Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 14: Chung Kỳ

Editor + Beta: LinhNhi

Không bao lâu sau, phân cảnh kiếp trước của đã hoàn thành, cả đoàn liền chuyển đến Cảnh Thành, chính thức định cư tại sở cảnh sát Cảnh Thành.

Vì bộ phim này có tính giáo dục xã hội và khuyến cáo mọi người không được sử dụng ma túy nên cục đã đặc biệt chấp thuận cho họ quay ở đây, nhưng họ được phân cách với khu vực làm việc bình thường, họ cũng đã được sắp xếp ở một vài phòng khác.

Hạ Nam Chi thay xong cảnh phục liền bước ra.

Quả nhiên người với người mặc cảnh phục đều không giống nhau, sự lười biếng lúc đầu của Hạ Nam Chi đều bị bộ cảnh phục này che giấu đi, ngược lại nhiều hơn một phần khí chất chính trực.

Cô nhìn vào khuôn mặt trong gương, dịu dàng mảnh khảnh, đội chiếc mũ trên đầu.

Trong lúc nhất thời cô có chút xúc động. Người cha trong trí nhớ của cô cũng mặc một thân cảnh phục như vậy, lúc đó cô còn quá nhỏ, đã không còn nhớ được chính xác cha cô nhìn như thế nào khi mặc những bộ đồ khác nữa.

Ngón tay cô chạm lên vành mũ, vuốt ve nó.

Cảnh sát.

Khi còn nhỏ, cô luôn phàn nàn với cha mình, mỗi khi trường học tổ chức hoạt động với cha mẹ, những đứa trẻ khác đều có cả cha lẫn mẹ đi cùng, nhưng cô chỉ có mẹ đi cùng.

Khi giáo viên hỏi mọi người muốn làm nghề gì trong tương lai, một bạn nhỏ mập mạp giơ tay mà nói mình muốn làm cảnh sát. Lúc đó Hạ Nam Chi rất khinh thường, làm cảnh sát thì có gì tốt?

Bảo vệ nhân dân, đánh đuổi ngoại xâm, liên tục tăng ca không kể ngày tháng, thường xuyên mặc một bộ đồ ra ngoài, bạn là biểu tượng của đất nước, nhưng còn người nhà thì sao?

Thường xuyên hoảng hốt lo sợ, bởi vì một cuộc điện thoại không thể kết nối mà cả đêm không ngủ được, mỗi lần nhìn thấy tin tức về những cảnh sát hy sinh liền kinh hồn bạt vía.

Lại đến sau đó, khi cha cô trong lúc tra án thì phát hiện ra dấu vết sơ hở của phần tử phạm tội, cuối cùng bị tội phạm dùng một mồi lửa thiêu thành than, ngay cả mẹ cô cũng không còn nữa.

Vì vậy Hạ Nam Chi có cảm giác rất phúc tạp đối với nghề này, vừa tôn kính hướng về, lại vừa bài xích chán ghét.

Vì trời đất lập tâm.

Vì mưu sinh lập mệnh.

Vì kiến thức không bị thất truyền.

Vì dĩ vãng khai thái bình.

Những gì Kỷ Y Bắc nói đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô.

Biểu cảm khi nói của anh ngày hôm đó vẫn sống động trước mắt cô.

Đường nét trên khuôn mặt rắn rỏi, khuôn hàm săn chắc, đôi mắt thâm trầm, nhìn về phương xa, kiên định mà dứt khoát.

Phương xa cách núi, tương lai dẫn lối, ngay cả trong màn đêm cũng ngập tràn hy vọng về ánh bình minh.

Kỷ Y Bắc đối với cô mà nói, chính là một sự tồn tại như vậy.

Bởi vì biết rằng chính mình ảm đạm u ám, nhưng không muốn cứ vậy mà tiếp tục trầm luân, vì vậy mà liều mạng muốn bắt lấy một tia sáng, hoặc có lẽ chỉ là một chút hy vọng.

Nó giống như một người sắp chết đuối nhưng lại vớ được một cọng rơm.

Mặc dù đã kiềm chế, nhưng một khi đã đến gần thì thân bất do kỷ*.

*thân bất do kỷ: có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

Thật giống với hiện tại.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Hạ Nam Chi thoáng thấy gương mặt thân thuộc trong gương, bước ra khỏi cửa, đứng trước mặt anh cười nói: “Kỷ đội, thật trùng hợp”

Kỷ Y Bắc lùi lại một bước, nhìn cô rồi nhận xét: “Không tồi, sô với quần áo bình thường của em đẹp hơn đấy”

Hạ Nam Chi trợn mắt: “Anh có thẩm mỹ không thế?”

“Ô, Kỷ Y Bắc?”. Chung Kỳ cũng thay xong quần áo và đi ra, cô ấy đóng vai người nhà của nạn nhân, chỉ mặc một chiếc áo cotton màu trắng, lọ ra đôi chân thon gọn: “Thật trùng hợp, anh làm việc ở đây sao?”

Kỷ Y Bắc đã nghe qua đồng nghiệp nói Chung Kỳ là nữ chính của bộ phim này, đột nhiên gặp mặt có chút không nhận ra được.

“Chung Kỳ”. Anh lên tiếng chào hỏi.

Ánh mặt Hạ Nam Chi rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, sau vài giây im lặng, đầu cũng không ngoái lại mà đi mất.

“Đã nhiều năm không liên lạc rồi, anh thế nào rồi?”. Chung Kỳ chào hỏi.

Ánh mắt Kỷ Y Bắc lại rơi vào bóng lưng của Hạ Nam Chi, nhún vai nói: “Chính là như thế này, vẫn tốt”

“Nhưng có nói lại thì…”. Chung Kỳ cúi đầu cười: “cho dù có muốn liên lạc cũng không được, năm đó em đã chặn anh rồi”

Kỷ Y Bắc sửng sốt, chuyện này anh thực sự không biết.

Anh cũng không chủ động đi tìm Chung Kỳ, đột nhiên phát hiện mình bị người ta đơn phương chặn 7 năm rồi.

“Có sao”

Chung Kỳ chưa kịp nói gì thì Kỷ Y Bắc đã lấy điện thoại ra nghe, đáp lại mấy tiếng rồi vội vã chạy đi.

Chung Kỳ đứng đó vài giây, cho đến khi đằng sau có người gọi mới bước đi, cô cúi đầu cười.

Nhiều năm không gặp, mị lực vẫn như cũ.

—–

Nhận một vụ án bắt cóc.

Vốn dĩ là một vụ án mất tích, bình thường những vụ án mất tích đều không thuộc phạm vi quản lý của Sở cảnh sát, nhưng vụ án này có chút kỳ lạ.

Con gái đã mất tích hơn 4 ngày rồi, người nhà cũng rất lo lắng, nhưng sáng nay họ lại bất ngờ nhận được được một tin nhắn của con gái, một đống mã loạn thất bát tao, gọi điện lại thì máy đã bị tắt rồi.

Vì vậy vụ án này được chuyển thành chuyên án bắt cóc, do đội cảnh sát hình sự phụ trách.

Tuy nhiên, các vụ bắt cóc bình thường nhằm mục đích tống tiền, nhưng trong vụ án này, cô gái không chỉ sinh ra trong gia đình không mấy hiển hách, mà ngoài đoạn mã bị cắt xén được gửi từ điện thoại của cô ấy ra thì không còn tin nhắn nào nữa.

“Đừng sốt ruột, ít nhất có thể tạm thời khẳng định rằng đứa trẻ vẫn còn sống, cũng có thể là lạc vào tổ chức bán hàng đa cấp nào đó, cô bé rất thông minh, sẽ biết bảo vệ tốt bản thân”. Kỷ Y Bắc an ủi người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc.

Anh mở ra hồ sơ của vụ án mất tích đã được đăng ký trên sở lúc trước.

Người con gái tên Hà Yểu, 16 tuổi, học lớp 11 ở trường Trung học Số 1 Cảnh Thành, nhìn tấm ảnh được đính kèm trong tài liệu là một cô bé mi thanh mục tú*.

*mi thanh mục tú: lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Mẹ Hà khóc sướt mướt, hai mắt sưng đỏ như chiếc đèn l*иg, hai má cũng vì khóc mà đỏ như bị dị ứng: “Yểu Yểu rất ngoan, sao có thể lạc vào chỗ bán hàng đa cấp chứ”

“Cũng không nhất định, trước tiên để tôi làm rõ tình huống. Hà Yểu mất tích vào ngày 10 tháng 3 sau tan học đúng không?”

“Đúng… đúng thế”

Kỷ Y Bắc đứng dậy rót cho bà ấy một cốc nước ấm: “Cô bé bình thường có về nhà đúng giờ không?”

“Có… Yểu Yểu nhà chúng tôi rất ngoan, trước giờ không bao giờ đi lung tung, nếu về nhà muộn thì cũng nhắn tin cho tôi báo trước một tiếng”

“Gần đây cô bé có gì bất thường không?”. Kỷ Y Bắc hỏi.

“Không có… vẫn đi học bình thường, điểm số cũng rất ổn định, không thấy có điểm nào bất thường…”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Dư Hiểu Dao đứng ở một bên, do dự một lúc rồi mới hỏi: “Quan hệ giữa cha mẹ và con cái như thế nào?”

Mẹ Hà sửng sốt, bất giác trở nên căng thẳng, bà ấy cảnh giác liếc nhìn Dư Hiểu Dao rồi đáp: “Tôi… tôi và cha con bé đã ly hôn lâu rồi… nhưng mà Yểu Yểu có quan hệ rất tốt với cả hai chúng tôi”

Kỷ Y Bắc ngước mắt lên nhìn chằm chằm bà ấy một lúc, sao đó đặt một dấu chấm hỏi trên dòng ‘mối quan hệ tốt với cha mẹ”.

“Vậy sau khi ly hôn thì bà phụ trách nuôi con sao? Hãy nói tình hình cụ thể cho chúng tôi”

“À, đúng vậy, khi Yểu Yểu học lớp 2 thì chúng tôi ly hôn”. Mẹ Hà nói: “Cha con bé trả tiền phí sinh hoạt hàng tháng cho chúng tôi, đứa trẻ Yểu Yểu này rất hiểu chuyện, rất hòa thuận với cha mình, cũng không vì cuộc ly hôn của chúng tôi mà bị ảnh hưởng”

“Cha cô bé có biết về vụ mất tích này không?”

Mẹ Hà cụp mắt, hai tay xoắn vào nhau: “Biết, biết chứ… tôi nói với ông ấy rồi… nhưng ông ấy đang đi công tác… không về được”

Kỷ Y Bắc và Dư Hiểu Dao nhìn nhau một cái.

Điều này không hợp lý.

Đây thật là vô lý, dù cha mẹ đã ly hôn đi nữa, khi con gái của mình mất tích đã 4 ngày rồi, còn có thể là bị bắt cóc, thì một người cha có quan hệ tốt với con gái sao lại không thể trở về được?

Kỷ Y Bắc trầm giọng hỏi: “Có thể nói cho chúng tôi lý do vì sao lại ly hôn với cha cô bé không?”

Mẹ Hà đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, bà khuỵu chân đứng dậy, giọng nói bỗng trở nên đanh thép: “Côn gái tôi mất tích! Các người đào chuyện tôi và chồng tôi ly hôn làm cái gì!”

Dư Hiểu Dao giữ lấy vai của mẹ Hà, ấn bà ấy về lại chỗ ngồi, vỗ vỗ vai bà rồi giải thích: “Theo những gì bà nói, bản thân Hà Yểu hầu như không có vấn đề gì, cho nên chúng tôi phải tìm manh mối từ chỗ khác”

Mẹ Hà đột nhiên lấy tay che mặt, bắt đầu khóc nức nở, trên một vài ngón tay loang lổ vết bầm tím.

Bà thút thít trả lời: “Sau khi cưới không bao lâu, anh ta bắt đầu đánh đập tôi… tôi chịu đựng mấy năm trời, cuối cùng cũng phải ly hôn”

Sau khi hiểu tình hình, Dư Hiểu Dao đỡ mẹ Hà ra ngoài.

Dư Hiểu Dao nhìn về phía bà rời đi, thần ra một lúc, lại nghe thấy Kỷ Y Bắc ở phía sau nói: “Khi hỏi đến cha của cô bé thần sác bà ấy có vẻ kỳ lạ”

Dư Hiểu Dao hoàn hồn lại: “Anh cũng nghĩ như thế? Giống như đang nói dối”

“Ừ”. Kỷ Y Bắc lắc đầu: “Quên đi, trước tiên đi kiểm tra vị trí của tin nhắn được gửi”

“Lúc nãy tôi đã nhờ người kiểm tra rồi”. Dư Hiểu Dao nói: “Đội trưởng, tôi có thể đi xem đoàn làm phim một tý không, nghe nói có cả Lục Tiềm và Chung Kỳ đấy!”

Kỷ Y Bắc liếc cô một cái: “Có cái gì để xem, không phải trên TV cũng nhìn thấy rồi sao?”

Dư Hiểu Dao tức tối: “TV và người thật có thể giống nhau sao!”

“Tất nhiên là không giống rồi, người thật đẹp trai hơn!”. Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giọng, Lục Tiềm chậm rãi bước vào văn phòng, nháy mắt với Dư Hiểu Dao.

Dư Hiểu Dao sững sờ, nhìn Lục Tiềm ngồi xuống bàn của Kỷ Y Bắc, đặt lon cà phê đang cầm trên tay lên bàn.

Hai người rõ ràng là có quen biết, còn có quan hệ không tồi.

“Bận không? Tí nữa cùng nhau ra ngoài ăn tối không?”. Lục Tiềm hỏi.

Kỷ Y Bắc nghiêng đầu nhìn đồng hồ: “Tí nữa rồi nói, có một vụ án mới, xem xem có kịp không đã”

“Anh, các anh quen nhau sao?”. Dư Hiểu Dao vẫn đang kinh ngạc đến mức cả khuôn mặt cứng ngắc, chỉ vào hai người đàn ông cao lớn trước mặt.

Không thể không nói, hai người này đứng cùng một chỗ với nhau đúng là mười phần đẹp mắt.

Lục Tiềm quay đầu lại gật đầu: “Đúng vậy, tôi và Kỷ Bắc là bạn cũ”

“Đội trưởng!”. Dư Hiểu Dao trừng anh một cái: “Sao anh không nói sớm! Không biết là tôi thích Lục Đại của chúng ta sao!”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Kỷ Y Bắc nhún vai, vô cùng vô tội nói: “Chỉ cần lớn lên đẹp một chút là cô đều thích, mỗi người đều nói qua một lần thì biết nói đến lúc nào?”

“Sai! Tôi không thích anh!”

“À, đây là đang khen tôi đẹp trai sao?”. Kỷ Y Bắc mặt không thay đổi mà tự tâng bốc mình, một bên lại sắp xếp thông tin gọn gàng.

“…”

Dư Hiểu Dao lười để ý đến anh, nhanh chóng thay đổi thành vẻ chân chó, lấy giấy bút trong túi ra, đư cho Lục Tiềm: “Lục Đại, tôi rất thích anh! Ký cho tôi một chữ nhé?”

Lục Tiềm hào phóng chấp nhận, rồng bay phượng múa ký lên một chữ mà không nhìn ra là chữ gì.

Kỷ Y Bắc đánh vào lưng anh ta: “Biến đi biến đi, đừng ở đây để cho các đồng hương nữ có cơ hội trục lợi nữa”

Lục Tiềm đứt hai tay vào túi quần, giơ hai ngón tay lên vẫy vẫy với Dư Hiểu Dao, Dư Hiểu Dao lấy tay che trái tim như ngay lập tức có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

“Kỷ đội”. Tiểu Vương cầm máy tính bước vào: “Tin nhắn được gửi đến nằm trong khu vực này, là một khu mua sắm ở trung tâm thành phố, không có khả năng là nơi ẩn náu của nạn nhân”

Kỷ Y Bắc tới và nhìn vào chấm đỏ đang nhấp nháy trên màn hình.

Không còn cách nào, manh mối này cũng bị đứt rồi, chỉ có thể bắt đầu từ những manh mối khác.

Ví dụ như người cha kỳ quái kia của Hạ Yểu.

—–

Những ngày của tháng 3, lúc nắng lúc mưa, không khí trộn lẫn mùi ẩn ướt và trong lành, văn phòng dành cho quay phim là một phòng đã lâu không được sử dụng của Sở cảnh sát, có chút lạnh lẽo.

“Cắt!”

Hạ Nam Chi và Chung Kỳ xuống trang điểm, Lục Tiềm thay thế lên diễn.

“Cô diễn không tồi”. Chung Kỳ nói với Hạ Nam Chi.

Hạ Nam Chi lễ phép cười với cô: “Cảm ơn”

“Lúc nãy đi ngang qua tôi thấy cô và Kỷ Y Bắc đang nói chuyện với nhau, cô cũng quen biết anh ấy sao?”.chung Kỳ nhắm mắt để trang điểm, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc gì.

Hạ Nam Chi cũng bình tĩnh, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, cũng không trả lời nhiều.

Chung Kỳ mở một mắt ra liếc nhìn cô, nhìn thấy nụ cười hờ hững của cô, giác quan thứ sáu của cô ta nhạy bén cảm nhận được điều gì đó.

Rồi cô ta lại lười biếng nheo mắt lại và mỉm cười, chẳng có gì phải lo lắng cả, một Hạ Nam Chi chưa đủ lông đủ cánh không khiến cô phải lo lắng bất cứ điều gì, cho dù bộ dạng lớn lên quả thực xinh đẹp nhưng Chung Kỳ tự nhận là khi đối phó với đàn ông, chỉ dựa vào khuôn mặt thì đúng là chưa đủ.

———