Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 1-7

Cuối cùng, trợ lý còn là ngồi xuống dưới da^ʍ uy của ông chủ, Lạc Thần cùng Lưu Kiến Vũ mặt ngoài trò chuyện được vui vẻ, nếu xem nhẹ hàm nghĩa âm thầm trong mỗi câu của bọn họ, trong lúc nhất thời không khí tràn ngập mùi thuốc súng, trợ lý đem thân thể cố gắng lui vào trong ghế dựa, rơi chậm lại cảm giác tồn tại của bản thân, đồng thời đối với Tiêm Vũ nằm trong trung tâm bị phong bạo lại không hề có điểm nào khác thường là lấy vạn phân kính ngưỡng. Thật vất vả đồ ăn lên bàn, trợ lý nhẹ nhàng thở ra, cái này cuối cùng cũng nên yên tĩnh đi. Không nghĩ tới chiến hỏa lại thăng cấp.

"Tiểu Vũ, này là cá chua cay em thích nhất, anh đã bỏ xương, em yên tâm ăn đi." Lưu tổng đem một khối thịt cá bỏ vào trong chén Tiêm Vũ, ôn nhu nói.

"Cám ơn Kiến Vũ ca." Tiêm Vũ cầm lấy chiếc đũa, hướng đến kẹp miếng thịt kia, lúc sắp đυ.ng tới thì bị một đôi đũa khác cướp đi, Tiêm Vũ theo chiếc đũa nhìn về phía chủ nhân của nó.

"Mẹ nói em gần đây hỏa khí vượng, không thể ăn thực vật cay độc." Lạc Thần một bộ vẻ mặt em thật sự là không ngoan, lại hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Kiến Vũ một cái, Tiểu Vũ cư nhiên gọi anh ta là Kiến Vũ ca, bọn họ lúc nào lại thân mật như vậy?

Hỏa khí vượng? Thật mệt anh dám nói đi ra! Tiêm Vũ nhìn anh một cái, không có lên tiếng.

"Không quan hệ, thân thể muốn phải nghiêm túc, nếu không thể ăn món gì cay độc, liền nếm thử đạo vây cá này đi." Lưu Kiến Vũ nhìn Lạc Thần một mắt, khóe miệng ngậm cười, sau đó cầm lấy đũa chung hướng về phía vây cá kẹp lấy.

"Chiếu cố Tiểu Vũ là bổn phận của tôi, còn là không phiền Lưu tổng phí tâm." Lạc Thần dùng chiếc đũa gắp lên một khối vây cá đặt vào bát Tiêm Vũ: "Tiểu Vũ, nhanh ăn đi."

Lưu tổng buông đũa, nhìn về phía Lạc Thần: "Nghe nói Lạc tổng cùng Tiểu Vũ là thanh mai trúc mã, tôi lấy trà thay rượu, đa tạ anh nhiều năm như vậy đối Tiểu Vũ chiếu cố."

Lạc Thần không có đáp lại hắn, mà là khách khí nói: "Tiểu Vũ là bạn gái của tôi, chiếu cố cô ấy là đương nhiên, ngược lại là Lưu tổng, mới cùng Tiểu Vũ nhận thức liền đối cô ấy tốt như vậy, tôi hẳn là cám ơn anh mới đúng."

"Tuy rằng chúng tôi quen biết thời gian không lâu, thế nhưng tôi lại rất thíchTiểu Vũ, vẫn muốn đối cô ấy thật tốt, này đại khái liền là duyên phận đi." Lưu Kiến Vũ nhìn Tiêm Vũ ôn nhu nói.

"Ca!" Trợ lý cẩn thận nhìn thoáng qua cái chén trong tay Lạc Thần, anh vừa rồi giống như nghe thấy được thanh âm gì đó, ông chủ sẽ không phải là đem chén trà bóp nát đi?

"Tiểu Vũ nhà tôi liền là đòi người thích như vậy." Lạc Thần kéo tay Tiêm Vũ: "Nếu Lưu tổng cùng Tiểu Vũ hợp ý như vậy, tiệc đính hôn của chúng tôi anh nhất định phải trình diện a."

"Đính hôn? Tôi như thế nào không có nghe nói?" Lưu Kiến Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Thần một mắt, sau đó hỏi Tiêm Vũ: "Tiểu Vũ, hai người muốn đính hôn?"

Lạc Thần cũng nhìn Tiêm Vũ, cẩn thận cất giấu chờ mong trong mắt, tuy rằng nói như thế rất đột ngột, Tiêm Vũ khẳng định cũng rất bất mãn, thế nhưng anh cược Tiêm Vũ không nhẫn tâm khó xử bản thân. Mà vị trợ lý đồng chí kia cũng nhìn Tiêm Vũ, hai vị này thật sự muốn đính hôn sao?

Đối mặt ba đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, Tiêm Vũ bình tĩnh đem vây cá đưa vào miệng, ân, quả nhiên rất mỹ vị.

"Túc chủ, tốt tâm nhắc nhở một chút, cô tốt nhất thấy tốt liền thu, bằng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, mục tiêu công lược rất có khả năng hắc hóa, đến thời điểm đó người chịu thiệt nhưng là cô." Hệ thống nhịn không được nói.

Tiêm Vũ động tác một trận cứng ngắt, hắc hóa? Nàng nhìn Lạc Thần một mắt, lúc này anh tuy rằng khóe miệng ngậm cười, nhưng nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện thân thể anh buộc chặt, anh đang khẩn trương? Tiêm Vũ trong lòng mềm nhũn, tính, dù sao phát tiết cũng kém không nhiều, liền bỏ qua anh đi, cho nên cô phối hợp kéo lại Lạc Thần cánh tay, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, bất quá thời gian cụ thể còn không có định, đến lúc đó Kiến Vũ ca nhưng nhất định phải tới a."

"Cái đó thì nhất định." Xem Tiêm Vũ biểu hiện liền biết cô đã chơi đủ, Lưu Kiến Vũ cũng không lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lạc Thần, anh lại giơ lên chén đối Lạc Thần nói: "Lạc tổng, tôi trước chúc mừng anh."

Lần này Lạc Thần không có cự tuyệt: "Cám ơn."

Trợ lý nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc vũ quá thiên tình (trời quang mây tạnh), lúc này thì có thể ăn cơm, đã sớm nghe nói đồ ăn nhà này tốt ăn, lại bởi vì quá quý mà luyến tiếc tới, hiện tại dính lấy ánh sáng của ông chủ, anh nhất định phải ăn nhiều một ít tới bồi thường một chút tiểu tâm can bị chấn kinh. Anh vừa mới ăn một ngụm, đồ ăn trước mặt liền bị bưng đi, sau đó nghe được ông chủ nhà mình nói: "Tiêm Vũ, món này rất không sai, em nếm thử." Tính, anh ăn món khác, nhưng là không đợi anh vươn ra chiếc đũa, đồ ăn chung quanh anh liền đều không thấy, ác thanh của ông chủ lại truyền đến: "Những món này cũng không sai, em thử xem." Anh chỉ phải bi phẫn hung hăng bào cơm, sau đó hồi tưởng một ngụm dư vị vừa rồi.

Sau bữa cơm, Lưu Kiến Vũ thức thời cáo từ, trợ lý còn là dưới ánh mắt băng lãnh của Lạc Thần ngoan ngoãn dâng chìa khóa xe, sau đó nhìn ông chủ ôn nhu vì Mộ tiểu thư mở cửa xe, sau đó không nhìn ánh mắt đáng thương hề hề của anh, ném một câu tự mình đánh xe trở về liền nghênh ngang mà đi.

Nhìn chiếc xe rời đi, trợ lý khóc không ra nước mắt, ông chủ, nơi này nhưng là vùng ngoại thành cách nội thành hơn mười km, từng người đến nơi đây đều là phi phú tức quý, nơi nào có cái gì xe taxi a.

Trợ lý tâm chua Lạc Thần cũng không biết, cho dù biết cũng chỉ sẽ nhướn mày, nếu chỉ điểm khó khăn này đều giải quyết không được, trợ lý của anh cũng nên thay đổi người.

Lạc Thần cùng Tiêm Vũ dọc theo đường đi đều không có nói chuyện, Tiêm Vũ vụиɠ ŧяộʍ ngắm đối phương một mắt, có vẻ tình huống không đúng a, vừa rồi còn đối cô ôn nhu như vậy, như thế nào vừa lên xe liền biến dạng?

Hệ thống tốt tâm vì cô giải thích nghi hoặc: "Bản hệ thống đã sớm nhắc nhở qua cô, không muốn quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ mục tiêu công lược, hiện tại đối phương cảm xúc dao động rất lớn, hi vọng túc chủ tự giải quyết cho tốt."

"Có ý gì, cậu nói rõ ràng." Nhưng là bất luận cô như thế nào truy vấn, hệ thống đều không lên tiếng nữa.

Lúc này xe bỗng nhiên dừng, Tiêm Vũ lúc này mới phát hiện bọn họ đã đến. Cô nhìn Lạc Thần một mắt, xem thấy đối phương vẻ mặt yên lặng không có gì dị thường, không khỏi yên lòng: "Thần ca ca, cám ơn anh đưa em trở về." Sau đó cởi bỏ dây an toàn chuẩn bị xuống xe, lại phát hiện cửa xe mở không ra, cô không khỏi nhìn về phía Lạc Thần, "Thần ca ca, thế nào?" Lúc này cô mới hậu tri hậu giác phát hiện gia hỏa này quả thật không thích hợp.

"Hôm nay chơi rất vui vẻ, ân?" Lạc Thần nghiêng thân thể nhìn cô, trên mặt tuy rằng mang theo ôn nhu ý cười, thế nhưng lại mạc danh để người rét run.

"Ách......" Tiêm Vũ trong lòng căng thẳng, "Anh thấy được rồi?"

"Vừa mới bắt đầu là quá sốt ruột không có nghĩ lại, nhưng lúc ăn cơm chiều, em cùng Lưu tổng phối hợp quá ăn ý." Lạc Thần chậm rãi sát lại gần cô: "Xem anh vì em luống cuống tay chân chơi rất vui sao?"

"Là anh không đúng trước, ai bảo anh cùng cô gái khác ôm nhau, em đã nói qua, l*иg ngực của anh là thuộc về em, nếu như bị em phát hiện anh ôm cô gái khác em liền không cần anh nữa. Hiện tại không có cùng anh chia tay còn là xem tại anh là vô tội." Hai người cách gần như vậy, khiến cô rất không được tự nhiên, không khỏi thuận miệng nói.

"Cho nên ngay từ đầu em liền biết anh là vô tội?" Lạc Thần bắt được tay cô.

Hỏng! Nhất thời sơ xuất nói lỡ miệng!

"Em biết rõ nhìn em cùng người khác thân mật như thế Thần ca ca có bao nhiêu khó chịu sao? Em liền vì một hiểu lầm như thế mà thương tổn anh, em nói, anh nên trừng phạt em như thế nào đây?" Vừa nghĩ đến cô đối với tên Lưu Kiến Vũ kia xảo tiếu yên nhiên (cười nói vui vẻ), trong lòng anh liền chua không ngừng ngược, anh quả nhiên là quá sủng cô, mới có thể khiến cô yên tâm không sợ, hôm nay anh nhất định phải thật tốt trừng phạt cô.

Chuyện sau đó liền thuận lý thành chương, một đêm này, trong phòng Tiêm Vũ đèn sáng một đêm.

Tiêm Vũ mở mắt có một lát hoảng hốt, sau đó chuyện ngày hôm qua phát sinh tràn vào đầu óc, nghĩ đến người nào đó tối hôm qua cường thế bá đạo, Tiêm Vũ ảo não, quả nhiên không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.

"Tỉnh? Cảm giác thế nào rồi" Bên tai truyền đến một đạo từ tính thanh âm, nghe ngữ khí liền biết đối phương tâm tình không sai.

"Eo rất chua." Cô bất mãn nói.

"Anh giúp em nhu nhu." Lạc Thần một đôi đại chưởng ấn hướng bên hông cô, bắt đầu mềm nhẹ massage lên.

Hưởng thụ đối phương phục vụ, Tiêm Vũ tâm tình không sai nghĩ, có lẽ có một người chồng như vậy cũng không tệ, thẳng đến một khắc này, cô mới chính thức từ trong lòng thừa nhận đối phương.

"Thần ca ca, chờ ba mẹ em trở về chúng ta đính hôn đi."

Tay đang massage một trận dừng lại, sau đó phía người phía sau nhẹ nhàng nói: "Tốt."

Vợ chồng Mộ gia biết con gái đồng ý đính hôn thì rất là cao hứng, nhưng lại luyến tiếc chuyến du lịch lần này bị bỏ dở nửa chừng, mà bọn họ đã chơi hơn phân nửa, vì vậy quyết định đợi du lịch xong lại thương nghị chuyện đính hôn. Lạc Thần từ sau đêm đó liền bị cha mẹ anh đóng gói đưa đến chỗ Tiêm Vũ, bởi vì vợ chồng Mộ gia không ở, Tiêm Vũ lại không thích những người hầu vây quanh bên người, cho nên hiện tại Mộ gia chỉ có một mình Tiêm Vũ, điều này làm cho Lạc Thần không hề cố kỵ, vẫn luôn nghĩ mọi cách dụ bắt Tiêm Vũ làm loại vận động nào đó, vì vậy, khi ba Mộ mang theo vợ kích động về nước, liền biết được con gái bảo bối của mình đã có có bầu nửa tháng. Ba Mộ trong lòng rất không là tư vị, ảo não bản thân hẳn là sớm chút trở về, không nên nhất định phải hoàn thành chuyến du lịch toàn cầu, đồng thời bắt đầu nhìn chuẩn con rể của mình các loại không vừa mắt, may mà Lạc Thần thức thời, đối với các loại làm khó dễ của ông cũng không hề có lời oán hận nào, thời gian dài, oán khí của ba Mộ cũng tiêu tán không còn bao nhiêu.

Nếu Tiêm Vũ mang thai, tự nhiên phải mau chóng kết hôn, ba mẹ hai nhà thương nghị, quyết định trực tiếp cử hành hôn lễ.

Mọi người đem Tiêm Vũ trở thành đối tượng bảo hộ trọng điểm, cô chỉ cần chọn chọn áo cưới cùng khoản nhẫn kim cương liền tốt.

Nhàn tới vô sự, cô bỗng nhiên nhớ tới nữ chủ, nghe Lạc Thần nói nữ chủ đã bị đuổi ra công ty, không biết hiện tại trôi qua thế nào? Hiếu kỳ, cô hỏi hệ thống. Công tác của cô, trừ cùng nam chủ cùng một chỗ, có vẻ còn muốn tra tấn nữ chủ một chút, cô nhưng là một người chuyên nghiệp, hiện tại nam chủ đã thu phục, cô quyết định chú ý nữ chủ một chút.

Nghe hệ thống kể, Tiêm Vũ không khỏi bắt đầu đồng tình lên nữ chủ, lúc trước Lạc Thần giận dữ đem nữ chủ khai trừ, cũng uy hϊếp công ty khác không cho mướn nữ chủ. Lạc thị thực lực không tầm thường, nếu như không cần thiết, người khác là không muốn đắc tội anh, hơn nữa chuyện ngày kia có rất nhiều người đều thấy, nếu giúp nữ chủ còn có khả năng sẽ đắc tội Mộ thị, vì vậy nữ chủ chung quanh chạm bích (đυ.ng phải vách tường), không có công ty dám thu lưu cô. Nữ chủ rơi vào đường cùng chỉ có thể đi đến bar làm phục vụ viên, một lần bị khách nhân làm khó dễ sau đó bị một vị phú gia công tử cứu, hai người lẫn nhau sinh hảo cảm, sau đó dưới thế công nhu tình của phú gia công tử đi tới cùng nhau, cùng đối phương ở chung, cô cho rằng bản thân rốt cuộc khổ tận cam lai, tìm đến người dựa vào, ai biết đối phương chỉ là chơi đùa mà thôi, hơn nữa người ta sớm đã có vị hôn thê. Khi cô nghe được tin đối phương kết hôn quả thực là tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời quang), dưới cơn giận dữ chạy tới hiện trường hôn lễ đại náo, chẳng những bị phú gia công tử cùng vị hôn thê nhục nhã, còn tại trong lúc hỗn loạn bị đẩy ngã, sau đó sẩy thai rớt mất đứa bé hai tháng, hơn nữa thầy thuốc báo cho biết sau này không cách nào mang thai nữa. Nữ chủ nản lòng thoái chí, trở lại nhà cũ ở nông thôn làm bạn với cha mẹ.

Không nghĩ tới đổi một người đàn ông, vận mệnh nữ chủ sẽ sai lệch nhiều như thế, xem ra cô cái gì cũng không cần làm.

Nhìn Lạc Thần bưng sữa bò hướng cô đi tới, Tiêm Vũ bỗng nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

"Đang nghĩ cái gì, cao hứng như vậy?" Lạc Thần ôn nhu ôm chặt cô.

"Em nghĩ em thật sự rất hạnh phúc."

"Đứa ngốc, anh sẽ khiến em vẫn luôn hạnh phúc như vậy."