Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 25: Thả thính (phần 1)

Editor: Yyan

Beta: LinhNhi

Chập tối, đột nhiên có cơn mưa nhỏ, mưa bụi tầm tã, trong màn trời một tầng sương khói mịt mù, mùi ẩm ướt của bùn đất xộc vào mũi, cây ngô đồng bay xào xạc.

Chung Kỳ giữ lấy ô từ trên cầu thang chạy xuống, trực tiếp chạy đến một chiếc xe cảnh sát vừa mới dừng lại.

Kỷ Y Bắc từ trong xe đi ra, nhìn thấy Chung Kỳ đứng ở một bên nhìn, anh liền dừng lại một chút, phất tay bảo Thư Khắc đi về trước.

“Cô tìm tôi?”

Anh đi vào trong màn mưa, vành mũ cũng không thể ngăn cản cơn mưa xuân đang rơi nghiêng xuống, Kỷ Y Bắc không khỏi híp mắt lại.

Chung Kỳ tiến lên một bước, đem ô giơ lêи đỉиɦ đầu của hai người.

“Ừ, tìm anh. Em hỏi qua người trong đội của anh, nói là vụ án kia đã kết thúc rồi, cho nên đến hỏi anh tối nay có thời gian cùng em ăn cơm hay không.”

Kỷ Y Bắc lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, giơ tay lau nước mưa ở trên mặt, lùi ra sau một bước nhỏ, kéo ra một khoảng cách với cô ta, lại lần nữa đi vào màn mưa.

“Không được, một minh tinh như cô cùng một người đàn ông như tôi ăn cơm, cẩn thận lại có tin lung tung gì đó truyền ra.”

Không biết vì sao, Chung Kỳ cảm thấy trong lời nói của anh mang theo chút tức giận.

Chung Kỳ ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn lông mày của anh.

Đôi mắt tối đen như mọi khi, lông mi vẽ ra một mức độ khí khái anh hùng, môi mỏng, hình dáng giống như lưỡi dao sắc nhọn mạnh mẽ.

Thực ra ấn tượng của anh với Chung Kỳ lúc cấp ba cũng không có khác biệt quá lớn, chẳng qua trải qua rèn luyện ở trường học cảnh sát và mấy năm làm hình cảnh, rõ ràng anh từ một người con trai năm đó hoàn toàn trưởng thành một người đàn ông vô cùng có sức hấp dẫn người khác giới.

“Anh vẫn còn đang tức giận chuyện năm đó sao?” Chung Kỳ hỏi.

Kỷ Y Bắc sửng sốt, có phần bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm mông lung: “Cái gì?”

“Năm đó em không chào hỏi một tiếng liền chặn anh luôn.” Chung Kỳ cúi đầu, nhìn mũi chân nói tiếp: “Kết thúc kỳ thi đại học liền có một hướng đạo sinh* phát hiện ra em, nhưng bọn họ nói với em là nhất định phải duy trì độc thân… Em không biết làm thế nào mở miệng nói với anh nên…”

*Hướng đạo sinh: Là chỉ những người trong các công ty giải trí đi tìm kiếm những người có tiềm năng, tính cách ngôi sao và có ngoại hình ưa nhìn.

“Chờ đã.” Kỷ Y Bắc ngắt lời cô ta: “Chúng ta… Lúc nào thì ở bên nhau vậy?”

Hơn nữa trước đó anh cũng không biết Chung Kỳ đã từng chặn anh.

Chung Kỳ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn vào trong mắt anh, giống như là xác nhận câu vừa nói đó có phải là thật hay không.

“Chúng ta… Thôi vậy, không có gì.”

Có một số chuyện, nói toạc ra thì không có ý nghĩa nữa rồi.

Kỷ Y Bắc gật đầu, cũng không hỏi lại, xoay người chạy vào trong cục cảnh sát, vỗ vỗ nước mưa dính trên quần áo, cũng không quay đầu lại.

Trong tay Hạ Nam Chi đang cầm hai túi đồ lớn, bả vai kẹp theo điện thoại đi xuống lầu, trong miệng nói: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi qua đấy tặng cho thằng bé ít đồ… Ừm, được.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Điện thoại đầu bên kia ngắt rồi, một tay cô xách hai túi lớn, giơ tay lấy điện thoại kẹp ở bên tai, nhưng lại không cẩn thận làm rơi túi.

Đồ ở trong túi theo đó mà lăn xuống cầu thang.

Lúc này Kỷ Y Bắc đẩy cửa chạy vào tránh mưa, vừa vặn một con búp bê lăn đến cạnh chân anh.

Anh khom người nhặt lên, lúc này mới phát hiện Hạ Nam Chi đứng ở trên cầu thang.

Hạ Nam Chi từ trên cao nhìn xuống anh, nhìn lướt qua Chung Kỳ đang cầm ô cách ngoài cửa không xa, nhướng mày gọi: “Anh trai.”

Kỷ Y Bắc chú ý đến bên má phải cô hình như có hơi sưng, chẳng qua không đỏ như trên ảnh nữa.

“Anh nghe Lục Tiềm nói hôm nay quay phim em bị người ta đánh?”

Gương mặt Hạ Nam Chi nhạt nhòa, gò má bên phải nghiêng qua một góc: “A, đều sưng rồi.”

Trong lòng Kỷ Y Bắc biết rõ tính cách của cô sẽ không để cho bản thân uổng công chịu thiệt, cho nên trợn mắt xem thường, nói đùa: “Đáng đời.”

Kỷ Y Bắc đem búp bê nhặt được ở trong tay đưa qua, mới phát hiện trong hai túi kia đều là đồ chơi: “Em lấy đâu ra nhiều đồ chơi như thế này?”

“Fan của em gửi đến công ty cho em đấy, buổi chiều quản lý của em đưa đến.”

Kỷ Y Bắc tùy tiện liếc mấy lần, phát hiện bên trong ngoại trừ các loại búp bê con gái thích ra thì, còn có mấy món đồ chơi như dao, súng, kiếm.

“… Fan của em còn gửi cho em mấy loại này?”

“Ừ, bọn họ còn nói em vác đao lớn, không biết nghĩ thế nào luôn.” Hạ Nam Chi nhẹ nhàng miêu tả: “Thế nào, Kỷ đội tan làm rồi hả, có muốn cùng em đi tặng quà không?”

“Quà gì?”

“Trước kia không phải là có một đứa bé của bọn buôn bán ma túy được đưa đến viện phúc lợi ở bên cạnh sao, em đi thăm cậu bé.”

Kỷ Y Bắc nghe xong câu này, giống như là ngoài dự liệu, giương mắt nhìn cô một cái, thấy mặt cô nghiêm túc: “Đi, anh đưa em đi.”

Những món quà này Hạ Nam Chi để không cũng không có tác dụng gì, không bằng lấy danh nghĩa của fan tặng cho người thật sự cần.

Viện phúc lợi đó đã rất lâu năm rồi, cách sở cảnh sát cũng không xa, điều kiện cũng không tệ, đằng trước có một cái viện nhỏ, trồng đầy hoa, chẳng qua bây giờ đã là cuối mùa đông đầu mùa xuân, vẫn là một bãi lụi tàn.

Kỷ Y Bắc từng đưa rất nhiều người chạy trốn vào nhà giam, chỉ có một đứa bé một thân một mình, theo quy định là được đưa vào viện phúc lợi đó, có lúc rảnh rỗi anh cũng sẽ đi qua xem.

Kỷ Y Bắc hỏi số phòng của cậu bé mới đến, xách lấy hai cái túi to của Hạ Nam Chi: “Đi thôi.”

Cậu bé kia lúc này lại không có ở trong phòng ngủ, bây giờ là lúc mọi người đều cùng nhau ở trên lớp xem phim hoạt hình.

Hạ Nam Chi đẩy cửa phòng ngủ, tìm được số giường viết tên cậu bé, đem quà mang đến đặt ở bên cạnh gối của cậu bé.

“Được rồi, đi về thôi.”

“Không đi xem cậu bé sao?”

Hạ Nam Chi giương mắt nhìn anh, giống như không nghe hiểu ý tứ của câu này.

Kỷ Y Bắc tự mình làm chủ: “Đi lớp thăm cậu bé.”

Hai người lại vượt qua ngã rẽ đi ra khu nghỉ ngơi, đến lớp học ở bên cạnh, chế độ ở viện phúc lợi phân chia rõ ràng, dựa theo tuổi tác để phân chia lớp học, lúc này đều đang xem ti vi, trẻ em lớn hơn một chút thì xem trí tuệ, nhỏ hơn chút thì xem hoạt hình.

Kỷ Y Bắc cùng cô giáo ở cửa nhỏ giọng nói chuyện, một lúc sau liền dắt ra một cậu bé, mặc đồng phục áo lông màu xanh lam của viện phúc lợi.

“Anh trai này đến thăm con, còn nhớ anh ấy không?” Cô giáo ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi cậu bé.

Cậu bé rụt rè nhìn Kỷ Y Bắc, nhớ lại kỷ niệm không hay của ngày đó, víu tay của cô giáo khóc to lên.

Kỷ Y Bắc: “…”

Hạ Nam Chi cười, đi đến ngồi xuống trước mặt cậu bé, từ trong túi lấy ra một viên kẹo để vào lòng bàn tay cậu bé: “Vậy em còn nhớ chị không?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Cậu bé lại rụt rè nhìn cô, chần chừ một lúc lâu mới gật đầu, âm thanh mềm mại: “Nhớ.”

Cô giáo: “Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về lớp học đây.”

Hạ Nam Chi nắm tay cậu bé đến ghế dài ở trên hành lang ngồi xuống, vị trí từ trái sang phải là: Kỷ Y Bắc, Hạ Nam Chi và cậu bé.

“Chị mang cho em chút đồ chơi, để ở trên giường của em rồi.”

Giọng nói nhỏ nhẹ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cậu bé cúi đầu: “Cảm ơn chị…”

Hạ Nam Chi vuốt đầu cậu bé, ánh mắt liếc đến Kỷ Y Bắc oan ức ngồi ở bên cạnh liền muốn cười, cha của người ta cũng là bị anh bắt đi thì làm sao lại không sợ anh được.

“Chị… Cha của em không cần em nữa phải không?” Trong mắt cậu bé lóe lên nước mắt, khóe mắt phiếm hồng.

“Làm sao có thể chứ.” Hạ Nam Chi suy nghĩ: “Cha của em à, mắc phải một chút lỗi, cho nên phải hối lỗi, em ở đây ngoan ngoãn chờ cha của em, chờ cha em hối lỗi xong sẽ trở về tìm em.”

Lời cô nói, giọng điệu dịu dàng một chút, thậm chí còn học theo đứa bé cắn lưỡi, âm thanh non nớt.

Kỷ Y Bắc ngồi thẳng ở trên ghế, nhìn không chớp mắt, trong lỗ tai truyền đến âm thanh của Hạ Nam Chi.

Dịu dàng, trêu ghẹo lòng người.

Anh không khỏi nghĩ thầm, nha đầu này so với trước kia đáng yêu hơn nhiều rồi.

Cậu bé cái hiểu cái không, còn muốn hỏi lại, nhưng lại không dám hỏi quá nhiều, sợ chọc người khác phiền chán, chỉ là tay nhỏ bé nắm chặt tay áo của Hạ Nam Chi.

“Em ở đây sống tốt không?” Hạ Nam Chi hỏi.

Giọng điệu không giống như là hỏi trẻ con, ngược lại giống như bạn bè, tùy ý mà buột miệng nói ra.

Cậu bé nhẹ nhàng lắc đầu.

Hạ Nam Chi cũng không cảm thấy bất ngờ, vê vê mu bàn tay của cậu, lại hỏi: “Vậy kết giao được bạn mới chưa?”

Cậu bé lại lắc đầu.

Rũ mắt nhìn cậu bé: “Không bị bắt nạt chứ?”

Vẫn là lắc đầu.

Từ trong túi Hạ Nam Chi lấy ra một tờ giấy, xé một tờ giấy nhỏ, viết một dãy số điện thoại lên: “Đây, nếu như có người bắt nạt em, gọi điện thoại cho chị, chị giúp em bắt nạt lại.”

Cuối cùng cậu bé cũng cười, gật đầu hai cái thật mạnh.

Từ viện phúc lợi đi ra, mưa đã tạnh rồi, dưới mái hiên còn chảy nước, mèo hoang ở phiện phúc lợi lại chạy ra ngoài lần nữa, ở trước mặt bọn họ ngẩng đầu sải bước.

Hạ Nam Chi cầm ô phất cho khô, vừa đi vừa sửa lại nếp uốn của ô.

“Trước kia làm sao lại không phát hiện ra em còn có một mặt tính cách tốt như vậy nhỉ?” Kỷ Y Bắc ấn chìa khóa mở xe, ‘bíp bíp’ hai tiếng.

“Nhìn thấy cậu bé liền nghĩ ngay đến em của lúc đó, nhịn không được nên nói nhiều mấy câu.” Hạ Nam Chi thuận miệng nói.

Kỷ Y Bắc nhướng mày, quay đầu qua nhìn cô: “Với em thì có quan hệ gì?”

Cuối cùng Hạ Nam Chi cũng đem ô sửa sang lại xong, lại dùng tay kéo, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời: “Năm đó không phải là suýt nữa em cũng bị đưa tới viện phúc lợi sao.”

Kỷ Y Bắc sửng sốt một chút.

Không đợi anh trả lời, Hạ Nam Chi đã ngẩng đầu lên lần nữa, lật tấm kính che nắng xuống, soi gương, bôi phấn nền hồng lên ngược lại không phải là hồng, chính là có chút sưng, Hạ Nam Chi ấn ngón tay vào, không khỏi ‘hí’ một tiếng.

“Rất đau?”

Hạ Nam Chi trợn mắt: “Anh thử bị đánh nhiều lần như vậy xem?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Kỷ Y Bắc quay chìa khóa xe quay xe đi ra ngoài: “Cô ta sao lại đánh em?”

“Bởi vì anh.” Hạ Nam Chi cười không lý do, nhìn không ra một chút không vui, “Bạn gái cũ của anh đánh em, Kỷ đội… Hiểu lầm này có phải là có chút lớn rồi không?”

Cô cố ý nói như vậy.

Nhưng mà Kỷ Y Bắc không có nghe rõ nửa câu cuối, cau mày nghiêng đầu: “Sao mọi người đều cảm thấy Chung Kỳ là bạn gái cũ của anh?”

“Mọi người?”

“Chung Kỳ và anh?”

Hạ Nam Chi phì cười, vuốt vuốt tóc, một sợi tóc lười biếng quấn quanh, chơi đùa trên ngón tay, tưởng tượng bộ dáng kinh ngạc của Chung Kỳ sau khi biết liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.

“Anh với cô ta không phải là ở lễ tốt nghiệp cấp ba ở bên nhau sao?”

Kỷ Y Bắc sửng sốt, nhớ lại, hình như là có một chuyện như vậy.

Trên lễ tốt nghiệp Hạ Nam Chi là chủ trì của trung học, cuối cùng có một phân đoạn mọi người hét lên bảo Chung Kỳ tỏ tình với anh rồi.

Kỷ Y Bắc vẫn luôn cho là lúc đó chỉ là nói đùa thôi, tương tự như trong nói lời thật lòng hoặc mạo hiểm.

Cũng không cảm thấy anh và Chung Kỳ ở cùng nhau bao giờ.

“Cô ta còn hôn anh.” Hạ Nam Chi lại nói.

“Phải không?” Kỷ Y Bắc kéo mở cúc cổ áo, thờ ơ: “Sao anh lại không nhớ.”

“Cô ta tỏ tình với anh anh cũng không có từ chối, toàn bộ trường học đều cho rằng hai người ở với nhau rồi.”

Chuyện tỏ tình này thì Kỷ Y Bắc biết, anh quả thực là không có từ chối, nhưng cũng không có đồng ý.

“Nhiều người như vậy, từ chối một cô gái, cô ấy cũng lúng túng lắm.”

“Ha, Kỷ đội thật có lòng thông cảm.” Hạ Nam Chi hừ lạnh, nhíu mày suy nghĩ, hỏi: “Vậy cô ta hôn anh, anh không từ chối cũng là vì sợ cô ta lúng túng?”

Kỷ Y Bắc không nói chuyện, chỉ thản nhiên mà liếc nhìn cô một cái.

Chung Kỳ từng hôn anh, Kỷ Y Bắc thật đúng là không nhớ rõ chuyện này.

Sau khi xe lái ra ngoài thì dừng ở ven đường không chạy, Kỷ Y Bắc hạ cửa sổ xe xuống một nửa, gió lạnh theo bệ cửa sổ quét vào trong, lại ôm lấy mùi nước hoa ở trong xe bay ra ngoài.

Tay phải của Hạ Nam Chi chống đầu nhìn anh: “Kỷ Y Bắc.”

“Ừ?” Kỷ Y Bắc quay đầu lại.

Hạ Nam Chi nhìn đôi mắt đen sáng ngời của anh, từ từ chuyển xuống đến đôi môi không thể nào hồng hào, lại chuyển đến hầu kết, ánh mắt quét một vòng rồi lại quay trở về trên môi.

Đột nhiên Hạ Nam Chi nắm xương cổ tay của anh kéo đến bên mình dùng sức, không kéo động, thế là cô nghiêng người dựa qua, nhanh chóng áp sát đến gần anh, cho đến khi chóp mũi của hai người đều sắp chạm vào, cô mới ngước mắt lên.

Lông mi uốn vểnh lên, nếp uốn ở mí mắt rõ ràng, khóe mắt bay lên, mang theo ý cười, trong con người có ít nước.

Kỷ Y Bắc kinh ngạc mà nhìn đôi mắt kia.

Hạ Nam Chi nhắm mắt lại một lần nữa, dựa vào gần.

Chóp mũi chạm vào nhau.

Cô một tấc lại một tấc dựa vào gần.

“Nghịch cái gì?” Kỷ Y Bắc kiềm chế âm thanh, giống như từ trong ngực phát ra.

Còn không có chạm vào, cằm dưới của Hạ Nam Chi bị Kỷ Y Bắc nắm giữ, miễn cưỡng kéo ra khoảng cách, trước mắt lông mày Kỷ Y Bắc nhíu lại, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Đáng tiếc, còn thiếu một chút nữa.

Hạ Nam Chi nghĩ thầm.

Hạ Nam Chi trực tiếp liếc nhìn anh, không có chút trốn tránh: “Không sợ em lúng túng hả, cô ấy có thể em thì không thể?”

Kỷ Y Bắc không hiểu ngọn lửa vô danh này của cô là từ đâu đến, cũng không rõ đến cùng là cô muốn làm gì.

“Hạ Nam Chi, em có bệnh hả?”

“Ừ, có chút.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Hạ Nam Chi đẩy cái tay đang dùng sức trên ở trên cằm kia ra, một chút cũng không phí sức, vừa đẩy liền đi.

Cô khôi phục lại bộ dạng lười biếng hàng ngày, ngã dựa ở trên ghế, nhắm mắt lại, cũng không giải thích cái động tác kỳ lạ ban nãy của bản thân, liền giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Kỷ Y Bắc bị cô trêu chọc đến ngực khó chịu, một lời không nói lái xe ra ngoài.

Một đường không nói, trực tiếp đến dưới lầu tiểu khu của Hạ Nam Chi.

“Xuống xe.” Kỷ Y Bắc đẩy cô một cái, có chút buồn bực.

Hạ Nam Chi mơ màng mở mắt, chớp chớp mắt, thích ứng với ánh sáng, lại lười biếng mà duỗi eo, giống như là hoàn toàn không có nghe ra giọng nói khó chịu của người đàn ông bên cạnh.

Tay cô đặt lên trên cửa, không kéo: “Có phải là anh rất sợ em?”

Kỷ Y Bắc hừ cười: “Sợ em?”

Hạ Nam Chi nghiêm túc gật đầu: “Sợ thích em.”

“…”

Kỷ Y Bắc thay đổi tầm mắt, nhếch khóe môi mỉa mai, giống như là nghe được một câu chuyện cười.

———-