Edit: Nhọ
Beta: Va
Lúc sáng hôm sau tỉnh lại, Nhạc Hải Sanh mới nhớ tới, đêm qua không thấy "nó" xuất hiện nhắc nhở, nói cách khác bản thân mình vẫn còn trinh tiết? Vậy bắn vào bên trong mới tính là mất sao? Mặc kệ là như thế nào, tốt xấu gì cũng tránh được một kiếp.
Tỉnh lại hoàn toàn nàng mới chú ý đến khung cảnh xung quanh không phải là phòng ngủ của mình. Nàng nghi hoặc gọi một tiếng: "Tố Tâm?"
Sau đó Trì Cửu liền xốc rèm, bưng chậu nước tiến vào.
"Nương nương, Tố Tâm ngồi xe ngựa cảm thấy choáng váng và bị nôn mửa, đang tạm nghỉ ở phía sau không thể hầu hạ bên người nương nương. Đoạn đường Trì Cửu sẽ tạm thời hầu hạ cho người."
Nga, thì ra Tố Tâm say xe ngựa......... Khoan đã! Xe ngựa?
Nhạc Hải Sanh cả kinh, ngẩng đầu nhìn tứ phía. Lúc này mới phát hiện ra, căn phòng này có chút kỳ lạ, giường mà nàng đang nằm gán chặt trên sàn, bàn ghế cũng được cố định với sàn. Hơn nữa toàn bộ căn phòng đều xóc nảy nhẹ nhàng theo tiết tấu.
"Vì sao ta lại ở trên xe ngựa?"
"Tối qua nương nương mệt mỏi, thời điểm hôm nay xuất phát vẫn chưa tỉnh, là Vương gia tự mình bế ngài lên ngựa. Vương gia việc quân khẩn cấp, đã cưỡi ngựa đi trước. Nhưng mà Vương gia để lại hộ vệ thân cận hộ tống nương nương, dọc đường đi sẽ không có chuyện gì, nương nương xin yên tâm."
Trì Cửu chỉ dăm ba câu đã lý giải toàn bộ sự tình rõ ràng, Nhạc Hải Sanh nghe xong cũng không nói gì.
Thì ra Đoan Vương đã sớm quyết tâm dẫn nàng theo hắn. Cũng đúng, lúc ở bữa tiệc đầy hoa thơm cỏ lạ ấy, hắn cũng đã nói Vương phi tương lai hiển nhiên phải cùng hắn ra biên quan.
Nếu như không có tối qua, Nhạc Hải Sanh tất nhiên là vui vẻ đồng hành cùng hắn, bởi vì hắn không cứng được, không có uy hϊếp gì đến trinh tiết của nàng, Nhưng mà sau sự kiện tối qua, đã khắc sâu vào trí nhớ của Nhạc Hải Sanh là Đoan Vương "Ngọc kiên định ngẩng cao đầu", hiểu rõ đây là đưa dê vào miệng cọp, nhưng cũng không làm gì được.
Thôi, đành tuỳ theo hoàn cảnh đi.
Trì Cửu còn muốn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu mặc quần áo, nhưng Nhạc Hải Sanh lại không có thói quen đó, hắn đành bỏ chậu đồng cùng khăn xống, rồi đi ra ngoài.
Trì Cửu liền cười nói: "Nương nương không cần e ngại, Trì Cửu đã tịnh thân(thiến), không tính là nam nhân."
Nhạc Hải Sanh quay đầu nhìn về phía hắn. Trì Cửu môi hồng răng trắng, mặt mày xinh xắn, dáng người mảnh khảnh, nếu không phải ăn mặc theo phong cách thái giám, thoạt nhìn chính là một thiếu niên thanh tú. Lúc này tuy rằng nói ra chuyện thân thể tàn tật, lại vẫn cười nhạt như cũ, hoàn toàn bình thản.
Nhạc Hải Sanh lại nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Trì Cửu ngươi không cần tự coi nhẹ mình. Muốn nói có phải là nam nhân hay không, phải xem người đó có trọng tín nghĩa, có can đảm không. Nếu người này thân thể kiện toàn, nhưng lại yếu đuối ích kỷ, thì cũng chẳng phải là nam nhân."
Trì Cửu ngẩn ra một chút, mặt mày giãn ra cười nói: "Đúng vậy, đa tạ nương nương khuyên bảo." Chỉ là trong đôi mắt buông xuống lại có tia sáng chớp động. Hắn liền tạm thời lảng tránh, đợi đến khi Nhạc Hải Sanh mặc xong áσ ɭóŧ mới tiến vào hầu hạ. Đến khi Nhạc Hải Sanh rửa mặt xong, dùng qua một chút đồ ăn sáng, một thanh niên ôn văn nho nhã mặc lam bào mới xốc màng tiến vào, mỉm cười với nàng.
Nhạc Hải Sanh kinh hỉ đứng lên: "Du đại ca? Tại sao ngươi cũng ở đây?"
Thì ra lại chính là Du Thanh Nguyên.
"Nghe nói biên cảnh có Bắc Nhung đến xâm phạm, trong doanh trại quân y không đủ, vi thần liền theo chân quân lính, vừa lúc đồng hành cùng nương nương." Du Thanh Nguyên cười cười, đặt y rương lên bàn, tiếp tục nói: "Nương nương từ trước đến nay chưa bao giờ xa nhà, không biết có chịu được hành trình bôn ba này không, hay là để vi thần bắt mạch cho nương nương?"
Tiếng nương nương này thật khiến Nhạc Hải Sanh không quen. Đám người Trì Cửu Tố Tâm thì không nói, đến cả Du Thanh Nguyên vừa tự xưng vi thần vừa gọi nàng là nương nương, làm Nhạc Hải Sanh nhớ đến phim truyền hình, liền nói: "Du đại ca hà tất phải xưng hô như vậy, ta tuy gả cho Đoan Vương, nhưng vẫn là muội muội của huynh, xưng hô như trước là được."
Du Thanh Nguyên mặt mày cong lên, ý cười ấm áp: " Được, Hải Sanh muội muội."
Nhạc Hải Sanh ngồi ở bên bàn, vén tay áo lên, cổ tay gác lên trên gối.
Gối màu xanh lá, phía trên là cổ tay trắng nõn như ngọc. Khung xương mảnh mai, trắng không tỳ vết. Du Thanh Nguyên đặt ba ngón tay lên trên mạch đập. chỉ cảm thấy da thịt phía dưới kiều nộn trơn mượt nõn nà, trong lòng hơi hơi động.
Một lát sau, hắn thu tay lại, liếc mắt nhìn Nhạc Hải Sanh, bỗng nhiên sắc mặt hơi tái, nhẹ giọng hỏi: "Hải Sanh muội muội, ngươi bị thương sao?"
Nhạc Hải Sanh ngẩn người, bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên.
Vật kia của Đoan Vương quả thực có kích thước khiến người ta sợ hãi, cho dù đã thoa thuốc qua một đêm, chỗ tư mật bị thương vẫn có chút đau như cũ. Không nghĩ tới Du Thanh Nguyên lại nhìn ra được, quả thực...... Không hổ là một cực phẩm trong hậu cung của Nhạc Trầm Tiêu.
Thấy nàng ngượng ngùng không nói, Du Thanh Nguyên cũng trầm mặc một hồi.
Không lâu trước khi Nhạc Hải Sanh xuất giá, hắn tâm loạn như ma, ở Thái Y Viện ngẫu nhiên tìm được một bí mật do một đám người cũ kết luận, là Đoan Vương bị bệnh không cứng được. Đến hôm nay mới có thể xác nhận.
Du gia nhiều thế hệ làm nghề y, tính về kinh nghiệm không có nhà nào có thể sánh bằng, đối với bộ pháp xem tướng mạo cũng có một số môn pháp người khác không biết được. Nhìn bộ dáng Nhạc Hải Sanh, hẳn là đã phá thân, nhưng lại chưa từng tiếp xúc với nam tử khí(tϊиɧ ɖϊ©h͙). Chắc là Đoan Vương hùng phong không phấn chấn nổi, liền sử dụng ngọc thế(s.x toy).
Lúc ngồi trên xe ngựa không thể nấu thuốc được. Du Thanh Nguyên liền chế thuốc mỡ, đến lúc nàng bôi thuốc liền trở về xe ngựa của mình.
Đoan Vương tuy rằng hằng năm ở bên ngoài, nhưng Thái Hậu và Hoàng Đế vì thể hiện vẻ từ mẫu cùng tình huynh đệ thắm thiết, nên chưa từng cắt giảm phân lệ của hắn, còn thường xuyên ban thưởng thêm, bày ra vẻ coi trọng.
Hằng năm Đoan Vương giao chiến cùng Bắc Nhung, cũng đạt được rất nhiều chiến lợi phẩm, của cải rất là phong phú. Chiếc xe ngựa Nhạc Hải Sanh đang dùng tuy rằng trang trí ấn lệ thua kém hoàng thất, nhưng rất thoải mái vững vàng. Bên trong xe ngựa trang trí như một khuê phòng tinh xảo, cuộc sống ngày thường của Nhạc Hải Sanh cũng bắt đầu sinh hoạt trong đây, ngoại trừ có chút lay động từ bên ngoài, cũng không khác gì so với trước kia.
Trừ xe ngựa của Nhạc Hải Sanh, trước sau còn có hơn mười mấy chiếc xe ngựa nhỏ, phía trên có mang theo hành lí của nàng, hoặc là chở theo hạ nhân. Hơn một trăm thân vệ của Đoan Vương cưỡi ngựa hộ tống đoàn xe đi trên đường, đến giờ cơm liền dừng lại ở ven đường đặt nồi nấu cơm, ban đêm liền nghỉ ở bên đường.
Tố Tâm bởi vì say xe, một đường đều mê mê sảng sảng, xuống đất mới tốt được một chút. Nhạc Hải Sanh liền lệnh cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, lại bảo Trì Cửu ra ngoài, đóng kỹ cửa sổ, sau khi tắm gội xong liền nằm ở trên giường, từ trong hộp ngọc đào lấy ra một chút cao, mím môi thoa lên nơi tư mật giữa hai chân.
Ở xà nhà phía trên, Nguyên Đông Lăng một thân hắc y mở to hai mắt, ngay sau đó sắc mặt đỏ rực như sắp nhỏ máu.
vote và cmt nha mng ^^ đừng quên follow wordpress mình nha