Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 17

Cảnh Linh lại nhanh chóng và mấy miếng cơm vào miệng, một bên nuốt một bên gật đầu, "Anh nghĩ như vậy cũng không sai. Đương nhiên, tôi chỉ đưa ra kiến nghị, tiếp thu hay không là ở anh. Anh nếu cảm thấy không được, muốn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi tìm lỗi sai, vậy đấy cũng là tự do của anh thôi."

Có một số người thiên phú dị bẩm, chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ hai câu, là đã khiến người ta tức giận đến dậm chân.

Tiếp nối cuộc đời của cái muỗng lúc nãy, khay ăn trong tay Giang Tư Dương cũng bị vạ lây, một bên góc lõm vào rõ ràng.

Hắn tức quá hóa cười, "Đây chính là cậu nói, tối nay 9 giờ tôi ở khu rừng cây nhỏ phía đông sân huấn luyện chờ cậu." Md sáng sớm đã thấy tiểu tử này không vừa mắt, nếu không phải cố kỵ sợ ảnh hưởng không tốt nên hắn mới không dám làm quá rõ ràng, trực tiếp động thủ đánh người rồi, làm gì mà phải giống như bà bà mụ mụ bới lông tìm vết chứ.

Chờ xem, hắn không đánh cho tên vương bát đản này kêu cha gọi mẹ, đem gương mặt kia đánh thành đầu heo, hắn sẽ viết ngược tên mình luôn!

Cảnh Linh nghe vậy trong đầu như vẽ ra một cái bản đồ. Bởi vì bộ đội đóng quân ở vùng ngoại thành, sau lưng chính là ranh giới phân chia trong nước cộng hoà. Khu trung ương cùng khu phía nam gần dãy núi Lĩnh Sơn, mà toàn bộ ba phía quanh sân huấn luyện đều có núi vây quanh, cây cối cao lớn sum xuê, nhưng vì địa thế, phía đông có một mảnh đất như bị cách ly, giống như là phiến rừng cây nhỏ.

Anh chẳng qua nghĩ một lát, phía đối diện Giang Tư Dương phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường, "Như thế nào, không dám?"

Cảnh Linh ngữ khí nhàn nhạt, "Có thể." Dứt lời, cũng mặc kệ Giang Tư Dương ngồi đối diện vẻ mặt không có ý tốt nhìn anh, chuyên tâm tiếp tục ăn cơm. Khay thức ăn nhanh chóng đã thấy đáy, ăn xong khối thịt kho tàu cuối cùng, anh liền thu thập đứng dậy rời đi, lúc lướt qua Giang Tư Dương, thuận miệng hỏi một câu, "Không biết huấn luyện viên vì phát tiết mà phá hoại của công, có phải bồi thường không đây?"

Giang Tư Dương nghe vậy, không nhịn được đem cạnh bàn ăn cũng niết hỏng rồi.

Cơm nước xong xuôi đã hơn 6 giờ rưỡi, cách thời gian ước định buổi tối 9 giờ cũng chỉ còn lại không đến hai tiếng rưỡi. Cảnh Linh một chút cũng không nóng nảy, chậm rì rì đi về ký túc xá, tắm nước lạnh, thuận tiện đem quần áo bẩn ném vào trong bồn, lấy bột giặt tùy tiện xoa nhẹ hai cái, rửa sạch sẽ rồi trực tiếp phơi trên ban công.

Ký túc xá hướng về phía tây, ánh chiều tà chiếu hoàng hôn chiếu vào trên ban công, không khí không giống như giữa trưa khô nóng, gió thổi tới mang theo một tia lạnh lẽo.

Bạn cùng phòng lục tục trở về, một đám rầm rì trực tiếp nằm ỳ trên giường, ngươi một câu ta một câu nói chuyện với nhau. Nói nói liền nhắc tới chuyện phát sinh buổi chiều, vừa lúc Cảnh Linh một trong những đương sự cũng ở, liền tò mò hỏi anh.

"Cảnh Linh, lúc nãy huấn luyện viên kêu cậu đi qua nói cái gì đó, tớ thấy bộ dáng anh ta như muốn ăn thịt người ấy?"

"Có phải cậu từng đắc tội với huấn luyện viên hay không a, tự nhiên trực tiếp phạt cậu chạy, tớ đếm cũng phải 20 vòng đó, này cũng quá độc ác đi?! Cũng may cậu có thể chạy được, nếu là tớ chạy một phần mười cũng gần chết rồi!"

"Hắc hắc, nguyên bản tớ còn tưởng rằng loại người giống cậu vừa trắng vừa gầy khẳng định là con mọt sách chỉ biết đọc sách, không nghĩ tới có thể một hơi chạy hết 8 km, chuẩn cmn men!"

Cảnh Linh nghe vậy cười cười, "Không có gì, chẳng qua chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ thôi."

Mấy người bạn cùng phòng lòng hiếu kỳ không cao, nghe anh nói vậy cũng không tiếp tục rối rắm nữa, ngược lại đổi sang những đề tài khác.

Cảnh Linh ở một bên an tĩnh nghe bọn họ nói, ngẫu nhiên sẽ tham dự thảo luận một hai câu. Hai tiếng thời gian nhanh chóng trôi qua. Trong lúc hoàng hôn khuất núi, bóng đêm bao phủ khắp nơi, đèn ký túc xá đều sáng lên.

"Các cậu nói tiếp đi, tớ đi ra ngoài một chút." Các bạn cùng phòng nói chuyện không ngừng, Cảnh Linh chào hỏi rồi đi ra cửa. Thuận tay chuẩn bị đóng cửa lại, bạn cùng phòng ngủ ở cạnh cửa dặn dò một câu "Sớm trở về chút". Anh gật gật đầu, đóng cửa.

Trên đường từ ký túc xá đến sân huấn luyện phải đi ngang qua mấy tòa nhà, đều không có đèn, đen như mực một mảnh, trong bóng đêm phảng phất như ẩn núp cự thú.

Cảnh Linh bước đi thong dong, một đường đi vào sân huấn luyện, cũng không thấy một bóng người. Cạnh sân huấn luyện sáng đèn, nhưng cũng chỉ có thể chiếu sáng một khoảnh đất, xa hơn chỗ núi rừng cây cối bị bóng đêm bao phủ, bóng ma xước xước.

Xuyên qua sân huấn luyện tiến vào khu rừng cây nhỏ phía đông, địa phương bên cạnh đèn đường còn có thể chiếu đến, lại hướng vào trong một chút chính là một mảnh đen nhánh. Bất quá đêm tối vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng đối với tầm nhìn của anh, thân thể này hoàn mỹ dung hợp các kỹ năng anh đổi từ hệ thống trước kia, nhìn thấy trong tối cũng là một trong số đó.

Chuẩn xác đi qua bộ rễ đại thụ lộ ra trên mặt đất, bước qua bụi cây sinh trưởng leo lên thân cây, chân đạp lên lá khô chồng chất phát ra tiếng vang kẽo kẹt, thong dong đi trong rừng cây đêm tối như đi trên đất bằng.

Cảnh Linh đi được một đoạn, liền nghe thấy tiếng bước chân khác từ chỗ sâu truyền đến, tới gần chỗ anh. Vừa đi, một bên hùng hùng hổ hổ, "Tiểu vương bát đản như thế nào còn chưa tới, sẽ không cho lão tử leo cây đi?!"

Cùng với thanh âm, ánh sáng xuất hiện ở trong tầm mắt, xuyên qua lùm cây cao, phân tán thành ánh sáng nhỏ vụn. Theo sau đó là thân ảnh một người cao lớn cường tráng, đúng là Giang Tư Dương.

Cảnh Linh đứng ở tại chỗ, ánh sáng từ đèn pin đảo qua trên người anh, "Thao, ai ở đằng kia?!" Giang Tư Dương thanh âm vang lên, đèn pin một lần nữa chiếu về.

"Md cậu vô thanh vô tức đứng ở chỗ đó dọa ai hả?!" Giang Tư Dương quát.

Cảnh Linh hơi hơi híp mắt, "Như thế nào, dọa tới huấn luyện viên? Tôi còn tưởng rằng lá gan anh rất lớn cơ mà."

Buổi tối lại còn ở trong rừng, thình lình chiếu đến một bóng người đứng ở bên cạnh lùm cây, Giang Tư Dương vừa rồi thật sự bị dọa. Nhưng có đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận loại sự tình này, sắc mặt không vui hừ lạnh nói, "Chơi mồm mép cái gì, cọ tới cọ lui như rùa đen, đi nhanh lên!"

Giang Tư Dương dứt lời, xoay người đi vòng vèo. Cảnh Linh không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, đi vào sâu trong cánh rừng. Đi được một đoạn, trong tầm mắt xuất hiện một mảnh trống trải, xem ra đã tới rồi.

"Đêm nay sau khi rời khỏi nơi này, khúc mắc giữa chúng ta liền xóa bỏ toàn bộ. Tôi cũng không khi dễ cậu, toàn bộ hành trình chỉ động thủ không động chân, cậu thì tùy ý, liền tính từ trên mặt đất nhặt cành cây làm vũ khí cũng được." Giang Tư Dương lời vừa nói, đem đèn pin trong tay treo lên nhánh cây bên cạnh, chùm tia sáng giống như lợi kiếm đâm thủng bóng đêm, cuối cùng biến mất ở chỗ sâu trong rừng rậm. Chỉ còn lại một chút dư quang, chung quanh trở lên mông lung.

Hắn cởi bỏ nút áo ngụy trang, lại kéo khóa kéo xuống, rồi sau đó cởi toàn bộ áo ngoài ra, tùy tay ném tới trên mặt đất.

"Tiểu tử, cho cậu động thủ trước!"

Cảnh Linh đồng dạng cởϊ áσ khoác màu cà phê ra, bất quá động tác không thô lỗ như Giang Tư Dương, mà thong thả ung dung ưu nhã, hoàn toàn không nhìn ra đây là đang chuẩn bị đánh nhau với người ta.

"Cảm ơn huấn luyện viên anh đã nhượng, nhưng tôi nói trước, đây là anh đơn phương gây xích mích với tôi, tôi chỉ là không muôn lãng phí thời gian cho nhưng chuyện vô nghĩa, mới đưa ra phương pháp giải quyết này."

Nói đến nước này, đã tương đương như nói "Là anh đơn phương tìm tôi gây rối". Nhưng mà Giang Tư Dương hoàn toàn không cảm thấy mình có cái gì sai, ghét bỏ Cảnh Linh động tác chậm, không kiên nhẫn mà thúc giục, "Dong dài lằng nhằng, nhanh lên!"

"Vậy thỉnh giáo quan chỉ giáo nhiều." Cảnh Linh nói. Lúc nói chuyện, khoảng cách giữa hai người cách vài mễ, nhưng giọng nói vừa rơi xuống, người đã đi tới trước mặt Giang Tư Dương, thân thể ngồi xuống quét chân một cái tấn công về phía cẳng chân đối phương.

Cảnh Linh tốc độ nhanh đến kinh người, toàn bộ quá trình không đến hai giây. Nếu như đây là ban ngày ánh sáng đầy đủ, Giang Tư Dương đại khái còn có thể miễn cưỡng thấy rõ động tác, nhưng mà bây giờ lại là ban đêm, còn ở trong rừng cây cối rậm rạp kẻ cả ánh trăng cũng không chiếu vào được, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng chân đạp lên lá khô phát ra âm thanh kẽo kẹt, hoảng hốt nhìn thấy có một đạo hắc ảnh ở trước mắt hiện lên, tiếp theo liền cảm giác được chỗ cẳng chân có một cổ lực lượng lớn đánh úp, cả người không giữ được thăng bằng ngả về phía sau.

Thân thể trong nháy mắt tiếp xúc với mặt đất, Giang Tư Dương liền biết hắn quá khinh địch, cho rằng đối phương chỉ là học sinh mới vừa vào đại học, tùy tùy tiện tiện liền có thể thu thập, không nghĩ tới thâm tàng bất lộ, khiến cho hắn lỗ nặng như vậy. Khuỷu tay hắn chống trên mặt đất, chuẩn bị xoay người bò dậy, nhưng mà trong nháy mắt hắn mới vừa xoay người, một đạo lực lượng đè ở trên vai, làm hắn nằm trên mặt đất một lần nữa.

"Anh thua." Thanh âm thiếu niên nhất quán không chút để ý, giờ phút này lại cho người ta một loại cảm giác lạnh băng.

Tỷ thí kết thúc nhanh như vậy, Giang Tư Dương hoàn toàn phản ứng không kịp, ý tưởng duy nhất trong đầu, là lần đối kháng nay, hắn không chỉ chưa cùng đối phương giao thủ, thậm chí ngay cả động tác của đối phương cũng chưa thấy rõ, cứ như vậy bị người đạp lên trên mặt đất phán thua???

"Huấn luyện viên, đừng quên lời anh nói vừa rồi, đêm nay từ nơi này đi ra ngoài, về sau đừng tìm tôi phiền toái. Không biết trước kia có người nói với anh, anh vô duyên vô cớ gây phiền toái cho người khác hành vi này khiến người ta rất ghét hay chưa? Nếu chưa......"

Thiếu niên nói một nửa đột nhiên im bặt, lực đạo đạp lên trên vai trong nháy mắt biến mất. Qua vài giây Giang Tư Dương mới phản ứng lại, bên người đã không còn ai, chỉ có thể từ nhánh cây đang động đậy phía trước mà phán đoán vừa rồi có người đi về hướng bên kia.

"Tiểu vương bát đản! Vừa rồi là lão tử vô ý mới làm cậu nắm được chỗ hở, cậu đừng có......" Hắn còn chưa dứt lời lập tức dừng lại, bởi vì Cảnh Linh đi bên kia, không phải phương hướng về quân khu, mà đi sâu vào trong rừng.

Núi Lĩnh Sơn là ranh giới phân chia hai khu hành chính, dài hơn 2000 km, nam bắc rộng chừng 200——300 km, núi non chia làm ba đoạn lớn, thế núi từ tây sang đông dần dần bằng phẳng, núi cây liên miên không ngừng độ cao bình quân so với mặt biển trên 1000m trở lên.

Bộ đội tuy đóng quân tại đây, nhưng cũng chỉ hoạt động trong một khu vực, vượt qua khu vực này, chính là núi rừng nguyên thủy chân chính, có bầy sói và hổ đại biểu cho mãnh thú lui tới.

"Tiểu vương bát đản, đêm khuya phát điên cái gì!" Giang Tư Dương lại không rảnh lo cái khác, lưu loát xoay người từ trên mặt đất đứng dậy, nhặt quần áo tùy tiện mặc lên, gỡ xuống đèn pin trên cây đuổi theo hướng Cảnh Linh rời đi.

03/10/2020