"Gì? Như thế nào liền hôn mê rồi?" Đang diễn đến quật khởi, Tiêm Vũ tiếc nuối nói.
Hệ thống ngữ điệu bình bình nói: "Vị nam chủ này từ sau khi Mộ Tiêm Vũ đi vẫn luôn mất ngủ, sau đó lại ở nước Mĩ nhận đến đả kích, khi trở về còn phải ứng phó Lục Mỹ, có thể chống được đến hiện tại đã rất không sai, hiện tại còn bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đương nhiên sẽ không chịu nổi mà hôn mê."
Tiêm Vũ xuống giường thoải mái đem người mang lên giường, nơi nào còn có một chút dáng vẻ suy yếu, cô đắp chăn cho Âu Dương Khải, "Hôm nay trước tạm buông tha anh, chúng ta ngày mai tiếp tục."
"Tiếp tục cái gì?" Hệ thống hỏi.
"Đương nhiên là dằn vặt cộng thêm tra tấn." Tiêm Vũ nói đương nhiên: "Âu Dương Khải này tuy rằng đủ cuồng dại, nhưng cũng đủ mềm lòng, nếu không để anh ta nhận dạy dỗ, ai biết về sau còn có thể xuất hiện thêm một Lục Mỹ nữa hay không?"
Hệ thống "......" Giống như có đạo lý.
"Đúng rồi, chuyện giao cho cậu làm thế nào rồi?" Tiêm Vũ nhớ đến Lục Mỹ, đột nhiên hỏi lên.
"Yên tâm, video ở phòng ăn của mấy người tôi đã đưa lên mạng." Hệ thống nói, sau đó tạm dừng một chút: "Tôi xem một chút, hiện tại đã có người nhận ra thân phận của mấy người, 90% bạn bè trên mạng đều đang chỉ trích chửi rủa Lục Mỹ."
"Rất tốt." Đây chỉ là bắt đầu, dựa theo nguyên văn trong kịch tình, Lục Mỹ rất nhanh liền sẽ đến một xí nghiệp phỏng vấn, hơn nữa còn được ông chủ thưởng thức, trở thành giám đốc khu vực. Hiện tại có danh hiệu tiểu tam (người thứ ba) này, cô tin tưởng chỉ cần là xí nghiệp hơi chút nổi tiếng đều sẽ không thu lưu loại người đạo đức bại hoại này.
Âu Dương Khải tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường bệnh của Tiêm Vũ, nhớ lại chuyện xảy ra trước khi té xỉu, trong lòng anh hoảng hốt, trong phòng bệnh không phát hiện bóng dáng của Tiêm Vũ, trong lòng anh chợt lạnh, sẽ không phải là...... Nghĩ đến khả năng kia, trong lòng anh đau xót, lảo đảo đi về hướng cửa.
"Anh muốn đi đâu?"
Thanh âm quen thuộc khiến thân thể anh run lên, khi anh nhìn thấy Tiêm Vũ, kích động nhào qua ôm lấy cô: "Quá tốt, em không có đi, em không có đi."
Tiêm Vũ trợn trắng mắt: "Chúng ta cuối cùng vẫn là đã từng qua lại, tôi liền tính phải đi cũng sẽ chờ anh tỉnh lại, sẽ không đi mà không tạm biệt."
Âu Dương Khải ôn nhu cười với cô, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt anh lại trở nên tái nhợt: "Anh hôn mê bao lâu, con của chúng ta......"
"Yên tâm, đứa nhỏ vẫn còn." Tiêm Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, rất sợ anh lại ngất xỉu.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Âu Dương Khải rốt cuộc yên tâm, anh hai tay đỡ lấy Tiêm Vũ: "Tiểu Vũ, anh biết chuyện trước kia là anh sai, em cho anh một cơ hội có được hay không?"
Tiêm Vũ cúi đầu, vẻ mặt suy sụp nói: "Tôi cũng rất luyến tiếc đứa nhỏ này, thế nhưng tôi đối với anh không có lòng tin."
Âu Dương Khải trong lòng vui vẻ, vội vã bảo đảm: "Em yên tâm, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa, về sau anh sẽ không bao giờ hoài nghi tình cảm của em với anh." Nhìn thấy Tiêm Vũ dao động, anh tiếp tục dụ dỗ nói: "Liền tính chỉ vì đứa nhỏ, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa có được hay không?"
"Mộ Tiêm Vũ!" Một tiếng gầm lên giận dữ đánh gãy hai người nói chuyện.
Âu Dương Khải rất bất mãn, anh có thể cảm giác được Tiêm Vũ sắp đáp ứng, nhưng lại bị người này đánh gãy, khi anh nhìn thấy người đến là ai, mặt liền đen lại: "Cô tới làm gì?" Thông qua lời Tiêm Vũ nói, anh đã đoán được đại khái sự việc, đối với người trăm phương ngàn kế phá hư chuyện tình cảm của anh và Tiêm Vũ, anh chán ghét đến cực điểm.
Lục Mỹ nhìn thấy anh mắt bên trong đều là chán ghét, trong lòng đau xót, thanh âm run rẩy nói: "Âu Dương Khải, em vì anh làm nhiều như thế, anh như thế nào có thể nhìn em như vậy?"
Cô chỉ vào Tiêm Vũ nói: "Anh biết rõ cô ta đã làm gì sao, cô ta đem chuyện trong phòng ăn của chúng ta phát lên mạng, hiện tại em đã không có nhà để về!"
Bây giờ người xung quanh đều chỉ trỏ cô, mẹ cô bởi vì chuyện này mà bệnh tim tái phát phải nhập viện, ba cô đuổi cô ra ngoài, đồng thời tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cô, bây giờ cô không có nhà để về.
"Lúc ấy trong phòng ăn nhiều người như vậy, cô sao có thể khẳng định là Tiêm Vũ làm?" Âu Dương Khải phòng bị nhìn cô, đối với việc mình trên internet trở thành nam chính của scandal không chút để ý. Anh bây giờ quan tâm nhất chính là Lục Mỹ lại muốn tới phá hư tình cảm của anh và Tiêm Vũ, Tiêm Vũ của anh thiện lương như vậy, sẽ không làm loại chuyện này.
"Không sai, là tôi làm." Tiêm Vũ không hề có áp lực thừa nhận.
"Anh xem đi, chính cô ta đều đã thừa nhận." Lục Mỹ nhìn Âu Dương Khải: "Anh bây giờ thấy rõ thật gương mặt thật của cô ta rồi chứ, cô ta căn bản không có ôn nhu vô hại như anh nghĩ."
Âu Dương Khải chỉ ngắn ngủi sửng sốt một chút liền bắt đầu phản kích: "Liền tính là Tiêm Vũ làm thì thế nào? Cô tính kế cô ấy như vậy, cô ấy chỉ là phản kích lại mà thôi, so với thủ đoạn của cô, Tiêm Vũ thiện lương hơn nhiều." Vừa nói vừa nhìn về phía Tiêm Vũ, không nghĩ tới Tiêm Vũ của anh cư nhiên sẽ ra tay phản kích, cô nhất định là vì quá thích anh nên mới làm như vậy.
Lục Mỹ sợ ngây người, đây còn là Âu Dương Khải mà cô biết sao, biến sắc mặt nhanh như vậy?
Lục Mỹ không cam lòng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trước kia anh đối với em ôn nhu và quan tâm đều là em nhìn lầm sao?"
Âu Dương Khải chột dạ nhìn thoáng qua Tiêm Vũ, sau đó mở ra hình thức độc miệng: "Tôi làm như vậy là vì cô là bạn tốt của Tiêm Vũ, hơn nữa không biết gương mặt thật của cô, cô làm nhiều chuyện như thế không phải là vì có được tôi sao, tôi hiện tại nói cho cô biết, đời này của tôi chỉ thích một người là Mộ Tiêm Vũ, liền tính quỷ kế của cô đạt được, cô cũng sẽ không có được trái tim của tôi!"
Làm tốt lắm! Tiêm Vũ nhướn mày, đợi Âu Dương Khải nhìn qua, thưởng cho anh một khuôn mặt tươi cười, đối phương lập tức cảm xúc bành trướng, tăng lớn cường độ đả kích: "Bây giờ chúng tôi đã biết gương mặt thật của cô, cô đi đi, nếu cô lại quấn lấy tôi vậy cũng đừng trách tôi không khách khí."
Lục Mỹ đau lòng nhìn anh, đây chính là người đàn ông mà cô trăm phương ngàn kế muốn có được, cô nhìn qua thấy Tiêm Vũ ngồi ở trên giường xem kịch vui, liền phẫn nộ mất đi lý trí, chính là cô ta, nếu không có cô ta, Âu Dương Khải nhất định sẽ thích cô. Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình, cô đánh về phía Tiêm Vũ: "Mộ Tiêm Vũ, cô hủy tôi, tôi gϊếŧ cô!"
Nhìn thấy động tác của cô, Âu Dương Khải thay đổi sắc mặt, thân thể nhanh chóng che phía trước Tiêm Vũ, bắt được hai tay Lục Mỹ, đem cô hung hăng đẩy ra, sau đó khẩn trương nhìn Tiêm Vũ: "Em không sao chứ?"
Tiêm Vũ thu hồi bàn chân đang chuẩn bị đá ra, một mặt suy yếu nói: "Không có việc gì, chỉ là bị dọa đến."
Âu Dương Khải hung ác nhìn về phía Lục Mỹ: "Cô lập tức cút cho tôi! Lại tiếp tục như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Biết có đứng ở nơi này cũng là tự rước lấy nhục, Lục Mỹ hung tợn nhìn Tiêm Vũ: "Mộ Tiêm Vũ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Sau đó đẩy ra bác sĩ và y tá nghe tiếng động đuổi tới, rời đi.
Thấy người đáng ghét đã đi, Âu Dương Khải nhanh chóng tiếp đón bác sĩ: "Bác sĩ, cô ấy vừa nhận đến kinh hách, mau tới xem xem có nặng lắm không."
Bác sĩ nhìn Tiêm Vũ sắc mặt hồng nhuận nhíu mày một cái, nhưng vẫn theo lời tiến lên xem xét, được đến kết quả trong dự kiến: "Yên tâm đi, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, không có nhận đến ảnh hưởng." Sau đó mang theo một đống người đến xem náo nhiệt đi mất.
"Tiêm Vũ, em có khát hay không? Anh lấy cho em ly nước nha?" Âu Dương Khải ôn nhu nói.
"Không cần, anh đi giúp tôi xử lý thủ tục xuất viện đi, tôi muốn xuất viện."
Âu Dương Khải khó xử nói: "Nhưng bây giờ em còn rất suy yếu, nếu không lại ở vài ngày đi?"
"Tôi muốn xuất viện." Tiêm Vũ kiên định nói: "Nếu anh không muốn đi vậy để tôi tự mình đi." Thân thể cô căn bản không có việc gì, chỉ giả bộ bất tỉnh bị đưa vào bệnh viện là vì muốn cho anh biết cô đã mang thai, hiện tại mục đích đạt tới, cô còn ở lại chỗ này làm gì.
"Được, anh lập tức đi làm." Âu Dương Khải nhanh chóng nói, đi tới cửa anh lại không yên lòng quay đầu: "Tiêm Vũ, em sẽ không phải muốn xúi anh đi để vụиɠ ŧяộʍ rời đi chứ?"
"Nếu anh lại dong dài như vậy, tôi sẽ đi thật sự." Tiêm Vũ không kiên nhẫn nói.
"Em chờ anh, anh rất nhanh sẽ trở lại." Nghe được Tiêm Vũ nói, anh mới yên lòng.
Âu Dương Khải nói được thì làm được, anh thật sự rất nhanh đã trở lại. Sau đó mang theo Tiêm Vũ về tới căn phòng bọn họ thuê.
"Nơi này một chút cũng chưa thay đổi." Tiêm Vũ nhìn lướt qua.
"Nơi này toàn bộ đều là em tự tay bố trí, anh đương nhiên phải thật tốt bảo trì." Âu Dương Khải đỡ cô ngồi xuống sô pha, sau đó cầm táo bắt đầu gọt vỏ, động tác của anh rất thuần thục, không lâu liền gọt xong, sau đó thuần thục đem táo cắt thành khối nhỏ bưng cho Tiêm Vũ.
Nhìn anh ân cần hiểu ý như thế, Tiêm Vũ có điểm cảm động, thế nhưng nghĩ đến bởi vì anh mềm lòng cho Lục Mỹ thừa cơ, khiến nguyên chủ nhận hết khổ sở, nhất là trong nguyên văn, mười năm sau Mộ Tiêm Vũ và Âu Dương Khải gặp mặt, hai người biết được chân tướng, Âu Dương Khải tuy rằng đối Lục Mỹ rất thất vọng, nhưng dưới sự đau khổ cầu xin của Lục Mỹ, vẫn tha thứ cho cô ta, tuy rằng sau đó hai người ở chung tràn ngập ngăn cách, thế nhưng bọn họ vẫn làm vợ chồng trải qua một đời, chút mềm lòng cảm động này của cô lập tức liền tan thành mây khói.
"Âu Dương Khải, đừng tưởng rằng tôi cùng anh trở về chính là đã tha thứ cho anh, tôi vĩnh viễn cũng không thể quên được chuyện anh muốn cùng Lục Mỹ bên nhau." Tiêm Vũ đem táo đẩy ra, lạnh lùng nói.
Âu Dương Khải trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngồi xổm trước mặt Tiêm Vũ, nắm lấy tay cô: "Anh thừa nhận là anh sai, anh không nên nghi ngờ em, càng không nên bởi vì thương tâm mà bị Lục Mỹ cảm động. Ngày hôm đó anh đúng là nghĩ rằng, dù sao em đã không cần anh, nếu Lục Mỹ đối với anh tốt như vậy, anh cùng cô ta thử xem một chút." Anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêm Vũ, trong mắt tràn ngập đau khổ: "Nhưng ở một khắc kia em xuất hiện anh liền hối hận, anh không nên bởi vì cảm động liền miễn cưỡng bản thân, anh căn bản không yêu cô ta, có lẽ đời này cũng sẽ không yêu, tùy tiện cùng cô ta ở bên nhau cũng chỉ làm hai người đau khổ một đời. Đặc biệt sau này em nói ra chân tướng, anh càng hận không thể gϊếŧ mình. Tiêm Vũ, anh biết em nhất thời không cách nào tha thứ anh, thế nhưng xin em cho anh một cơ hội để sửa đổi có được hay không?"
"Nếu không phải cho anh cơ hội, em đã sớm về Mĩ." Tiêm Vũ ngạo kiều nói.
Âu Dương Khải nhẹ nhàng thở ra, "Anh biết, nhưng em không chính miệng bảo đảm anh không yên lòng được."
"Em chỉ cho anh một lần phạm sai lầm này, nếu lại có lần sau, em sẽ để anh vĩnh viễn cũng tìm không thấy em!" Tiêm Vũ nghĩ đến sau này anh còn có một gốc nát đào hoa khác, không khỏi nheo lại mắt.
Âu Dương Khải trong lòng vừa động, nhanh chóng bảo đảm mình tuyệt sẽ không tái phạm, đồng thời âm thầm quyết định về sau trừ Tiêm Vũ ra còn lại hoàn toàn bảo trì cách với nữ tính khác.