Những lời chửi rủa và nhục mạ trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, không hề vì sự im lặng của các bên mà hạ nhiệt. Dần dần, một số người hâm mộ từ ban đầu bắt đầu tin rằng mối quan hệ của Lục Tiềm và Hà Bành thực sự là mối quan hệ vì lợi ích dơ bẩn.
Từ fan trở thành phún tử* còn kinh khủng hơn. Họ đăng lên mạng một bài viết đẫm máu và nước mắt được rất nhiều người share và thích. Điều này lại gây nên một đợt sóng mới.
*phún tử: những người lên tiếng chỉ trích người khác một cách không có logic và không có bằng chứng. Người thích đổ lỗi cho người khác một cách bừa bãi và vô lý.
Hôm gặp Lục Tiềm trở về, Hạ Nam Chi đã không thể nhịn được nữa mà phải thay anh ta lên tiếng.
Cô tìm trên mạng đoạn video quay lại những lời nói của mình tại lễ trao giải hôm đó. Lúc ấy chỉ là đột nhiên muốn nói vài câu, cũng có thể coi là một biện pháp phòng ngừa chuyện Lục Tiềm cùng Hà Bành bị phát hiện. Không ngờ tới vậy mà thực sự có lúc dùng đến.
Cô share lại đoạn video đó và kèm theo một câu thoại trong một bộ phim của Nhật:
Ác quỷ chân chính, thao túng dư luận, tự nhận mình là người lương thiện, là những người lương thiện vậy mà lại quần ẩu con chó hoang bị rơi xuống cống.
Mà những gì cô nói trong video là…
“Lục Tiềm, hôm nay nhận được giải thưởng này tôi nên cảm ơn anh ấy. Có thể mọi người không biết, trong lúc quay phim Lục Tiềm gặp rất nhiều chấn thương. Anh ấy thực sự rất nỗ lực cũng rất chuyên nghiệp. Vì vậy tôi nghĩ rằng mọi người yêu thích một diễn viên thì nên quan tâm đến mồ hôi nước mắt vì diễn xuất của anh ấy nhiều hơn là cuộc sống riêng tư của anh ấy. Giống như lần đầu tiên anh ấy lọt vào mắt bạn, không phải vì bản thân anh ấy, mà vì vai diễn anh ấy đã tạo nên.”
Tuy nhiên cũng chẳng có tác dụng.
Chẳng qua dư luận lại đem sự tức giận của họ lại chuyển lên người Hạ Nam Chi mà thôi.
Có một số fan đã thuyết phục cô đừng nhảy vào vũng bùn này, cũng không ít người mắng cô là đồ chó cọ nhiệt, mà những lời mắng chửi lại nhiều hơn hẳn những lời thuyết phục của fan. Những lời chửi rủa ấy còn được quần chúng ghim lên đầu đề.
Hạ Nam Chi ngồi trên giường, tức giận đọc bình luận, ném điện thoại sang một bên, tức giận chửi bới: “Con mẹ nó đều có bệnh hết à?”
Kỷ Y Bắc ôm máy tính trên đùi, đeo một cặp kính gọng kim loại 50 độ*, tay áo xắn đến khuỷu tay, đang bùm bụp mà ấn bàn phím.
*đơn vị đo độ cận thị bên Trung Quốc.
Anh liếc nhìn cô gái bên cạnh, kéo cô đến bên cạnh mình: “Lục Tiềm đã ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy rồi mà còn không hiểu sao? Em có nói thì cũng vô dụng thôi.”
Trong giới, ngoại trừ Hạ Nam Chi thì không một ai lên tiếng cả. Những ‘người bạn’ thường kề vai sát cánh với Lục Tiềm cũng dường như biến mất chỉ sau một đêm.
Kỷ Y Bắc có thể không hiểu, nhưng Hạ Nam Chi lại rất hiểu cảm giác cô đơn và bất lực này.
“Một đám không có nghĩa khí.” Hạ NamChi lầm bầm.
“Có nghĩa khí hay không anh không biết.” Kỷ Y Bắc vươn tay lấy điện thoại di động rơi ở cuối giường ném cho cô: “Nhưng mà anh biết một lúc nữa sẽ có cuộc gọi đến mắng em đấy.”
Anh vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo lên.
Là Thân Viễn.
“…”
Hạ Nam Chi nhận điện thoại nhưng còn chưa để vào tai thì từ rất xa đã nghe thấy tiếng gầm của Thân Viễn rồi.
“Con mẹ nó em lại có bệnh à!! Mù sao mà xem náo nhiệt lại còn vội vàng đi tìm chết! Lúc trước bảo em xào couple cùng Lục Tiềm thì em chạy thật xa, bây giờ sự tình đến nước này rồi em lại nhảy vào góp vui! Mắt hỏng rồi sao? Cho em nghỉ ngơi mà em còn rước lấy rắc rối cho anh! Hạ Nam Chi, em đúng là đủ tốt!”
Anh ta nói một tràng không ngớt, khí thế mười phần.
Hạ Nam Chi im lặng nghe anh ta chửi xong, liếc mắt thấy Kỷ Y Bắc đã rời mắt khỏi màn hình máy tính, khóe miệng anh cong lên, tò mò nhìn vào điện thoại trên tay cô.
Hạ Nam Chi đưa điện thoại đến gần tai ôn tồn nói: “Đăng cũng đã đăng rồi, cũng không thể xóa đi được chứ.”
Hiển nhiên đầu bên kia điện thoại lại vang lên tiếng thở dài đầy tức giận: “Em được đấy! Nhân vật chính của sự việc này là Lục Tiềm, em mới đăng một bài như vậy đã bị cắn chặt lấy rồi, sau này đừng có đăng gì nữa, nghe chưa?”
“Ồ, không đăng nữa.”
Sau khi cúp điện thoại lại nhận được một tin nhắn của Lục Tiềm.
- Tôi ghét cô. Cô lại có thể so sánh tôi với’ con chó hoang bị rơi xuống cống’.
Hạ Nam Chi: “…”
??????????
Đây là trọng điểm sao???
Vì vậy cô nhất quyết không xen vào cái mớ hỗn độn ngu ngốc này nữa, ném điện thoại đi, nghiêng người lấy kính của Kỷ Y Bắc.
“Anh đang xem gì thế?” Hạ Nam Chi nghiêng người qua.
Kỷ Y Bắc thản nhiên tháo kính ra, dù sao anh cũng chỉ đi đeo kính buổi tối khi xem máy tính, cận 50 độ có đeo hay không cũng không ảnh hưởng.
Anh xoay màn hình máy tính sang một chút.
Là điều tra về việc sử dụng mảnh đất nơi phát hiện ra bộ xương của Hạ Anh Lâm.
Hạ Nam Chi thu lại tâm tư chơi đùa của mình ngồi thẳng dậy, nhưng cô thấy rằng mình không thể hiểu được những từ dày đặc trên màn hình kia.
Kỷ Y Bắc một bên giải thích cho cô.
“Ban đầu anh tự hỏi tại sao hắn lại ném thi thể của cha em ở một nơi công khai như vậy. Các dự án cải tạo trong những năm qua nối tiếp nhau, khu đất hoang đó có thể được phê duyệt bất cứ lúc nào để khởi công xây dựng, nếu như vậy thì tất cả sự kiện năm đó sẽ bị phơi bày ra. Cho nên anh mới muốn điều tra về mảnh đất đó.”
“Điều tra được gì chưa?” Hạ Nam Chi hỏi.
“Có một cuộc đấu thầu của chính phủ cho mảnh đất đó vào năm 2006. Lúc đó cha của Trần Quan Minh đã trúng thầu, thế nhưng ông ta chỉ vẻn vẹn lấy một góc của mảnh đất ấy để xây viện dưỡng lão cao cấp. Diện tích đất xây chỉ có hai phần năm. Anh cũng đã kiểm tra quy mô vốn của Chen Jun vào năm 2006, mặc dù nó đã có một quy mô nhất định nhưng vào thời điểm đó, về cơ bản, một công ty như vậy không thể chi 400 triệu nhân dân tệ cho chi phí kỹ thuật.”
Hạ Nam Chi sửng sốt.
Kỷ Y Bắc tạm dừng rồi chuyển sang một trang web khác: “Vì vậy anh lại điều tra thông tin dòng tiền của công ty họ vào thời điểm đó, phát hiện ra tập đoàn Lư Thị này. Vào thời điểm đó, bọn họ đã ký một hợp đồng lớn với Trần Quân trước khi đấu thầu và trả trước toàn bộ số tiền.”
Hạ Nam Chi im lặng lắng nghe nhưng móng tay đã cắm sâu vào da thịt.
Như vậy xem ra tất cả mọi thứ đều được liên kết với nhau.
Kỷ Y Bắc chú ý đến những ngón tay căng cứng của cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô. Hạ Nam Chi liền thả lỏng tay ra.
“Vậy anh nghĩ Trần Quân và Trần Quan Minh không phải là nhân vật trọng yếu của mạng lưới này, mà là công ty lớn khác?”
“Không nhất định.” Kỷ Y Bắc trầm ngâm: “Cũng có thể là một vòng bọc một vòng, nhưng công ty Lư Thị kia chắc chắn là vòng ngoài của Trần Quân.”
Một gia tộc nổi tiếng như nhà họ Trần mà cũng chỉ có thể được coi là một trong những mắt xích. Kỷ Y Bắc cuối cùng cũng triệt để nhận thức được sau lưng của mạng lưới này rốt cuộc có bao nhiêu sâu.
“Lư Thị…” Hạ Nam Chi đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Con trai của chủ tịch công ty đó tên là Lư Hạo sao?”
Ở Cảnh Thành không có nhiều người họ Lư, chưa kể đến lại là phú nhị đại.
Kỷ Y Bắc tay đang cầm chuột liền dừng lại, quay lại nhìn Hạ Nam Chi: “Sao em biết?”
“Em có một người bạn học đại học tên là Tân Nhiên. Trước đây cô ấy và Lư Hạo ở bên nhau. Lần trước là cô ấy rủ em lên du thuyền. Lư Hạo và Trần Quan Minh quen nhau.”
Kỷ Y Bắc sửng sốt: “Vậy là có liên kết rồi.”
Màn đêm dần buông xuống, ngoài cửa sổ cũng không có động tĩnh gì ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc trong gió.
Kỷ Y Bắc cầm chăn bông lên: “Em ngủ trước đi, ngày mai anh sẽ kiểm tra mối quan hệ này.”
Nghe thấy từ ‘ngủ’, những ý nghĩ xấu xa của Hạ Nam Chi lại tuôn ra. Cô dùng ngón tay móc lấy chun quần của Kỷ Y Bắc rồi lại thả ra, tạo ra âm thanh kéo dãn của dây thun. Sau khi lặp lại vài lần, Hạ Nam Chi còn cho ngón tay vào.
Lúc cô vừa định kéo qυầи ɭóŧ của anh lên thì Kỷ Y Bắc đã nắm lấy tay cô kéo ra.
Cô ngước mắt lên thì đột nhiên chìm vào đôi mắt đen như mực của anh, còn tràn ngập du͙© vọиɠ.
Giọng Kỷ Y Bắc khàn khàn: “Làm loạn cái gì.”
Tay Hạ Nam Chi chạm vào một vật cứng, kiên định tiếp tục trêu chọc nó. Cuối cùng lại bị Kỷ Y Bắc cầm lấy tay ném sang một bên, kiên quyết từ chối.
“Em còn như vậy thì anh đuổi về phòng mà ngủ đấy.”
Hạ Nam Chi cảm thấy thật ủy khuất.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn rút tay về. Kỷ Y Bắc thực sự đã hứa với cô rằng anh sẽ không chạm vào cô trong vài ngày tới cho đến khi cô vết thương vào đêm hôm đó bình phục hoàn toàn.
—–
Trong những ngày này, những lời mắng chửi trên mạng đã trở thành một cuộc tấn công nghiêm trọng. Theo bức ảnh bị lộ, nơi mà Lục Tiềm và Hà Bành sinh sống ban đầu đã bị đào ra. May mắn thay Hà Bành đã sớm dự đoán được điều này nên đã đổi chỗ ở mới, vì vậy mới không bị người ta bắt gặp.
Hợp đồng ban đầu của Lục Tiềm cũng đã bị hủy vì điều này, lịch trình cũng trống không, ở nhà cả ngày không có gì làm.
Anh ta cũng dần dần không chống đỡ được nữa. Dáng vẻ tỏ ra không quan tâm lúc ban đầu cũng không giữ nổi nữa, không dám ra ngoài, không dám kéo rèm ra, dần dần cũng rất hiếm khi lên mạng.
Sự việc lần này còn tệ hơn cả sự cố xảy ra lúc anh ta gia nhập làng giải trí không lâu trước kia, ít nhất khi đó cũng không bị mắng chửi như bây giờ.
Mà Kỷ Y Bắc cũng đã bí mật lên đường điều tra những móc nối của các công ty kia.
Vì có liên quan đến Phó cục nên mọi hành động của anh đều được thực hiện bí mật.
Chủ tịch tập đoàn Lư Thị tên là Lư Lê. Đồng thời, ông ta cũng là một trong những cổ đông quan trọng của viện dưỡng lão ở khu đất hoang ngoại thành. Phạm vi sản nghiệp của nhà họ Lư cũng rất rộng. Sản nghiệp khổng lồ như vậy không thể thiếu được một chút tư liệu đen nhưng không có hành vi vi phạm nào ngoài pháp luật, hoặc là nói còn chưa có vi phạm nào bị phát hiện.
Mà một điều kỳ lạ mà anh phát hiện ra là có một bệnh viện tư nhân dưới quyền của Lư Thị, vừa khéo đây lại là bệnh viện mà Hoàng Nhã Hòa nhập viện sau vụ tai nạn giao thông kia.
Lúc điều tra vụ án của Sầm Kính Lộ, anh còn thấy lạ khi người lại được đưa đến bệnh viện đó.
Xét theo vị trí xảy ra tai nạn thì bệnh viện đó không phải là gần nhất, có hai bệnh viện công còn gần hơn. Tại sao lại phải đưa đến một nơi vừa xa vừa đắt hơn?
Sau đó Hạ Nam Chi nói với anh rằng người đã giúp cô tìm được địa chỉ của Triệu Phong chính là Hà Bành. Nguyên nhân có thể tìm ra là bởi vì anh ta gặp Triệu Phong khi hắn đang làm việc trong xí nghiệp của Hoàng thị.
Triệu Phong rất dễ nhận ra cho nên Hà Bành căn bản có thể nhớ được. Vì vậy khi xem ảnh cô gửi tới, anh ta liền biết phương hướng để dò hỏi.
—–
Dư Hiểu Dao lặng lẽ lẻn vào văn phòng, nhìn quanh hành lang không thấy ai mới đóng cửa lại.
Cô ấy hiện là người duy nhất trong đội cảnh sát biết về hành động của Kỷ Y Bắc.
“Kỷ đội, hồ sơ của vụ tai nạn giao thông đó tôi đã gửi qua cho anh rồi.” Dư Hiểu Dao cầm một xấp giấy lên: “Hoàng Nhã Hòa hoàn toàn chịu trách nhiệm về vụ tai nạn đó. Vì vậy, lúc đó chính cha của Hoàng Nhã Hòa là Hoàng Thành chịu trách nhiệm chi trả chi phí chữa bệnh cho Lịch Hi. Mà khi đó lý do thoái thác là vì cha của Hoàng Nhã Hòa quen biết giám đốc của bệnh viện tư nhân đó, bệnh viện lại còn có thiết bị tân tiến cho nên bọn họ mới đến đó.”
“Vẫn có một điểm đáng ngờ không thể giải thích được.” Kỷ Y Bắc lấy bản đồ thành phố Lâm ra đánh dấu hai vòng tròn màu đỏ: “Nếu con gái của cô bị tai nạn giao thông, không phải nên đưa nó đến bệnh viện gần nhất sao?”
“Là như thế này.” Dư Hiểu Dao giải thích: “Khi vụ tai nạn xảy ra thì Hoàng nhã Hòa đang ở băng ghế phía sau, trên người cũng không bị thương nặng, chỉ là đôi mắt bị cửa kính vỡ cắt qua.”
Kỷ Y Bắc gấp bản đồ lại: “Vì vậy trên đường đến ông ta cũng đã đoán được mắt Hoàng Nhã Hòa xảy ra vấn đề, mà bản thân ông ta cũng đã tìm sẵn được một đôi mắt tốt để thay thế rồi?”
Mà hầu hết những bệnh viện tư nhân lớn đều là người có tiền mới vào, vì vậy Lịch Hi, một người không có quyền lực và ảnh hưởng nhưng bị trúng đạn và bị thương nặng đã trở thành mục tiêu.
Dư Hiểu Dao nói tiếp: “Hiện tại, lời giải thích này là hợp lý nhất. Chỉ cần điều tra xem nhà họ Hoàng và nhà họ Lư có quan hệ hay không là có thể chứng minh.”
Kỷ Y Bắc cười: “Đã điều tra ra rồi.”
“Mặc dù không có bằng chứng về mối quan hệ thân thiết giữa Hoàng Thành và Lư Lê nhưng nhưng có một mối liên hệ giữa Lư Lê và vợ của Hoàng Thành là Đổng Lị Lị. Đổng Lị Lị là cục trưởng cục thuế, lúc đó ở tổng công ty của Lư Lê có một vụ bê bối về trốn thuế, mà Đổng Lị Lị lại là người đã đứng ra giúp đỡ.”
Khi mặt trời lặn, những đám mây ở phía tây trở nên mờ ảo, những bóng cửa chớp trong hành lang của đồn cảnh sát hắt lên bệ cửa sổ và mặt đất.
Lúc Kỷ Y Bắc bước xuống cầu thang thì nhìn thấy Ph cục đứng ở đằng trước, anh chào hỏi: “Phó cục, về nhà à, cần cháu tiện đường đưa về không?”
“Không cần, tôi tự về được rồi.” Ông ta xua tay: “Dạo này rảnh nhỉ?”
Cảnh sát được phân ra làm mấy loại. Bình thường mà nói thì cảnh sát địa phương nhiều việc vặt nhưng ít khi phải làm thêm giờ. Tuy nhiên cảnh sát hình sự và cảnh sát phòng chống ma túy thì lại bận rộn với các vụ án đến nỗi họ chỉ có thể ngủ được vài tiếng mỗi ngày, nhiều khi gặp phải những vụ án bắt cóc, gϊếŧ người hàng loạt thì lại càng khó ngủ mất mấy ngày, mà lúc không có án thì mới rảnh được một chút.
“Không phải phải bắt đầu viết báo cáo về vụ án của Triệu Phong rồi sao, vụ án cũ này rất khó viết.” Kỷ Y Bắc mặt không đổi sắc nói chuyện với ông ta.
Phó cục vỗ tay anh, lời nói nghiêm túc và tha thiết: “Nhưng mà vụ án oan ức năm đó cũng coi như là đã được giải quyết rồi. Cậu làm đội trưởng rất tốt, tỷ lệ phá án lại cao. Đợi năm sau tôi sẽ đề cử tên cậu.”
Kỷ Y Bắc thắt lưng thẳng tắp nhìn về phía xa xăm, cười nhạt: “Chú Phó, cháu nghe A Minh nói rằng chú đã hỏi cậu ấy về tiến trình điều tra vụ án.”
Phó cục sửng sốt.
Hiển nhiên là ông ta không nghĩ rằng anh sẽ đem chuyện này ra nói công khai, ông ta nghiêng đầu cố kỵ mà liếc anh một cái.
“Đúng thế, thuận mồm hỏi một chút thôi.”
“Cháu cũng không cố ý giấu chuyện này với chú, chỉ là lúc đó người trong đội của Hạ đội cũng bị nghi ngờ, lúc cháu hỏi cha cháu về sự việc năm đó thì cháu cũng không nói với ông ấy tất cả. Chú Phó, chú không để ý chứ?”
Phó cục lập tức xua tay: “Đấy là điều nên làm, cũng là quy tắc mà. Chú hiểu.”
“Về chuyện của Triệu Phong, cháu có một câu hỏi muốn hỏi chú…” Kỷ Y Bắc nhìn Phó cục thật sâu rồi hỏi: “Trước đây chú có quen người này sao?”
Trên mặt Phó cục bình thường luôn mang vẻ ôn hòa mà bây giờ lại hiện lên một tia lạnh lùng, dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng khiến Kỷ Y Bắc phải cau mày.
“Không quen.” Ông ta nói.
“Nhân tiện, vừa rồi cháu kiểm tra thông tin của mấy công ty lớn, phát hiện ra bọn họ có mối quan hệ, không chừng có liên quan đến kẻ xúi giục gϊếŧ hại Hạ đội.” Anh nhếch miệng thản nhiên nói.
“Có sao.” Phó cục thờ ơ: “Vậy tiếp tục điều tra đi.”
Kỷ Y Bắc không bận tâm đến vấn đề này nữa, coi như vấn đề vừa rồi chỉ là chuyện phiếm thông thường, anh xua tay rồi bước đi.
Trong bóng tối, Phó cục ấn một dãy số.