Do chuyện ngoài ý muốn kia, hôm đấy Hàn Dương cho ba tên kia "leo cây". Thế nên lúc vào học trở lại, cậu bị bọn họ quấn lấy dò hỏi.
"Anh Hàn, cuối tuần trước anh làm cái gì vậy? Tự dưng bảo có việc xong "bỏ bom" bọn này." Chu Chính nhất quyết không buông tha.
Hàn Dương nằm liệt trên giường, trông hơi biếng nhác: "Có gì ghê gớm đâu, chỉ đột nhiên có một chút việc bận thôi."
Cậu không muốn nói thì ba tên đấy chả hỏi ra được gì, thành ra cũng chẳng thèm hỏi nữa.
Có điều giờ Hàn Dương không biết phải đối mặt với Phó Sâm như thế nào, cậu cảm thấy có hơi khó xử.
Thỉnh thoảng ở trên lớp, cậu sẽ không kiềm được nhìn chằm chằm đằng sau lưng Phó Sâm. Nhớ đến ngày đó, ừm, anh mặc đồ thường đẹp trai hơn mặc đồng phục nhiều.
Lại nhớ ra đã mấy ngày rồi mình chưa viết nhật ký quan sát, cậu lập tức ghi vào.
Nhật ký quan sát: Phó Sâm cho mèo hoang ăn, cậu ta tình cảm ghê, giọng nói cũng êm tai quá đi.
Buổi tối trở về ký túc xá, Hàn Dương phát hiện cửa bị đóng chặt. Thấy kỳ lạ, cậu đẩy cửa vào. Bên trong tối đen như mực, chỉ có trên giường Chu Chính có một tí ánh sáng, hình như cũng có âm thanh gì đó.
Cậu lại gần xem, ba tên kia đang châu đầu xem phim trên điện thoại. Trong phim là một nam một nữ không mặc quần áo, nam đè trên người nữ còn nữ thì rêи ɾỉ.
"Tụi mày..."
"Ối..." Tiếng kêu của Hàn Dương xém nữa làm "em trai" của tụi kia sợ héo luôn.
Chu Chính xích vào trong một chút: "Anh Hàn mau lại đây đi, cho anh xem đồ tốt nè. Chắc chắn anh chưa từng xem qua cái này."
Do vậy từ ba người đã thành bốn người châu đầu xem điện thoại.
Đây không phải lần đầu Hàn Dương thấy AV nhưng đúng là cậu chưa xem nó*. Nhìn chằm chằm vào điện thoại, tiếng nước dâʍ đãиɠ và âm thanh rêи ɾỉ không ngừng phát ra. Chẳng biết làm sao mà tầm mắt cậu lại dừng trên người nam chính.
*Ý là Hàn Dương đã từng thấy AV nhưng chưa có thật sự bấm vào để xem nó.
Ba tên kia "cứng" hết lên rồi, mỗi Hàn Dương là chả có phản ứng gì. Ngô Viên trêu chọc bảo: "Anh Hàn, chắc không phải là anh không được đâu ha? Hahahahaha"
Cậu nhìn xuống phía dưới Ngô Viên: "Tao được hay không đâu cần mày lo. Nếu mà mày muốn không được thì tao có thể giúp mày."
Ngô Viên thấy "em trai" mình hơi lạnh lạnh, lập tức bụm nó lại.
Ba tên kia vào WC giải quyết nhu cầu sinh lí. Lúc chúng nó quay về giường, thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng thở nặng nề.
Sau khi Chu Chính giải quyết xong, hắn nhìn thấy Hàn Dương vẫn đang sững sờ: "Anh Hàn, anh thấy thế nào? Cái này đỉnh của chóp luôn đúng không? Ngực của nữ chính này, dáng người của ẻm này, còn cả tiếng rên nữa, chậc... Tuyệt quá xá."
Hàn Dương không nói gì. Thậm chí cậu còn không thèm nhìn mặt nữ chính, chỉ nhớ là cổ kêu ồn quá. Ngược lại, cậu nhìn nam chính là chủ yếu, dù dáng người hắn chả ra làm sao.
Hàn Dương qua loa nói: "Cũng tạm thôi, không phải gu của tao."
Chu Chính để ý đến điểm kỳ lạ của Hàn Dương: "Anh Hàn à, có phải anh không được không?" Sao mà trách hắn dám nghĩ vậy được. Ba người bọn họ xem xong đều lần lượt đi giải quyết nhu cầu sinh lí, có mỗi Hàn Dương là không có phản ứng gì.
Cậu giơ nắm đấm lên trước mặt hắn: "Tao có nhịn được không đấy hả? Sao hả? Muốn tao "quay tay" cho bọn mày xem à?"
"Anh Hàn lợi hại nhất." Chu Chính nhảy thẳng về giường mình trong chớp mắt.
Đêm đó, Hàn Dương có một giấc mơ. Trong mơ, cậu đang ở một nơi mờ ảo. Cách chỗ cậu đứng không xa là hai người đang quấn lấy nhau. Tiếng thở dốc của đàn ông xen lẫn cùng tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ. Dĩ nhiên đó chính là bộ phim mà cậu đã xem trước khi đi ngủ.
Hô hấp của người đàn ông càng nặng nề, động tác càng ngày càng nhanh. m thanh gầm gừ pha vào tiếng thét chói tai của người phụ nữ. Hẳn là bọn họ vừa mới "lêи đỉиɦ". Đột nhiên Hàn Dương kinh ngạc phát hiện mình đang "ngóc đầu dậy".
Thế nên sáng hôm sau, Hàn Dương đang bò dậy thì nhận ra qυầи ɭóŧ cậu có dấu vết rất rõ ràng. Xem ra là cậu "vẫn được".
Biết được khả năng sinh lí của mình vẫn bình thường, Hàn Dương cực kì vui vẻ. Ngay cả nhìn Phó Sâm cũng hợp mắt ghê.
Lên cấp ba phải kiểm tra nhiều vô kể, chớp mắt là lại đến bài kiểm tra hằng tuần.
Chu Chính lại truyền giấy xin đáp án. Vì tâm tình rất tốt nên Hàn Dương thoải mái chép hết cho hắn, kể cả câu khống điểm.
Bởi thói quen lần trước, cậu viết một tờ ghi chú khác rồi đá ghế Phó Sâm. Anh theo thói quen đưa tay ra đằng sau.
Bạn cùng bàn đang định giúp Hàn Dương truyền đáp án lên ngây người ra.
Phó Sâm mở tờ giấy ra xem, vẫn là câu nói lần trước nhưng đã thêm vào một cái mặt cười đáng yêu. Đầu ngón tay anh khẽ vân vê nó, như thể sẽ cảm nhận được gì đó.
Rốt cuộc, tờ đáp án lại nằm trong túi Phó Sâm.
Chu Chính cạn lời luôn, đây là thật sự không muốn để hắn chép đáp án á? Thầy còn không để ý thì cậu ta làm chuyện ruồi bu chi vậy?
Còn anh Hàn ơi là anh Hàn, tự dưng đưa đáp án cho Phó Sâm truyền làm cái qq gì? Hay là ảnh tính hãm hại Phó Sâm, mách thầy cậu ta gian lận?
Hắn nghĩ tào lao một hồi, còn nhìn anh Hàn của hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Đầu Hàn Dương toàn là dấu chấm hỏi, bữa nay Chu Chính quên uống thuốc hả? Vẻ mặt đó là thế nào?
Tới khi có kết quả, Hàn Dương phát hiện thành tích của Chu Chính vẫn chạm đáy như cũ: "Tao nói mày nè, mày không chép đáp án của tao miếng nào à?"
"Anh Hàn ơi, đáp án của anh có đến tay em được đâu chứ."
"Thiệt á?" Vậy thì nó đi đâu rồi? Không cần nghĩ cũng biết.
Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Phó Sâm quay đầu nói: "Gian lận là không đúng, đừng có lần sau nữa."
Hàn Dương nheo mắt, được lắm Phó Sâm, bộ cậu định giấu đáp án rồi mách lẻo cho thầy đúng không?
"Hừ, bộ có liên quan gì tới cậu hả?"
Có người chống lưng, Chu Chính cũng hùa theo: "Đúng đó, liên quan gì đến cậu chứ?"
Phó Sâm liếc hắn một cái. Chu Chính chợt thấy sống lưng mình lạnh buốt, không nhịn được khẽ rùng mình.
Tầm mắt anh lia đến Hàn Dương, ngón tay trong túi khẽ chạm vào tờ ghi chú: "Còn có lần sau nữa thì tôi lập tức nói cho thầy."
"Cậu..." Hàn Dương tức tối, tên này đúng là muốn mách lẻo với thầy.
Nghĩ đến kì nghỉ lần trước Phó Sâm giúp cậu ngừng chảy máu cam, cậu cứ tưởng anh là người tốt. Mà giờ khao khát muốn nắm thóp Phó Sâm của Hàn Dương lại càng cháy phừng phực.