Hành Trình Kiếm Thịt

Ngoại truyện (2)

Edit: Va

Một tay Âu Dương Tranh ôm Nhạc Hải Sanh không ngừng vặn vẹo, dùng cơ thể của mình áp chặt cô lên tường, một tay kia tìm chìa khóa mở cửa nhà, rồi nửa lôi nửa kéo Nhạc Hải Sanh đi vào, đá chân đóng cửa lại.

Nhạc Hải Sanh đã hoàn toàn mê man, Âu Dương Tranh thoáng buông lỏng sự kìm kẹp, cô lập tức dính chặt lên, kiễng mũi chân cố gắng muốn hôn môi anh, nhưng vì thấp hơn anh nhiều nên làm thế nào cũng không với tới, đành ngẩng đầu, cẩn thận liếʍ hầu kết của anh, đôi tay nhỏ bé chui vào qua vạt áo sơmi, vội vàng vuốt ve cơ ngực rắn chắc.

"CMN!" Âu Dương Tranh hít một hơi, đũng quần cứng rắn dựng sào. Anh chửi nhỏ một tiếng, thô bạo kéo Nhạc Hải Sanh khỏi người mình, sau đó ôm ngang cô đi về phía phòng ngủ.

Ngắn ngủi hơn mười bước chân, nhưng quá trình này bước đi tuyệt đối không thoải mái. Khi Âu Dương Tranh ném được Nhạc Hải Sanh lên giường, quần áo trên người cũng đã bị Nhạc Hải Sanh lôi kéo không ra bộ dạng gì. Anh đặt Nhạc Hải Sanh trên giường, vươn tay tới đầu giường lôi cái còng tay mới mua hôm qua ra, cụp một tiếng khóa hai tay cô lên đầu giường.

Âu Dương Tranh quỳ gối giữa hai chân Nhạc Hải Sanh, nhìn bộ dáng cô rêи ɾỉ giãy giụa, đắc ý nở nụ cười: "Không phải nhân lúc tôi bị chuốc thuốc rồi cưỡng bức tôi sao? Giờ cũng nếm thử mùi vị đó đi!"

Bây giờ Nhạc Hải Sanh không thể suy xét được gì nữa, cũng hoàn toàn không hiểu lời anh nói, chỉ biết vặn vẹo cơ thể, lúc phát hiện không thể tránh thoát, lại bị du͙© vọиɠ thiêu đốt ép buộc, thì bật khóc.

Vốn dĩ trong lòng Âu Dương Tranh tràn ngập cảm giác thoải mái khi trả thù thành công, nhưng lúc này nhìn bộ dáng cô gái nhỏ đáng thương, không biết sao trong lòng thấy vô vị. Anh nhíu mày, hơi cúi người vén váy cô lên, đẩy miếng vải nhỏ của qυầи ɭóŧ chữ "T" ra, nhẹ nhàng miết một cái, trên ngón tay đã dính đầy chất lỏng dính ngấy — do tác dụng của thuốc, giữa hai chân cô đã bị mật dịch chảy ra cuồn cuộn dính dớp vừa trơn vừa ẩm, lầy lội không chịu nổi.

"Đã ướt thành như vậy..." Âu Dương Tranh nhíu mày, có chút kinh ngạc.

Tay anh vẫn còn để ở giữa hai chân cô, đầu ngón trỏ dài vô thức tìm kiếm trong hai cánh hoa trơn ẩm, trùng hợp đυ.ng phải viên đậu đỏ đang sưng lên. Nhạc Hải Sanh than nhẹ một tiếng, hơi cong người theo bản năng, sau đó nhanh chóng nâng thắt lưng lên, khát vọng muốn được anh đυ.ng chạm.

Âu Dương Tranh đùa dai đưa đẩy ngón tay lên xuống xung quanh miệng huyệt, hời hợt vuốt ve, nhất định không chịu cắm vào. Nhìn Nhạc Hải Sanh dưới bàn tay của anh hoàn toàn mất tự chủ, Âu Dương Tranh càng cảm thấy hãnh diện, ngụm khí lúc trước bị đối phương cưỡиɠ ɠiαи, chụp ảnh nude, sau còn bị cười nhạo là "tiết sớm" giờ mới biến mất.

Anh đắc ý cởϊ qυầи lót chữ "T" ra, đưa vào hai ngón tay, dễ dàng sáp nhập vào trong mật huyệt. Lượng niêm dịch lớn khiến ngón tay chọc rút vô cùng thông thuận, huyệt thịt cắn chặt kéo ngón tay đi sâu vào trong.

"Đói khát đến thế sao?" Âu Dương Tranh lại nhíu mày.

"Muốn... Cho tôi..." Nhạc Hải Sanh bị tra tấn, nước mắt lưng tròng, mơ hồ cầu xin.

Kinh nghiệm của Âu Dương Tranh không nhiều lắm, kinh nghiệm lấy lòng phụ nữ càng là hai bàn tay trắng. Nhưng dù chưa làm cũng xem không ít phim, giờ phút này vừa bắt chước sờ soạng, vừa nhờ tác dụng của thuốc cũng nhanh chóng dùng ngón tay khiến Nhạc Hải Sanh thét chói tai, căng bụng phun ra làm cho hai tay ướt đẫm chất lỏng trong suốt.

Nhạc Hải Sanh sau cao trào xụi lơ trên giường, há mồm thở dốc, nhưng không lâu sau, dược hiệu chưa được giải quyết triệt để lại quấy phá, cô khó nhịn vặn vẹo eo nhỏ, hai tay bị trói không được làm gì được, đành dùng hai chân quấn lên thắt lưng của anh, cố gắng dụ anh đến gần người mình.

"Xin anh... Nhanh chút... Mau cho tôi..." Cô bất chấp tất cả, chỉ mong có thứ to lớn nào đó lấp đầy khát vọng trống rỗng. Cô chỉ biết, người này có thứ thỏa mãn được cô.

Loại hèn mọn và khát vọng thuần túy này đã làm thỏa mãn lòng hư vinh của Âu Dương Tranh, cũng khiến anh không hiểu sao có chút mất tự nhiên — tuy rằng anh còn không biết chút chua xót ấy là vì sao.

"Được rồi, cho cô." Anh quyết định làm một người rộng lượng, vì thế kéo mở áo sơmi đã lộn xộn, lại đưa tay duỗi đến bên hông. Nhưng đúng lúc mới vừa cởi được khóa quần thì điện thoại bị quăng ở một bên vang lên.

Thầm chửi một câu, cầm lấy di động chuẩn bị ấn phím tắt máy, lại thấy màn hình hiển thị hai chữ "Chị Chu". Tức giận hừ một tiếng, vẫn là tâm không cam tình không nguyện nghe máy.

"Alo, Chị Chu... Bối đạo diễn đến à?... À... Cái gì, bây giờ?... Phải mất bao lâu? Bây giờ em không tiện..."

Trong điện thoại là giọng nữ giận dữ hét lên: "Cái gì gọi là không tiện?! Cho dù bây giờ có đang chơi gái, sắp lêи đỉиɦ cậu cũng phải rút ra cho tôi, rồi lập tức tới đây!"

Sau đó điện thoại bị cắt đứt.

Âu Dương Tranh sửng sốt hai giây, oán hận vứt điện thoại qua một bên, cuối cùng vẫn phải không cam tâm đứng dậy mặc quần áo vào.

Anh sửa sang lại thật tốt, mới đi đến đầu giường nhẹ nhàng sờ mặt Nhạc Hải Sanh, nói: "Thật xin lỗi, nhịn một lúc, tôi sẽ về nhanh."

Nhạc Hải Sanh khó chịu nức nở.

Âu Dương Tranh cũng không còn cách nào, kiên quyết xoay người. Đi tới cửa, bỗng lại nghĩ tới cái gì, tới tủ đầu giường lấy ra quả trứng rung, mở công tắc rung rồi đẩy nó vào trong u kính trơn ẩm: "Chơi tạm cái này đã... Tôi đi một lát rồi về."

Vote và cmt nào mọi người