Phùng Xuân

Chương 75: Thăm dò

Phải biết rằng, hai người bọn họ vốn cũng không hợp nhau, Phùng Xuân thật sự là trèo cao, bây giờ Dương Đông có thành kiến, đã nói lên rằng không lâu bền được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương Thiên Hữu tất nhiên sẽ không ngờ rằng Dương Đông đã phát hiện tất cả, nhìn thấy thái độ của Dương Đông, trong lòng không khỏi thả lỏng, cảm thấy dựa vào thân phận Chương Thần này, Dương Đông e là khó mà triệt để chán ghét hắn.

Hắn nở nụ cười chói mắt, tựa như chỉ cần một câu nói của Dương Đông, có thể loại bỏ tất cả thấp trỏm trong hắn. Hắn cười với Dương Đông rồi nói, “Ừ, được, quấy rầy anh Đông vậy.”

Dương Đông dẫn hắn vào phòng làm việc, phớt lờ nói, “Cậu còn khách khí với anh làm gì? Ngồi đi!”

Căn phòng làm việc này Chương Thiên Hữu cũng đã tới vài lần, chung quy là quen thuộc, hắn ngồi lên ghế sô pha tiếp khách, thư kí tay chân lanh lẹ, thoáng chốc đã mang cà phê lên cho hai người, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chương Thiên Hữu quan sát một chút, liền phát hiện cây bút máy rơi hỏng trên đất, vì mực nước vẫy ra, sàn nhà bẩn một khoảng. Hắn không khỏi nói, “Anh Đông tâm tình không tốt à.”

“Có hơi, nhưng cũng không phải vấn đề lớn gì.” Dương Đông nửa giả nửa thật, “Cậu cũng tiếp xúc Chương thị rồi, chuyện trong công ty đều như thế này, nổi giận là không thể tránh khỏi.” Anh thở dài, “Mà cho dù nổi giận, cũng phải nghĩ cách giải quyết, không thể để đó cứ tiếp tục rối loạn được, sẽ thành quen.”

Chương Thiên Hữu căn bản không nghe ra hàm ý, chỉ cho rằng Dương Đông nói chuyện công việc, dù sao lời này quá mập mờ, hơn nữa Dương Đông vẫn rất tin tưởng hắn, còn gật đầu, “Đúng vậy, Đại Dương Quốc Tế bây giờ như mặt trời ban trưa, anh Đông cũng không có người hỗ trợ, thật rất mệt mỏi. Nếu thật không ổn, vậy để anh Phùng giúp anh một phần?” Hắn thử dò xét nói, “Dù sao việc làm minh tinh ấy, cũng không thể lâu dài được.”

“Đừng nhắc cậu ta.” Dương Đông ngắt lời hắn, “Cậu ta…” Anh dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng Dương Đông chỉ nói, “Cậu ta biết cái gì? Ở đây cái mà cậu ta có thể làm, e cũng chỉ là một người phát ngôn thôi. Thế nhưng địa vị cũng không đủ.”

Các minh tinh mà Đại Dương Quốc Tế hợp tác đều là hạng nhất, Phùng Xuân bây giờ ngay cả hạng hai còn ngồi không vững, chênh lệch không phải một bậc nửa bận, Dương Đông nói như vậy, đúng là theo thực tế, nhưng dù sao hai người bọn họ cũng là người yêu, nghe vào có hơi không lọt tai.

Chương Thiên Hữu có chút vui vẻ, khi hắn vừa tới, còn có khi ở Quý Châu, Dương Đông vẫn là che chở Phùng Xuân mọi lúc mọi nơi, mà nhanh như vậy đã nảy sinh hiềm khích. Phải biết rằng, hai người bọn họ vốn cũng không hợp nhau, Phùng Xuân thật sự là trèo cao, bây giờ Dương Đông có thành kiến, đã nói lên rằng không lâu bền được.

“Hình tượng của anh Phùng rất tốt.” Hắn nói một câu thành thật. Nhưng lại là lời vô ích, nếu tầm cỡ công ty như Đại Dương Quốc Tế, cho dù là dùng một người mới toanh như tờ giấy trắng, còn tốt hơn dùng minh tinh có địa vị cỡ như Phùng Xuân.

“Ừm.” Chẳng qua Dương Đông không có ý dây dưa đề tài này, anh ngược lại tỏ ra hứng thú đối với Chương Thiên Hữu, “Được rồi Thần Thần, lần trước cậu nói cậu học ở nước ngoài? Cậu học được gì?” Anh tràn đầy chờ mong, “Có học về thương nghiệp không?”

Trái tim Chương Thiên Hữu không tự chủ kịch liệt nhảy mạnh. Dương Đông đây là ý gì, muốn tìm người giúp đỡ sao? Theo trọng tâm câu chuyện, dường như chính là ý đó. Đầu óc Chương Thiên Hữu lập tức xoay chuyển thật nhanh, hắn tốt nghiệp cử nhân tài chính của trường học danh tiếng, hắn thật ra có thể hỗ trợ Dương Đông, thế nhưng, việc này lại không hợp với thân phận hắn.

Thân phận mà cha hắn bày ra cho hắn là một người theo mẹ ra nước ngoài chữa mặt, Đàm Xảo Vân ngoài ý muốn bỏ mình, hắn ở nước ngoài phiêu bạt không có chỗ dựa, chỉ có thể giáo dục phổ thông.

Hơn nữa, thân phận của hắn là giả, cho dù hắn muốn nói ra trình độ học vấn của mình cũng không được, lỡ đâu Dương Đông đi thăm dò, liền hoàn toàn lộ tẩy —— tuy rằng anh hoàn toàn chưa từng nghi ngờ gì. Nhưng làm sao mới có thể nói cho Dương Đông, mình có thể giúp anh đây? Chương Thiên Hữu trù trừ một lúc mới nói, “Em học chương trình bình thường thôi, không học thương nghiệp. Nhưng mà em rất thích thương nghiệp, đọc qua không ít sách, còn lén chơi cổ phiếu, nên vẫn tàm tạm.”

Dương Đông gật đầu, “Cậu biết tự học, dì Đàm trên trời có biết, nhất định rất vui mừng.”

Chương Thiên Hữu thuận thế tiến lên, “Anh Đông, nếu có chỗ nào em giúp được, anh cứ giao cho em, chỉ có mình anh rất mệt mỏi.” Hắn ngượng ngùng nói nguyên nhân, “Lúc ở Quý Châu em không hiểu chuyện, em biết sai rồi, không thì em mời anh với anh Phùng ăn cơm đi, tạ lỗi với hai người.”

Dương Đông trước kia xem hắn là Chương Thần, cho nên khi thấy hắn quan tâm mình, chỉ cho rằng hắn là vì tình cảm khi còn bé, không hoài nghi gì. Mà bây giờ biết hắn là giả, phần quan tâm này tất nhiên cũng thay đổi ý nghĩa, hiển nhiên mục đích của hắn cũng không trong sáng gì.

Dương Đông đánh giá cậu con trai trước mặt này, tuấn tú, đẹp đẽ, đây là đặc sắc người Chương gia, nhưng Chương Thần giả và Phùng Xuân, và Chương Thiên Hạnh cũng không giống.

Chương Thiên Hạnh kiêu kỳ vô lễ, hắn làm đại thiếu gia đã quen, dù cho hiện tại tình thế túng quẫn, vẫn không rơi khí thế. Hình tượng Phùng Xuân là ôn hòa, anh biết đó là vỏ bọc của cậu, từ cái chết của Chương Thiên Ái, anh có thể đoán ra tính tình Phùng Xuân, cậu có tính nhẫn nại đến mức hủy hoại chính mình, cũng có bản lĩnh một chiêu trí mạng, cậu tựa như loài mèo, thường ngày lười biếng nằm đó, mà gặp phải con mồi tuyệt đối không nương tay.

Nhưng người này, Dương Đông quan sát đến tư thế ngồi của hắn, cho dù dưới tình huống thế này, sau lưng hắn cũng rất thẳng, biểu hiện chính là hắn lo âu, còn có thần thái khi hắn nói chuyện, nói đến vấn đề bằng cấp, biểu tình trong mắt hắn cũng thế, đó là biểu tình gần như khinh thường, mà nói đến tri thức thương nghiệp và chứng khoán, hắn lại đầy mặt tự tin. Làm một ông chủ đã từng tiếp xúc vô số loại người, trực giác của Dương Đông cảm thấy đáp án e rằng là Chương Kiến Quốc dạy hắn, tình huống thực tế, có lẽ là hoàn toàn trái ngược.

Dương Đông gật đầu nói, “Không cần khách khí như vậy, rảnh rỗi anh mời cậu bữa cơm, nhưng mà hôm nay,” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Sợ là không được rồi. Chẳng qua, quan hệ chúng ta là thế nào chứ, cậu không cần để bụng chút chuyện này.”

Chương Thiên Hữu không phải người không biết chừng mực, nghe Dương Đông nói liền đứng lên nói tạm biệt, Dương Đông đứa hắn tới thang máy, còn vỗ vai hắn ra vẻ như anh em tốt, “Đọc sách nhiều hơn, cậu nếu muốn đào tạo sâu, anh giúp cậu tìm một ngôi trường.”

Đến khi cửa thang máy khép lại, anh mới trở vào phòng làm việc của mình, lúc này, sau khi bị Chương Thần giả chen chân một phen, chuyện tìm đến Phùng Xuân đã không phải không thể chờ đợi. Có một số việc, cần phải bố trí cho xong.

Dương Đông gọi điện thoại cho Lâm Dũng, hỏi y, “Chương Thần có từng nói hắn sinh sống tại Mỹ? Sống ở đâu, thường ngày làm những gì?” Lâm Dũng chính là vì Phùng Xuân, cũng sẽ chú ý những việc này, nhưng tin tức Chương Thiên Hữu lộ ra thật sự là quá ít, hắn người này rất cẩn thận, nhưng có vài điểm, e là hắn cũng không chú ý tới.

Cùng ngày hắn trở về liền kéo va li đi tìm Dương Đông, Dương Đông cử Lâm Dũng ngay sau đó đi theo hắn trở về Chương gia. Trên va li hắn còn dán nhãn vận chuyển của sân bay, còn chưa gỡ xuống.

Lâm Dũng trả lời, “Hắn không đề cập tới bất cứ chuyện gì, nhưng xem ra hắn là từ Philadelphia bay về. Bên người mang theo không ít sách, đều liên quan đến thương nghiệp, tôi từng lật qua xem thử, sách đó hắn đều xem hết, đánh dấu ghi chú không ít.”

Trong lòng Dương Đông đại khái đã hiểu, Philadelphia có gì? Học viện thương mại Worton sao? Nói vậy, chẳng trách sẽ cười nhạt khinh thường khi nói chuyện không có bằng cấp, e là cảm thấy mất mặt đi. Chẳng qua lại cũng không chắc, Philadelphia bên kia dường như cũng có vài trường trung học tốt. Hơn nữa, ai biết Chương Thần giả có tự cảm thấy hài lòng hay không?

Dương Đông căn dặn Lâm Dũng, “Chú ý tin tức khi hắn sinh hoạt ở Mỹ, liên hệ với ai, có tin tức gì nói cho tôi biết.”

Cúp điện thoại rồi, anh lại gọi cho Chu Thành, “Lại cử người tra thử tình nhân bên người Chương Kiến Quốc, khoảng độ hai mươi năm trước, từng bước loại trừ, xem xem ai đang ở Mỹ. Ngoài ra tôi nhớ cậu cũng là người du học về, có biết ai du học bên Philadelphia thì nhờ người đó hỗ trợ hỏi thăm thử, mấy năm gần đây có ai người Hoa họ Chương bên đó không.” Anh nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Dùng ảnh chụp của Chương Thần, nhưng phải chú ý cẩn thận.”

Chu Thành đáp lời rồi, Dương Đông mới đặt điện thoại xuống, ngã phịch người ra, tựa vào lưng ghế, lấy tay xoa xoa giữa hai mắt, còn mệt mỏi xoay xoay đầu, khớp xương phát ra tiếng rắc rắc.

Đến khi làm xong hết thảy, anh lại bất động.

Cảm xúc mãnh liệt vừa nãy không còn nữa, có một số việc lại nhảy ra, ví như anh từng nói sau này không còn quan hệ, ví như ở lễ tang Chương Thiên Ái thái độ của Phùng Xuân đối với anh có vẻ rất không tốt, lỡ như… Chỉ là lỡ như, Phùng Xuân không để ý tới anh nữa thì sao? Tên nhóc đó thật sự thù rất dai.

Nghĩ tới đây, lúc này anh đã có hơi không dám bước chân ra, nếu thật vậy thì xử lí thế nào đây?