Vực Sâu Ham Muốn

Chương 403: Mách lẻo

“Không cần đâu. Chẳng lẽ cô không tin bạn trai của mình như vậy sao?” Lý Ninh bật cười: “Anh ta chính là Nhạc Hằng đấy, nếu ngay cả hai tên cảnh sát nho nhỏ thôi mà cũng không xử lý được thì bị người cười thối mũi mất.”

Lý Ninh nói một cách thoải mái, giọng nói tràn đầy tự hào khiến tôi nghi ngờ rốt cuộc tôi là bạn gái của Nhạc Hằng hay anh ta mới là. Cảm giác hãnh diện vì Nhạc Hằng này khiến tôi không nhịn được phì cười thành tiếng.

“Vậy hôm qua anh cũng không thu phục được hai tên cảnh sát nho nhỏ, có bao nhiêu người sẽ cười anh?”

“Không biết nữa. Ít nhất cũng có một người. Cô xem bây giờ cô cười vui chưa kìa.” Lý Ninh bĩu môi: “Đồ vô lương tâm. Chờ tí nữa Nhạc Hằng vào, tôi nhất định phải mách với anh ta mới được.”

Bên này chúng tôi đang nói đùa, bên kia cuối cùng Nhạc Hằng cũng thuyết phục được hai tên cảnh sát thường phục rồi bước vào: “Đang nói gì mà vui vẻ vậy? Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?”

“Nói bừa gì đấy? Được rồi, hai vợ chồng anh chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói. Tôi tránh mặt một chút đây, nhân tiện xem thử xem có thể dẫn hai tên cảnh sát kia đi giúp hai người được không. Hai người muốn làm gì thì làm đi.”

Lý Ninh đứng dậy, chớp mắt với Nhạc Hằng một cái rồi rời khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn dáng vẻ của Nhạc Hằng, hình như lại tiều tụy hơn nhiều. Quầng thâm mắt lúc đầu mới xuất hiện giờ đã rõ ràng hơn, màu đen quanh mép cũng thâm hơn trước.

“Sao lại biến mình thành thế này? Anh lại không chịu nghỉ ngơi đúng lúc rồi đúng không? Sao nói mãi mà không nghe vậy?” Tôi thở dài: “Làm việc cả đêm rất có hại cho sức khỏe. Nếu anh thật sự không thể tránh được thì cũng nên dùng thực phẩm chức năng nhiều một chút, đừng làm cho mình bị bệnh, biết chưa?”

Lúc anh chưa xuất hiện, lòng tôi chỉ nghĩ tới mỗi anh. Khi anh thật sự xuất hiện rồi, tôi lại không biết nên nói gì mới phải. Tôi cảm thấy mình thật sự là nhát cáy. Nhưng nghĩ kỹ lại, dù sao cũng là lần cuối rồi, thế nên đều thanh thản.

Nhìn khuôn mặt Nhạc Hằng, tôi thật sự rất đau lòng và quyến luyến. Nhạc Hằng thích sạch sẽ lạnh lùng của ngày xưa đã không còn nữa. Lúc này đôi mắt anh đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn: “Em đang nói gì vậy? Cứ như là sinh ly tử biệt thế? Nghe buồn lắm.”

“Sau khi em vào tù rồi, chúng ta sẽ không thể gặp nhau được nữa đâu, không phải cũng giống sinh ly tử biệt sao?” Tôi cười khổ: “Anh phải nhớ kỹ, sau khi em vào đó rồi anh nhất định không được đến thăm em đâu. Đối ngoại cũng làm bộ như đã cắt đứt quan hệ với em rồi ấy.”

“Tại sao?” Nhạc Hằng ngẩn người, không thể ngờ được rằng tôi sẽ đưa ra yêu cầu này.

“Hiện giờ dư luận rất đáng sợ. Nếu họ tin vào lời nói dối của cảnh sát nghĩ rằng em gϊếŧ Nhạc Trí thì em sợ họ sẽ bất lợi cho anh. Đến lúc đó không chừng họ sẽ hãm hại anh, nói anh là kẻ cầm đầu cũng nên. Cho nên anh nhất định phải cẩn thận từng ly từng tí.”

Nhạc Hằng nghe xong, không biết suy nghĩ gì, cuối cùng thở dài một hơi: “Em nghĩ nhiều quá. Nếu em có thể nghĩ tới chuyện này thì lúc trước em nên cẩn thận chút, cách bọn Nhạc Trí xa chút, có phải sẽ tốt hơn không?”

Tôi chợt nghẹn họng, cảm thấy mình rất oan ức: “Em tự nhận là đã rất cẩn thận rồi, Lý Ninh lại càng cẩn thận muốn chết luôn. Chẳng qua Nhạc Trí xảo quyệt quá. Anh nhất định phải tin em, em không gϊếŧ Nhạc Trí.”

“Đương nhiên là anh tin em rồi. Nếu em có gan gϊếŧ cậu ta thì anh cũng không cần phải ưu phiền.” Nhạc Hằng nhíu mày: “Tiêu Ân, lúc xảy ra chuyện chỉ có ba người ở đó, bây giờ đã chết hai người, em nhất định phải nói cho anh biết tất cả mọi chuyện thì anh mới giúp em được.”

Dứt lời, dường như Nhạc Hằng cảm thấy chưa đủ nên lại cố ý dặn dò thêm: “Càng tỉ mỉ càng tốt. Em nghĩ kỹ lại xem, có chi tiết nào mà lúc trước bị em bỏ sót không? Có lẽ đó là mấu chốt có thể chứng minh em vô tội đấy.”

Thấy Nhạc Hằng tin tưởng tôi vô điều kiện như vậy, tôi vẫn cảm thấy ấm lòng. Bất kể thế nào, khi con người rơi vào đường cùng, nhưng vẫn có người yêu và bạn bè tin mình, làm bạn bên cạnh mình, cũng không coi như là rất đáng buồn.

Tôi nhíu mày lục lọi ký ức, nhưng vẫn không có manh mối: “Không có… Cho dù có thì cũng bị đốt sạch trong trận hỏa hoạn đó rồi… Đúng rồi, thi thể của Lâm Tuyết!”

Tôi bỗng nhớ tới điểm này: “Thi thể của Lâm Tuyết đâu? Có phải cũng bị đốt trong trận hỏa hoạn đó không? Thằng khốn Nhạc Trí kia…”

Nhạc Hằng ngừng một lát, rốt cuộc khẽ gật đầu: “Trước khi đến đây, anh đã đi xem hiện trường rồi. Hiện trường có hai thi thể bị đốt trọi, một cái dính liền với xe lăn, đã được khẳng định là Nhạc Trí. Một thi thể nữ khác thì không cần phải nói, chính là Lâm Tuyết.”

Đến cuối cùng tôi vẫn không thể giúp Lâm Tuyết được mà còn hại chị ấy nữa. Nếu tôi không đi xem thi thể của chị ấy thì không chừng tên biếи ŧɦái Nhạc Trí kia còn sẽ chôn cất cho chị ấy, ít nhất cũng xem như mồ yên mả đẹp.

Nhưng bây giờ, một trận hỏa hoạn làm thay đổi tất cả. Lâm Tuyết lại thích chưng diện như vậy…

“Cho nên bây giờ rất phiền toái. Mọi thứ đều thiếu thốn, bao gồm chứng cớ và vân tay có thể tồn tại.” Nhạc Hằng thở dài một hơi, “Vụ án lần này rất khó phá… Em phải chuẩn bị tinh thần trước.”

Thấy Nhạc Hằng như vậy, tôi cười khẽ: “Anh đừng lo cho em. Từ khi em tỉnh lại lấy lời khai tới giờ, em đã biết sẽ có kết quả này rồi. Xem ra nữ thần may mắn vẫn không ưu ái em lâu lắm, cuối cùng em vẫn thua dưới âm mưu của Nhạc Trí.”

“Em không sợ à?” Nhạc Hằng nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp: “Em biết ngồi tù có nghĩa là gì không?”

“Em biết chứ, sao lại không biết được.” Tôi cười nói: “Đơn giản là làm việc nặng, ăn đạm bạc, bị khinh thường mà thôi. Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, chẳng lẽ còn có đốc công cầm roi quất như thời cổ đại sao?”

Thật ra tôi cũng rất bội phục bản thân mình, thế mà vẫn còn cười được.

“Chuyện gì cũng nên nghĩ tới mặt tích cực của nó. Ban đầu em còn sợ sau này ra tù em sẽ bị xã hội kỳ thị, biến thành chuột chạy qua đường, ai cũng sẽ đuổi theo nhổ nước miếng cười nhạo em làm nhục em. Nhưng nghĩ kỹ lại, Nhạc Trí gài cho em tội lớn như vậy, đoán chừng em vào rồi cũng không thể ra được nữa, nghĩ mấy chuyện này chỉ lãng phí đầu óc mà thôi.”

Nhạc Hằng siết chặt tay tôi, dùng sức tới mức khiến tôi đau đớn. Tôi cau mày, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Nhưng tôi thật sự không hiểu ánh mắt của Nhạc Hằng, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, khẽ hỏi: “Anh sao vậy?”

Nhạc Hằng thế mới tỉnh táo lại, bỏ tay tôi ra, cúi đầu né tránh tôi: “Xin lỗi.”

Trực giác báo cho tôi biết hôm này Nhạc Hằng rất lạ thường. Thái độ của anh lúc mới vào cũng khác với bây giờ. Nhưng rốt cuộc là khác ở điểm nào thì tôi cũng không thể nói rõ được.

Nếu nhất định phải nói thì chính là thái độ của anh lúc mới vào không khác với thái độ của tôi ban đầu, đại khái chỉ muốn gặp nhau lần cuối mà thôi. Nhưng bây giờ lại giống như anh đang đấu tranh nội tâm, đang lưỡng lự vì một quyết định nào đó mà tôi không biết.

Anh đang giấu tôi chuyện gì sao? Tôi nhìn anh, đang định nói gì đó thì nghe thấy Nhạc Hằng nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Tôi sửng sốt một chút, trong lòng không nhịn được quặn đau. Thật ra hôm nay tôi hẹn anh đến đây ngoài việc gặp nhau lần cuối thì cũng vốn định chia tay với anh lúc ly biệt.

Tôi biết mình không thể làm liên lụy tới anh nữa. Anh đang ở trong giai đoạn đỉnh cao cuộc đời. Anh sẽ có tương lai tươi đẹp hơn nữa, sẽ không bị tôi níu kéo bước chân.

Trong tù dãi nắng dầm sương, tuổi thanh xuân trôi qua còn nhanh hơn cả ở bên ngoài. Tôi không mong rằng chờ đến khi chúng tôi lại gặp nhau, anh vẫn còn hào hoa phong nhã, mà tôi đã có nếp nhăn tóc bạc, không còn sắc đẹp. Khi đó lại chia tay, chỉ khiến tôi càng đau lòng hơn mà thôi.