Vốn dĩ giờ Thìn ngày hôm sau phải nhổ trại trở lại kinh thành, nhưng vì chuyện Đại hoàng tử bị ám sát, chậm lại nửa canh giờ. Lúc này, không khí toàn bộ doanh địa có vẻ căng thẳng, đề phòng nghiêm ngặt, binh lính tuần tra gia nhiều gấp hai, khiến những thế gia công tử thích la cà cũng không dám tùy ý ra ngoaif, ngoan ngoãn ở trong lều trại của mình. Khi Ôn Ngạn Bình đang bồi Ôn Lương cùng nhau ăn sáng, tổng quản thái giám bên người hoàng đế Lưu Lương Phủ tới nói với nàng, Hoàng Thượng triệu nàng đi hỏi chuyện.
“Lưu công công đã ăn sáng chưa?,” Ôn Ngạn Bình hỏi, trong miệng còn cắn một cái bánh bao gạch cua. Lưu công công thường xuyên đưa Tứ hoàng tử đến Ôn phủ, thường xuyên gặp mặt mấy đứa nhỏ trong Ôn phủ, thường xuyên qua lại, cũng quen thuộc. Thấy nàng còn chưa ăn xong cái bánh bao, cũng không thúc giục, cười nói: “Đa tạ Ôn đại công tử quan tâm, tạp gia đã ăn rồi.” Hoàng đế triệu kiến, Ôn Ngạn Bình cũng không dám chậm trễ, đem cái bánh bao đang cắn dở một hơi ăn hết, lại uống thêm nửa ly nước mật ong, nhận lấy cái khăn mà Tiểu Lộ Tử đưa tới lau miệng, nói với Ôn Lương: “Cha, con đi đây.” Ôn Lương buông chiếc đũa, dặn dò nói: “Thấy Hoàng Thượng đừng không biết lớn không nhỏ, ngoan ngoãn đáp lời, biết chưa?” Nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, Ôn Ngạn Bình cực kỳ ngoan ngoãn trả lời: “Đã biết, con tuyệt đối sẽ không khiến cha mất mặt.” Trước khi theo Lưu Lương Phủ vào lều trại của hoàng thất, Ôn Ngạn Bình có chút căng thẳng siết chặt ngón tay, sau khi nhận được ý chỉ truyền vào bên trong, mới bình tĩnh đi vào, quy củ hành lễ thỉnh an người ngồi phía trên, sau khi được cho phép, đứng lên chắp tay chờ trước ngự án, không dám nhìn lung tung. Bộ dáng thận trọng này khiến Sùng Đức hoàng đế nở nụ cười, trong giọng nói có vài phần trầm thấp, nói: “Đừng căng thẳng, giống như đang ở trước mặt cha ngươi ngày thường là được.” Hắn chỉ là muốn xem xem đứa nhỏ có thể khiến Ôn Tử Tu xưa nay ổn trọng lại tức giận đến mức hận không thể đánh mông nàng, rất có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, câu nệ gò bó như vậy ngược lại không giống nàng.
Ôn Ngạn Bình thành thật nói: “Hồi Hoàng Thượng, thảo dân không dám, cha biết sẽ tức giận, đến lúc đó cha sẽ phạt thảo dân viết chữ to, thảo dân sẽ không có thời gian làm việc mình thích nữa.” Lưu Lương Phủ đứng một bên có chút hắc tuyến, ngươi cũng quá thành thật rồi nhỉ? “Ồ, ngày thường ngươi thích làm chuyện gì?” Ôn Ngạn Bình trộm nhìn hắn một cái, cảm thấy Hoàng Thượng và Túc Vương lớn lên rất giống nhau, ngày thường nàng đi đi Túc Vương phủ chơi, mặc dù thường gặp được Túc Vương, nhưng không biết tại sao lại rất sợ Túc Vương, so với Túc Vương, nàng cảm thấy Hoàng Thượng tương đối dễ thân dễ gần hơn. Nhưng nàng biết, làm hoàng đế, tâm tư không phải đơn giản như thể hiện bên ngoài, cho nên khi nàng đối mặt với hoàng đế, đều sẽ thành thật, không dám làm động tác nhỏ gì. Lập tức Ôn Ngạn Bình liền nói: “Thảo dân thích võ nghệ, có thời gian thường xuyên học võ cùng sư phụ. Nhưng mà cha lại không thích thảo dân như vậy, an bài rất nhiều bài tập cho thảo dân.” Nói đến cái này, Ôn Ngạn Bình vô cùng ai oán mà liếc hoàng đế một cái, nàng hoài nghi những ma ma giáo dưỡng nhà mình được mời từ trong cung về đều do hoàng đế ban, nếu không cũng không lợi hại như vậy. Hoàng đế đương nhiên biết bài tập trong miệng nàng là gì, mắt không khỏi lộ ra ý cười. Lưu Lương Phủ vẫn luôn để tâm, thấy vẻ mặt hoàng đế ôn hoà liền yên tâm, xem ra kế thừa Ôn Tử Tu, mấy đứa nhỏ Ôn gia này đều được thánh ý, chỉ cần bọn họ không phạm sai lầm lớn tru di cửu tộc, tin rằng bọn họ sau này tiền đồ sẽ rộng mở. Sau khi hỏi một số chuyện khá bình thường, Sùng Đức hoàng đế mới nói: “Ôn Ngạn Bình, hôm qua ngươi cứu hoàng tử của trẫm, lập công lớn, ngươi muốn trẫm khen thưởng ngươi thế nào?” Ôn Ngạn Bình lập tức quỳ xuống tới, nói: “Cứu Đại hoàng tử là chức trách của thảo dân, cũng không dám tranh công.” Hơn nữa nàng mới không phải cứu Đại hoàng tử, chỉ là thuận tay thôi. Ngoài mặt thì nói nghĩa chính từ nghiêm, trong lòng lại chửi thầm, chỉ cần Đại hoàng tử đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy, không tìm người nhà ta gây phiền toái đã cám ơn trời đất lắm rồi. Sùng Đức hoàng đế cười cười, nói: “Ngươi có công, không thể không thưởng. Như vậy đi, trẫm phong ngươi làm Ngự tiền lan linh thị vệ, bắt đầu nhập chức trong hôm nay luôn, được không?” Ôn Ngạn Bình có chút dại ra, ngây ngốc nhìn hoàng đế, nàng đây là từ một bình dân áo vải biến thành quan kinh sao? Nhưng mà ngay lập tức Ôn Ngạn Bình lắc đầu như trống bỏi, nếu nàng dám đồng ý, Ôn đại nhân sẽ phạt nàng đi thêu hoa mẫu đơn, cả đời nàng đều không thể ra cửa. Vì thế, Ôn Ngạn Bình chỉ có thể nhịn đau lòng cự tuyệt chuyện tốt này, trong lòng đang rỉ máu. Sùng Đức hoàng đế nhìn nàng hồi lâu, đến khi nàng cứng đờ cúi đầu xuống, mới thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, sửa thành ban thưởng nàng vàng bạc. Đối với mấy thứ vàng bạc này, Ôn Ngạn Bình cực thích, vui mừng nhận lấy, liên tục tạ ơn, có vẻ còn vui vẻ hơn chức quan lúc nãy muốn ban cho nàng. Sau khi thưởng xong, hoàng đế bắt đầu dò hỏi chuyện ngày hôm qua, Ôn Ngạn Bình không dám có tiểu tâm tư gì, thành thành thật thật nói tất cả chuyện mình cứu Đại hoàng tử như thế. Sau khi nghe xong, Sùng Đức hoàng đế lâm vào suy nghĩ sâu xa. Sau khi Ôn Ngạn Bình rời khỏi lều hoàng thất, mới phát hiện quần áo sau lưng đã ướt một mảnh, trong lòng càng thêm xác định sau này tuyệt đối không để tiểu muội muội Quý Quý gả cho Tứ hoàng tử. Làm hoàng đế đều là nhân vật đáng sợ như vậy, tiểu Quý Quý nhà nàng tính tình thành thật như thế, sao có thể là đối thủ, tuyệt đối sẽ bị gặm đến mẫu xương cũng không còn. Khi trở lại lều trại, Ôn Lương đã đi ra ngoài, bọn thị vệ đang dỡ lều xuống. Thấy mình không có chuyện gì làm, Ôn Ngạn Bình lại chạy đến Hạng gia bên kia xem Hạng Thanh Xuân bị thương thế nào. Không nghĩ tới mới vừa đến gần lều trại của Hạng Thanh Xuân, đã nghe bên trong truyền ra một âm thanh kiêu ngạo. “…… Hạng Thanh Xuân, cũng không nghĩ xem phụ thân ngươi là cái đức hạnh gì, cha nào con nấy, ngươi chẳng qua cũng là đồ hèn nhát mà thôi. Chậc, sao ngươi không trực tiếp đánh gãy cái chân này, đỡ phải giữ lại làm bậy, đừng tưởng rằng có Đại hoàng tử làm chỗ dựa, chẳng qua ngươi cũng chỉ là một con chó bên người Đại hoàng tử —— ai da, người nào?” Người nọ đột nhiên xoay người, một đôi mắt phun lửa nhìn xung quanh, ngoại trừ người hầu và thị vệ hắn mang đến, trước cửa có một tiểu thiếu niên diện mạo bình phàm, trong tay còn cầm hai cục đá, vẻ mặt thiếu đánh mà nhìn hắn, kiêu ngạo như thế. “Ôn Ngạn Bình!” Ôn Ngạn Bình cũng thấy rõ người miệng đầy thô tục này, thoạt nhìn cùng tuổi với Hạng Thanh Xuân, diện mạo có vài phần tương tự Hạng Thanh Xuân, nhưng so với Hạng Thanh Xuân yêu dị tú lệ, người này cao lớn, ngũ quan anh tuấn. Ôn Ngạn Bình không có ấn tượng gì với hắn, nhớ mang máng là người Hạng gia, hình như là con trai nhị thúc là đường đệ của Hạng Thanh Xuân, gọi là Hạng Thanh Minh. “Đánh ngươi đó, miệng đầy thô tục, mấy thánh nhân chi đạo học được để hết lên mông chó rồi sao! Còn có không ai dạy ngươi làm người thế nào à?” Ôn Ngạn Bình kiêu ngạo nói, lúc đi vào, chen chân vào liền đá ngã một tên thị vệ Hạng gia đứng cạnh cửa. Hạng Thanh Minh tức giận muốn chết, không nghĩ tới tiểu tử này sẽ đột nhiên chạy tới. hắn biết người này là Ôn Ngạn Bình, con trai nuôi của Ôn thái sư, mấy ngày qua rất nổi bật, hoàn toàn đè ép đệ tử thế gia bọn họ, đối với gia hỏa không biết thu liễm này, trong lòng bọn học đã sớm tích một bụng tức giận, vài lần muốn tìm nàng gây phiền toái, nhưng thật đáng tiếc, với vũ lực của bọn họ tuyệt đối đánh không lại, chơi âm mưu thì ngược lại bản thân toàn bị thiệt hại, cứ như vậy kết thù. Mà nguyên nhân Hạng Thanh Minh còn ghét nàng hơn người khác, là bởi vì nàng là sư đệ của Hạng Thanh Xuân, chứng minh bọn họ là cùng một loại người. Ôn Ngạn Bình bóp mấy cục đá trong tay thành mấy viên nhỏ, đột nhiên ra tay, người trong lều trại đều gặp nạn. Đừng nhìn mấy cục đá kia chỉ là một ít mảnh nhỏ, nhưng đánh vào người lại rất đau, đau đến mức che lại chỗ bị đánh ai da ai da kêu lên. “Còn chưa cút đi, muốn ta chọc mấy lỗ thủng trên người các ngươi sao?” Ôn Ngạn Bình lại đem một người đá bay, kiêu ngạo vô cùng. Mà gã sai vặt bị đá bay kia vừa vặn bổ nhào lên trên người Hạng Thanh Minh, đè Hạng Thanh Minh dưới thân. “Khụ, cái đó, ban ngày ban mặt, các ngươi cũng dám làm chuyện cẩu thả đến mức này, thật sự đồi phong bại tục, ta muốn đi nói với Đại hoàng tử……” Nói xong lập tức xoay người đi đến lều trại của Đại hoàng tử. “Câm miệng!” Hạng Thanh Minh giận tím mặt, đẩy gã sai vặt trên người ra, nhảy dựng lên, ngón tay run run chỉ vào Ôn Ngạn Bình, tức giận trừng mắt nhìn Hạng Thanh Xuân ngồi trên ghế sắc mặt lạnh nhạt, vội vàng mang gã sai vặt của mình và thị vệ rời đi. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, thù này nhớ kỹ. Ôn Ngạn Bình làm mặt quỷ với bóng lưng của Hạng Thanh Minh, sau đó nhảy đến trước mặt Hạng Thanh Xuân, nói: “Hồ ly tinh, người ta đã mắng huynh đến mức mặt mũi cũng không chừa, sao huynh không âm chết hắn?” Vẻ mặt Hạng Thanh Xuân chính nghĩa nói: “Ta là loại người lòng dạ hẹp hòi vậy sao? Hắn tốt xấu gì cũng là đường đệ ta, ta thầb làm ca ca phải nhường hắn một chút.” “Thôi đi, người khác không biết, đệ còn không biết huynh một bụng ý nghĩ xấu sao?” Ôn Ngạn Bình phất phất tay, nàng còn không biết sao, trên mặt hồ ly tinh càng vân đạm phong thanh, sau lưng càng âm nhân tàn nhẫn, không quá mấy ngày, Hạng Thanh Minh kia chuẩn bị gặp tai ương đi. Hồ ly tinh chính là một nam nhân vừa keo kiệt lại cố chấp. Ôn Ngạn Bình ngồi vào chỗ bên cạnh Hạng Thanh Xuân, cầm trái cây gặm ăn, nói: “Đệ vẫn luôn cảm thấy có huynh đệ tỷ muội là một chuyện cực kì hạnh phúc, nhưng mà nhà huynh…… Đệ không dám gật bừa.” Trong lòng đột nhiên cảm thấy thật may mắn, ba đệ đệ muội muội nhà mình đều là mấy đứa nhỏ đáng yêu. Hạng Thanh Xuân nhàn nhạt nói: “Không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng lại có thể lựa chọn con đường mình phải đi.” Ôn Ngạn Bình tinh tế bình phẩm, đột nhiên cảm thấy thật ra Hạng Thanh Xuân rất rộng rãi, lại nhìn chuyện vừa rồi, tức khắc cảm thấy Hạng Thanh Xuân rất không dễ dàng, nhà lại là một hồ nước bẩn thỉu hôi thối, người ở đó đều sẽ nhiễm một thân mùi hôi. Nếu không phải Hạng Thanh Xuân là đồ đệ của nghĩa phụ mình, Ôn Ngạn Bình thật đúng là mặc kệ hắn. “Đúng rồi, lát nữa sẽ nhổ trại hồi kinh, chân của huynh không tiện, cần đệ ôm huynh trở về không?” Ôn Ngạn Bình quyết định đối tốt với hắn một chút. “Cút!” Hạng Thanh Xuân thiếu chút nữa trào máu mà trừng nàng, vì sao xấu tiểu tử này luôn có bản lĩnh chọc hắn tức giận vậy? Nhìn vẻ mặt hắn bạo nộ, Ôn Ngạn Bình lo lắng thân thể hắn bị tổn hại gì, liền kéo cổ tay hắn bắt mạch cho hắn, đồng thời nói: “Sư công của đệ là Quý thái y, y thuật khá tốt, đệ học được chút da lông, xem giúp huynh một cái.” Đè đè mạch, lại nói: “Quả nhiên, nóng tính quá mạnh, trở về tìm đại phu khai mấy phương thuốc thanh nhiệt giải nóng là được, cẩn thận nghẹn thành bệnh. Nam nhân mà, đệ hiểu!” Đệ thì biết cái gì! Trong lòng Hạng Thanh Xuân mắng to, sắc mặt không tốt lắm thu hồi tay, lạnh lẽo nói: “Đa tạ quan tâm, nhưng ta không giống đệ mấy ngày nay mỗi ngày đều ôm thịt nướng gặm.” Sau khi gặm xong trái cây, Ôn Ngạn Bình vỗ vỗ mông rời đi, để lại Hạng Thanh Xuân thần sắc bất định mà trừng mắt nhìn lều trại trống rỗng, ngón tay thon dài run rẩy, sau đó ấn lên cổ tay phải, dường như trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm lòng bàn tay của người nọ, tức khắc cảm thấy da thịt nóng rực bỏng rát. ****** Sắc trời đã hơi âm u, đoàn quân mới về tới kinh thành. Bởi vì trên đùi có thương tích, lần này Hạng Thanh Xuân ngồi xe ngựa trở về, dọc đường đi nghe thấy tiếng của Ôn Ngạn Bình cùng mấy người tiểu mập mạp, Chu Chửng Húc nói chuyện cười đùa bên ngoài, trong lòng có vài phần mất mát. Sau khi vào được cửa thành, dây thần kinh căng thẳng của mọi người cuối cùng cũng thả lỏng. Đám người Vệ Triều Ấp cưỡi ngựa đến gần xe ngựa, nói với Hạng Thanh Xuân ở bên trong: “Hạng sư đệ, hiện tại chân đệ đi lại không tiện, chúng ta đưa đệ về nhà.” Hạng Thanh Xuân nhìn Ôn Ngạn Bình ngồi trên lưng ngựa, trầm mặc gật đầu. Rất nhanh, liền có người an bài xong cổ kiệu, mấy người Vệ Triều Ấp cùng Chu Chửng Húc đỡ Hạng Thanh Xuân lên cỗ kiệu, sau đó mấy người cưỡi ngựa đi theo, một đường hộ tống hắn về Hạng gia. Người Hạng gia nhìn thấy, ánh mắt lập loè hạ, không nói gì thêm. Sau khi mấy người hộ tống Hạng Thanh Xuân trở lại Hạng gia, liền nhao nhao cáo từ rời đi. Hạng Thanh Xuân mặt trầm như nước, nhìn mẫu thân ngồi trước mặt mình dùng khăn bụm mặt khóc sướt mướt, các di nương kiều thanh véo von ngươi một câu ta một câu hỏi han, tâm tư không khỏi nghĩ tới chuyện trong rừng cây lúc hoàng hôn hôm qua, thiếu niên kia gương mặt tươi cười xán lạn từ trên trời bay xuống, lúc vung kiếm dứt khoát nhanh nhẹn, mặc dù đôi lúc rất đáng giận, nhưng không có thần kinh tinh tế mẫn cảm tính toán chi li như nữ nhân. May mắn, rất nhanh gã sai vặt Chiếu Quang bên người Hạng Thanh Xuân đem thuốc đã sắc xong đi vào, mới ngăn được đám nữ nhân này. Hạng Thanh Xuân mắt lạnh nhìn biểu tình của mấy di nương, có lễ mà nói: “Đa tạ các vị di nương quan tâm Thanh Xuân, chỉ là đêm đã khuya, thỉnh các di nương trở về nghỉ ngơi, nếu để các di nương mệt, phụ thân sẽ mắng Thanh Xuân.” Mẫu thân Hạng Thanh Xuân lúc này ngưng khóc, cũng trừng mắt mấy di nương đó nói: “Các ngươi ở đây làm gì, còn không đi xuống?” Chủ mẫu đã lên tiếng, tuy các di nương không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời lui ra, chỉ là nhao nhao dặn tâm phúc trong viện lưu ý, có tình huống gì nhanh chóng báo cho các nàng, để cho các nàng yên tâm. Mấy người đều lui xuống, Hạng Thanh Xuân bưng chén thuốc lên uống, mà Hạng mẫu lại bắt đầu khóc, xem tiếng khóc thút thít kia thành gia vị, Hạng Thanh Xuân mặt không đổi sắc uống xong chén thuốc, có đắng hay không cũng không lộ ra cảm xúc Phụ thân bất tài lại phong lưu, mẫu thân nhu nhược thích khóc, di nương mỗi người một tâm tư, các huynh đệ tỷ muội thứ xuất đều có tính toán riêng, đây là gia đình hiện tại của hắn. “Nương, con muốn nghỉ ngơi, người cũng trở về nghỉ ngơi đi, đừng vì nhi tử mà tổn hại đến thân thể” Hạng Thanh Xuân quan tâm nói. Hạng mẫu vô cùng hưởng thụ con trai quan tâm, lại dùng khăn lau khóe mắt, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, sau đó nhớ tới cái gì, có chút do dự nói: “Xuân Nhi, Yên Hồng, Thúy Liễu trong viện đã lớn tuổi rồi, con có muốn……” Thu các nàng. Không đợi bà nói xong, Hạng Thanh Xuân nói thẳng: “Nương người làm chủ là được.” Thấy trên mặt bà mang theo ý mừng, rõ ràng hiểu sai ý hắn, bổ sung nói: “Chỉ cần không để lại chỗ này của con là được, tùy các nàng ta muốn về nhà hay gả cho gã sai vặt trong phủ đều được.” Sắc mặt Hạng mẫu có chút cứng đờ, thầm nói các nàng ấy nguyện ý hầu hạ con nhất đó. Nhưng mà đứa con trai này luôn cường thế, nếu đã nói như vậy, Hạng mẫu cũng không can thiệp quyết định của hắn, sau đó dặn dò hắn nghỉ ngơi, liền mang theo nha hoàn và ma ma rời đi. Sau khi mọi người đi hết, Hạng Thanh Xuân dựa vào trụ giường thở phào, thế giới này rốt cuộc cũng thanh tịnh. Sau một lúc lâu, gọi người tiến vào hầu hạ hắn thay quần áo, phát hiện nha hoàn đi vào là một người xa lạ, mày không khỏi nhíu lại. “Ngươi là ai, Chiếu Quang đâu?” Nha hoàn kia hành kễ, cúi đầu nói: “Hồi thiếu gia, nô tỳ là Nghênh Hà, là phu nhân phái đến thay thế Hồng Yên và Thúy Liễu tỷ tỷ chiếu cố thiếu gia, Chiếu Quang đi lấy nước tắm cho thiếu gia, còn chưa trở về.” Hạng Thanh Xuân nhìn nàng, nói: “Ngẩng đầu lên.” Nghênh Hà ngẩng mặt kên, là một khuôn mặt cực mỹ lệ, mặt trái xoan mày lá liễu, mắt hạnh long lanh, lộ ra một cổ yếu ớt nhu nhược khiến người ta thương tiếc. Hạng Thanh Xuân rũ mắt, ngược lại hiểu được vì sao mẫu thân đưa Nghênh Hà đến cho hắn, so với để phụ thân được tiện nghi, còn không bằng đưa cho con trai hưởng dụng, đoán rằng người cha đa tình phong lưu kia của hắn cũng ngại đoạt người trong phòng của con trai đi. “Sau này không có việc gì đừng vào phòng ta.” Nghe âm thanh cực kỳ lạnh nhạt, trong lòng Nghênh Hà run rẩy, nhỏ giọng khẽ đáp.