Chú Thạch Sư

Chương 105: Cuội điên rồi.

“Thần hồn của một thứ như vậy, nếu như có thể rút trích thành năng lượng, đảm bảo có tác dụng cực lớn đối với kẻ tiếp nhận.

Nhưng, sau khi rút trích như vậy, sẽ sinh ra một phần vật chất cực kì bá đạo, thứ ấy sẽ ngập tràn tà niệm của Xương Cuồng, đồng thời sẽ ban cho kẻ sử dụng một thứ năng lực nghịch thiên, đúng nghĩa đen luôn.” Cuội nói.

Cuội cười híp mắt, khuôn mặt lộ ra một nét yên hòa, hắn nhảy xuống hố sâu, vực dậy một khối cầu lơ lửng.

“Đây là...”

“Không sai, chính là thần hồn của Xương Cuồng, nhưng, ta cũng đã nhìn xa hơn và rõ hơn. Đây chỉ là một phân thân của Xương Cuồng, thứ thần hồn này không hề hoàn chỉnh.” Cuội hơi ngưng lại lời nói, đáp.

Tất thảy đều mất một nhịp thở, đây là phân thân, đây chỉ là một bản sao nhợt nhạt không hơn không kém, nói như vậy, nếu như gặp chính thần, dĩ nhiên toàn quân không có lấy một cơ hội thắng.

“Đừng hốt hoảng như vậy, phân thân này thực sự mang thần hồn, nó chết đi, Xương Cuồng bản thể cũng yếu đi bội phần, các ngươi không phải không có hi vọng.” Cuội cười, trấn an tất thảy.

Hắn vung tay, có thể nhìn thấy thứ khối cầu ấy từ từ bay lên, một nguồn lực lượng được rút ra từ nó. Bong bóng chứa đầy năng lượng của Xương Cuồng trôi nổi giữa không trung, to như cả một tòa núi, dĩ nhiên thứ ấy đáng để người ta thèm muốn.

“Xương Cuồng có đào tiên mệnh cách, nói cách khác, thiên chức của hắn là thu thập và cho đi, kẻ nào muốn nhận lấy cỗ oán niệm cùng lực lượng này ??” Cuội quay lại đám người, cười nhẹ.

Im lặng...

Không ai dám lên tiếng, dù sao thứ này không chỉ một người để ý, còn có vô cùng nhiều nhân vật đang nhòm ngó, dĩ nhiên ai cũng rén.

“Lưu Phàm, nếu như ngươi muốn, hãy nhận lấy thứ này.” An Dương Vương nói ra.

“Ta ?? Không dám không dám.” Lưu Phàm bất ngờ, xua xua tay từ chối.

— QUẢNG CÁO —

“Ta thấy ngươi là phù hợp, huyết mạch thiên thần cực cao như vậy có thể dễ dàng hấp thụ thứ đến từ đào tiên lực lượng, hơn nữa, chỉ có những kẻ có tâm hồn trong sáng mới có thể chịu được cỗ oán niệm này.” Cuội thêm vào một câu.

“Nhưng...lẽ nào sau khi hấp thụ thứ này, tương lai ta không thể gây sát thương lên Xương Cuồng nữa ??” Lưu Phàm bối rối hỏi.

“Ân huệ đến từ sự cho đi tự nguyện, ngươi trắng trợn cướp, căn bản không chịu thứ gọi là Đào Tiên Ân Huệ.” Cuội cười, đáp.

Lưu Phàm gật gù, nếu như vẫn có thể lo cho tương lai như thế, hắn cũng không mấy bận tâm, nhưng, trắng trợn cướp của Xương Cuồng này với trắng trợn cướp khỏi tay không biết bao nhiêu người nơi đây có gì khác nhau ??

“ Chung quy ta không đủ sức, đa tạ.” Hắn lùi lại một bước, nói.

“Lưu Phàm, ngươi là kẻ đã tiêu diệt tận gốc thứ này, là kẻ nhìn thấu cách đánh bại Xương Cuồng, là kẻ đã tiêu hao một phần thần hồn của Xương Cuồng bản thể, đừng tự dìm mình như vậy !!!” Thạch Sanh vỗ mạnh tay vào vai Lưu Phàm, nói.

“Ngươi làm rất tốt, đòn tấn công của ta có hiệu quả đều nhờ công ngươi đốc hậu !!” Thánh Gióng nói.

“Không tệ đâu, việc phụ trợ Huyền Vũ Ân Huệ lên thần thông của ta rất có tác dụng !!” Sơn Tinh tiếp lời.

“Lưu Phàm, ngươi đã là người mà Âu Lạc này chịu một đại ân, dịp này chính là để trả không sai.” An Dương Vương chốt lại.

Bất giác toàn bộ xôn xao, không ai bảo ai đều nhất mực đồng ý cho Lưu Phàm tiếp thu cỗ lực lượng tàn dư của Xương Cuồng.

“Tâm hồn thanh bạch, ý chí ngay thẳng, mong rằng những thứ ấy sẽ che chắn và giúp ngươi đâm xuyên qua oán niệm ma tâm của Xương Cuồng.” Cuội nói.

[ Đinh ! Ngọc Hoàng chuyển lời “Lưu Phàm, yên tâm mà hấp thụ thứ ấy đi, lần này ta đặc cách hệ thống” ! ]

— QUẢNG CÁO —

“Được...đến đi !!!” Lưu Phàm vung tay ra.

Ngay lập tức, Cuội cười một tiếng chúc phúc, ném cả khối cầu năng lượng của Xương Cuồng vào bên trong cơ thể Lưu Phàm, hình ảnh tựa như gượng ép bơm vào một quả bóng bay cỡ nhỏ vậy.

Tiếng gào thét văng vẳng trong đầu hắn, nhưng, bỗng dưng xuất hiện một thân ảnh. Người ấy đứng trước mặt Lưu Phàm, khẽ dang tay ra.

“Chào...ca ca.” Một thứ âm thanh mị quyến vang lên, mang theo là một vẻ sát khí vô cùng kinh khủng.

Lưu Phàm cơ thể đờ đẫn ra, tâm trí dần bị nguồn lực lượng từ Xương Cuồng chiếm mất, hắn căn bản không biết ngoại giới đang xảy ra chuyện gì.

“Hắn đang ngập trong ma khí, ngươi làm gì vậy Cuội, không phải nói hắn sẽ chịu được sao ??” An Dương Vương cực kì gấp gáp nói ra, giọng còn xen vào một chút tức giận.

“Xương Cuồng là thứ gì, chắc các ngươi đều rõ ràng, ta không thể tịnh hóa hoàn toàn ác tâm đấy, nhưng, ta có thể xóa sạch kí ức và đặt vào đó một kí ức giả, nói cách khác, Lưu Phàm đang có thêm một linh hồn trong người, đúng hơn là một ác hồn.” Cuội cười cực kì bình thản, đáp.

“Ngươi...tại sao lại làm như vậy ??” An Dương Vương dĩ nhiên hiểu thấu từng lợi Cuội nói, lòng như lửa đốt mà chất vấn.

“Xương Cuồng bắt buộc phải bị một kẻ nào đó hấp thụ, nhưng ta không thể để Lưu Phàm trực tiếp đối chọi được, tất cả những gì ta tạo ra là một linh hồn khác mang theo tàn dư của Xương Cuồng, coi Lưu Phàm như một thứ để phong ấn, hắn có luyện hóa được hay không, tùy duyên...” Cuội vẫn không hề nóng, đáp.

“Ngươi điên rồi Cuội, vợ ngươi chết liền móc ruột chó thay vào, lúc này ngay cả việc đặt thêm một linh hồn vào một con người, coi con người ấy chỉ như một cái bình phong ấn mà cũng làm, ngươi đúng là biếи ŧɦái !!!” Thạch Sanh mắng to.

“Im đi, đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra để xử lý linh hồn Xương Cuồng, các ngươi nghĩ thực sự đã đánh bại hắn sao, nếu như phần thần hồn này quay về bản thể, e rằng ngàn vạn kiếp luân hồi không một kẻ nào có thể đối địch với Xương Cuồng !!!” Cuội lúc này nặng giọng mắng, nhưng, sắc mặt vẫn cực điểm ôn hòa.

Một kẻ điên sao, hắn kệ người đời nói gì, Cuội mãi là Cuội, làm việc không bao giờ cần nhìn mặt người khác !!

— QUẢNG CÁO —

“Các ngươi...một lũ hạ đẳng !!!” Đúng lúc ấy, một đạo âm thanh vang lên.

Vị trí khi nãy của Lưu Phàm đã không còn là hình hài của hắn nữa, thay vào đó là một nữ nhân. Khí tức âm trầm đến đáng sợ, nàng cười nhẹ một tiếng đầy khinh bỉ, hai đôi đồng tử huyết sắc đăm chiêu nhìn xuống bên Âu Lạc.

“Cuội, đây là thứ gì ??”

“Lưu Phàm đấy, nhưng là bản hắc hóa mỹ nhân, hắn đã hoàn toàn bị linh hồn kia chế ngự.” Cuội đáp.

“Tên khốn, mau biến Lưu Phàm trở lại !!!” Thạch Sanh nhìn, căn bản không thể chấp nhận, trực tiếp lao lên.

“ Cút sang một bên, thành phẩm ghép hồn đầu tiên này, ta không thể để kẻ mãnh phu như ngươi chạm vào.” Cuội nhìn thẳng vào Thạch Sanh, nói.

-Xạc !!!!!-

Thình lình từ thiên không hạ xuống một đạo mộc lao, cứ như thế nhằm thẳng l*иg ngực của Thạch Sanh mà phi đến, hoàn toàn là muốn lấy mạng.

An Dương Vương không chút nào chậm, giương nỏ lên bắn nát đòn tấn công kia.

“Cuội, bất hòa là bất hòa, ngươi muốn trực tiếp gϊếŧ chết Thạch Sanh sao ??” An Dương Vương lừ mắt chất vẫn.

“Kẻ nào dám đυ.ng vào thành phẩm ghép hồn này, ta đều liều gϊếŧ cả !!” Cuội nhếch mép cười, đáp lớn.