ngữ sắc bén, chính mình không phải đối thủ,liền kéo Hàn Lạc Tuyết cùng xuống nước. Mà người nãy giờ đang xem chuyện vui, Hàn Lạc Tuyết vừa nghe nhắc tới tên mình liền giương mắt liếc xéo Ngô thẩm, nở nụ cười nhẹ nhàng:
"Ách... Ha hả, được rồi, Vương phi tỷ tỷ ngài xem chuyện này cũng không lớn lắm, Vương phi tỷ tỷ cũng đừng sinh khí ~! Hơn nữa, Ngô thẩm cũng không có ý khác, chỉ là quan tâm Vương phủ, quan tâm Vương phi tỷ tỷ mà thôi..."
"Đương nhiên, xác thật chuyện hôm nay xảy ra là do nha đầu Hương Thảo này không cẩn thận, muội muội sẽ tự lấy gia pháp xử trí, cho nên Vương phi tỷ tỷ liền đại nhân đại lượng đừng so đo với một tiểu nha hoàn nữa~!"
Ngữ khí Hàn Lạc Tuyết ôn hòa, ý cười không dứt. Nhϊếp Cẩn Huyên ngồi ở vị trí chủ vị nghe nàng nói, mặt không chút biểu tình, giọng nói lạnh lùng:
"Không phải chuyện gì lớn? Nói như vậy, Hàn Trắc phi là cảm thấy, hôm nay bổn Vương phi là chuyện bé xé ra to? Hay là nói, nếu hôm nay chén cháo Tổ yến này không phải làm cho ta mà là đưa cho Hàn Trắc phi ngươi thì ngươi cũng sẽ một sự nhịn chín sự lành?"
...
Bắt Hương Thảo, giáo huấn Ngô thẩm, thậm chí ngay cả mặt mũi Hàn Trắc phi cũng không cho... Mặc dù Nhϊếp Cẩn Huyên trước kia có ương ngạnh, la lối khóc lóc đến thế nào chắc chắn cũng không dám làm chuyện này!
Lúc này, tất cả mọi người câm miệng! Hàn Lạc Tuyết càng xấu hổ hơn, nụ cười trên mặt nàng bây giờ cũng cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào!
Trong viện lại lần nữa lâm không khí yên tĩnh như chết lặng... Ngay lúc này, bỗng có âm thanh từ bên ngoài Tuyết Đan Uyển truyền đến. Một nam nhân mặc thanh y đạp ánh nắng đi vào viện:
"Ai nha, chuyện gì xảy ra, mới sáng sớm, mọi người đều đi đâu vậy? Di... Như thế nào đều ở chỗ này?"
Tiếng nói vang dội, ngữ khí không kiên nhẫn, người tới là Lục Hoàng tử đương triều – Cung Vương Ân Phượng Hiên.