Môi thiếu nữ giống như cánh hoa mềm mại, mang theo hơi thở thanh ngọt, chạm nhẹ rồi tách ra.
"Em cũng thích anh." Cô thấp giọng nói.
Cảnh Linh thất thần một lát. Bởi nụ hôn này, cũng bởi những lời này.
Từ khi hệ thống trói định anh làm nhiệm vụ lần đầu tiên đến bây giờ, thời gian rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm, anh đã không còn nhớ rõ nữa rồi. Từng nhiệm vụ từng thế giới, ít cũng phải nghỉ ngơi một hai năm, nhiều thì mấy năm. Một thế giới ở lại mười mấy năm, tình huống như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra, hơn nữa không chỉ một hai lần.
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ trợ giúp nữ chủ trở thành tinh anh, đứng trên đỉnh cao kim tự tháp khiến người ta ngước nhìn. Các cô gái được chọn tuy rằng mỗi người đều có thiên phú, nhưng trên thế giới này thiên tài có khi nào thiếu đây? Được người đời ghi nhớ mãi mãi chỉ có số ít người. Giống như ngọc phỉ thúy, bản thân tư chất cố nhiên thập phần quan trọng, nhưng chân chính quyết định nó có thể trở thành trân bảo truyền lại đời sau hay không, lại là do thợ thủ công tạo hình.
Sư giả truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc cũng được. Cho dù là dạy dỗ học sinh bình thường, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện làm thầy, huống chi muốn dạy ra một học sinh dương danh thiên hạ, nếu trình độ bản thân không đạt được độ cao kia, còn không bằng nằm mơ đi.
Cho nên mỗi lần trước khi bắt đầu nhiệm vụ, anh đều sẽ học tri thức kỹ năng tương quan, như vậy mới có thể hoàn mỹ dán sát thân phận hệ thống an bài cho anh. Hệ thống tuy rằng có thể đổi được rất nhiều đồ, nhưng nó chỉ cung cấp tài nguyên tốt nhất cho anh học tập chứ không trực tiếp cho anh năng lực, nếu không cũng không cần anh làm nhiệm vụ, trực tiếp cho nữ chủ cái năng lực kia, đơn giản nhanh chóng.
Dưới tính xuống như vậy, thời gian anh hoàn thành mỗi một nhiệm vụ lại tăng lên rất nhiều.
Lúc vừa mới bắt đầu, cảm xúc của anh dễ bị ngoại giới ảnh hưởng. Nhưng theo số lần làm nhiệm vụ không ngừng tích lũy, anh đã có thể tâm như nước lặng, rất ít người hoặc sự có thể làm anh rung động.
Kể cả lúc trước khi hệ thống thông báo, anh bị thay đổi thân phận giới tính, anh đều có thể bình tĩnh tiếp thu. Chỉ là có chuyện phát sinh hôm nay, hoàn toàn ngoài dự kiến của anh.
Kỳ thật ở thời điểm Vân Thư hỏi anh có thích cô hay không, anh liền phát hiện có gì không đúng rồi. Anh thích cô, điều là không thể nghi ngờ, nhưng thích này lại không phải loại thích như cô nghĩ. Trong nhận thức của mình, Vân Thư là quá khứ của anh, tràn ngập tiếc nuối cùng không cam lòng, hiện tại có cơ hội đền bù, tất nhiên sẽ làm hết sức bù đắp. Chỉ là anh xem nhẹ điểm này, Vân Thư căn bản cái gì cũng không biết, vì thế tạo thành hiểu lầm hôm nay.
Nhưng hiện tại biết thì cũng đã muộn. Anh chỉ có hai lựa chọn, phải hay không phải. Do hoàn cảnh trưởng thành ảnh hưởng, nên cô trong phương diện cảm tình vẫn luôn rất cẩn thận, nội tâm mẫn cảm mà lại yếu ớt, lớn mật chủ động biểu hiện ra ngoài như hôm nay, là bởi cô cảm nhận được cảm giác an toàn từ trên người anh.
Nếu đáp án của anh là không, có thể được tưởng tượng dũng khí cô thật vất vả lắm mới có này trong nháy mắt sẽ vỡ thành mảnh nhỏ, một lần nữa đóng chặt nội tâm bản thân.
Cho nên anh chỉ có thể nói phải.
Không nghĩ tới cô bỗng nhiên hôn anh.
Bị chính mình hôn là một loại cảm giác thế nào? Giờ phút này Cảnh Linh chỉ cảm thấy nội tâm mình thập phần phức tạp, nhưng vô luận thế nào cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh thế nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Trước mặt công chúng ngược cẩu, có tin tôi báo cảnh sát tới bắt hai người hay không!" Dương Tâm Dao bỗng nhiên mở miệng nói, đôi mắt hạnh trừng hai người, "Mới xuống máy bay đã bị mạnh mẽ đút cẩu lương, chuyến đi lần này tôi đột nhiên tràn ngập lo lắng."
Đàn Vân Thư nghe vậy, lúc này mới phản ứng lại chính mình vừa rồi làm cái gì, không chỉ thổ lộ với Cảnh Linh, mà còn ở trước công chúng cưỡng hôn người ta...... Cả người cô cứng đờ tại chỗ, độ ấm toàn thân trong nháy mắt dồn tới trên đầu, mặt nóng phảng phất như muốn thiêu cháy.
Cô ngày thường tự nhận đầu óc linh hoạt, nhưng tại thời khắc mấu chốt này lại bãi công, cô nỗ lực nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra một cái cớ sứt sẹo, "Tâm Dao, mình đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi!" Cô nói xong, trực tiếp lôi kéo tay Dương Tâm Dao rời đi.
"Ai ai, va ly! Còn có Cảnh Linh!" Dương Tâm Dao nhắc nhở nói.
"Mặc kệ, ăn cơm trước!"
"...... Ừ ừm."
Nói là đi ăn, nhưng trên thực tế cô chỉ lôi kéo Dương Tâm Dao ra khỏi tầm mắt Cảnh Linh, ngừng ở một góc hẻo lánh, nhẹ tay vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
"Vân Thư, không phải cậu thẹn thùng chứ?" Dương Tâm Dao lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc, "Vừa rồi vừa thấy mặt cậu ta, cậu liền vào thẳng vấn đề hỏi người ta có thích mình không, sau đó trực tiếp hôn người ta, toàn bộ quá trình lưu loát liền mạch, sạch sẽ dứt khoát. Cậu không thấy đâu, Cảnh Linh lúc ấy á ngây ngẩn cả người, cậu ta chính là cái loại ở trong mưa bom bão đạn trấn định tự nhiên gọi điện thoại đó! Kết quả thì sao? Hiện tại cậu nói với mình cậu thẹn thùng, tương phản có cần lớn như vậy không?!"