"Không chỉ học được bản lĩnh của Lý gia, mà còn trò giỏi hơn thầy, không trải qua huấn luyện đặc thù, nhưng biểu hiện không kém hơn bọn Phi Hổ chút nào, ông nói xem tiểu tử kia rốt cuộc còn biết bao nhiêu thứ đây?" Giang lão gia tử mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp lên mặt bàn trà bên cạnh, tiếng vang rất nhỏ nhưng trong phòng an tĩnh lại đặc biệt rõ ràng.
Đứng cạnh ông, là lão quản gia lâu năm của Giang gia, năm đó từng cùng ông sông pha chiến trường, vì thay ông chắn đạn mà đùi phải bị phế, chỉ có thể lui xuống hậu phương.
"Theo lẽ thường mà nói, tuổi tác của cậu ta thì không thể nắm giữ nhiều thứ như vậy, vì thế tôi cố ý đi điều tra lý lịch của cậu ta, thoạt nhìn hoàn toàn bình thường, trên thực tế lại thiếu điểm mấu chốt nhất. Nhưng ngài cũng biết những người thuộc ngũ đại gia tộc đó, đều sẽ không đơn giản như bề ngoài bọn họ thể hiện ra."
Giang lão gia tử nghe vậy nở nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút phiền muộn, "Đúng vậy, không đơn giản, bằng không hai mươi năm trước cũng sẽ không xảy ra sự kiện kia. Lần này để cậu ta đi, vốn là muốn bắt con cá lọt lưới lúc trước về, không nghĩ tới trên đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Đám người đó lại lần nữa xuất hiện, là vì giao dịch với Macas, nhưng Macas bên này bại lộ sơ hở lớn như vậy, khẳng định muốn giải quyết tốt hậu quả trước, mặc kệ thân phận bọn Phi Hổ có bại lộ hay không, Lạc Phổ coi Macas không đáng tin cậy."
"Chúng ta một khi nhận chuyện này, tất nhiên sẽ rút dây động rừng. Lạc Phổ có bao nhiêu cảnh giác, từ việc chúng ta truy bắt hắn suốt mười năm là có thể biết, muốn bắt hắn cơ hồ như không thể. Mà cơ hội lần này, không biết phải chờ tới năm nào mới có lần nữa."
"Ai......" Một tiếng ai thán.
"Được rồi, chờ chuyện này qua, cho cậu ta trở về đi. Để lão đại sửa thân phận của cậu ta, bảo đảm vạn vô nhất thất." Giang lão gia tử phân phó nói.
"Vâng, thủ trưởng." Quản gia đáp.
Ngày lễ tình nhân 4 tháng 2.
Đàn Vân Thư theo thường lệ dậy thật sớm, chạy vài vòng quanh khu ký túc xá, trở thì tắm rửa đơn giản, thay quần áo rồi đi học.
Đa số các ngành học đều phải học toán cao cấp, nhưng môn học này của bọn cô lại xếp vào buổi sáng, vì thế vào cửa liền nhìn thấy hơn nửa sinh viên trong lớp ngủ gục trên bàn. Dạy môn này là một vị giáo sư có tuổi, sau khi vào cửa trực tiếp đứng trên bục giảng, làm lơ đám sinh viên ngã trái ngã phải phía dưới, bắt đầu giảng bài.
Toàn bộ phòng học chỉ có một số bộ phận nghiêm túc nghe giảng, Đàn Vân Thư là một trong số đó. Cô vẫn luôn nghiêm túc nghe, gặp phải chỗ không hiểu cô sẽ nhớ kỹ rồi hỏi giáo sư sau. Bất quá hôm nay giáo sư giảng nội dung tương đối đơn giản, tiết học rất nhanh kết thúc. Chuông tan học vang lên, đám người đang ngủ tỉnh lại, như ong vỡ tổ ùa ra khỏi lớp.
Đàn Vân Thư thu thập đồ đạc, chuẩn bị chờ một lát rồi mới đi, lúc này di động của cô bỗng nhiên vang lên. Là số lạ, nhưng có nhiều người đánh dấu* là shiper. Cô vốn rất ít khi mua hàng trên mạng, hơn nữa gần đây cô hoàn toàn không mua thứ gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, bất quá cô vẫn nghe máy.
"Alo!"
"Xin hỏi cô là Đàn Vân Thư sao? Có người gửi hàng cho cô, tôi dưới khu ký túc xá, phiền cô tới lấy đồ."
Đối phương nếu hỏi tên cô, thì chứng minh không gọi nhầm số, cô do dự hỏi, "Tôi gần đây không mua gì cả, nên phiền cô xem giúp tôi người gửi là ai được không?"
Cô gái phía bên kia đầu dây sảng khoái đáp ứng, "Người gửi là Cảnh Linh. Cảnh trong cảnh sắc, linh trong vũ linh. Một tuần trước đặt hàng trên page của cửa hàng, hẹn hôm nay đưa lại đây."
"...... Được, tôi sẽ tới nhận ngay."
Nói thật, người gửi quà cho cô quá nhiều, nếu cô nhận, phòng ký túc xá của cô đại khái sẽ không chứa nổi. Cho nên cô chưa từng nhận đồ từ người khác, nhưng người này không phải người khác, mà là Cảnh Linh.
Từ phòng học đến ký túc xá, mất tầm tám phút đi bộ. Cô đi nhanh, liền sáu phút là đến. Xa xa đã thấy dưới khu ký túc xá có một con gấu bông rất lớn, nhìn ra cao đến 2.5 m, cả người trắng muốt không có một tia tạp sắc. Nữ sinh phần lớn đều thích loại đồ chơi này, nơi này còn là dưới khu ký túc xá nữ, tất nhiên sẽ tụ tập một đám người vây xem.
Đàn Vân Thư ánh mắt ngưng trọng, bước chân cũng dừng một chút, qua vài giây sau mới tiếp tục đi qua. Thời điểm đi đến trước món quà, di động lại vang lên, cùng lúc đó phía sau con gấu thò ra một cái đầu, nhìn cô hỏi, "Đàn Vân Thư?" Cô gật gật đầu.
"Đây là thiệp chúc mừng đối phương gửi tới." Cô gái chuyển phát nhanh đưa cho cô một tấm thiệp, "Có thể nói số phòng ký túc của cô không, người đặt yêu cầu đưa đồ tới cửa."
"Phòng 502, cảm ơn." Đàn Vân Thư nhận thiệp chúc mừng, mở ra chỉ có một hàng chữ—— Em thích chứ?
Thiệp viết tay, chữ viết cùng bề ngoài anh một chút cũng không giống, bút tích mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp.
Nhìn đến ba chữ này, Đàn Vân Thư chớp mắt tim đập nhanh. Cô muốn hỏi, đối phương rốt cuộc có ý gì, ngày hôm nay đưa thứ này, rốt cuộc là trùng hợp hay là......
Nghĩ như vậy, trên tay động tác lại không chút hàm hồ, đã tìm được dãy số rồi gọi đi, đô đô hai tiếng đối phương liền bắt máy.
"Cảnh Linh, cậu có ý tứ gì?" Nàng hỏi.
"Vân Thư, sinh nhật vui vẻ!" Bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu của thiếu niên.
Cô cảm thấy lòng mình trong nháy mắt này luân hãm một mảnh.
"Cậu như thế nào biết?" ngày sinh trên giấy tờ của cô là ngày 5 tháng 4, nhưng thực tế cô sinh ngày 2 tháng 4, đây là dì giúp việc lâu năm nói với cô. Dì ấy vẫn luôn đối tốt với cô, thẳng đến mấy năm trước con trai dì ấy có tiền, đón dì trở về hưởng phúc, lúc này mới từ công.
"Tôi......"
"Lộc cộc —— oanh —— Khương Dương cậu TM đang làm gì, hiện tại là tình huống như thế nào mà cậu còn gọi điện thoại, không muốn sống nữa sao?!"
Đối diện lập tức trở nên vô cùng ầm ĩ.
"Sao lại thế này?" Đàn Vân Thư lo lắng hỏi.
Ở dị quốc nơi cô không nhìn thấy, có người đi trong mưa bom bão đạn, súng trong tay không ngừng bắn ra, mỗi phát súng bắn ra liền có một kẻ địch ngã xuống. Trong tiếng súng, thanh âm anh vẫn bình tĩnh ôn nhu như cũ, "Không có việc gì, bạn cùng phòng xem phim hành động mở âm lượng quá to mà thôi."