Tôi cười lạnh: “Đứng có nằm mơ nữa, Ngũ Trương, người nhà anh đối xử với tôi thế nào, anh quên rồi à? Lúc đầu tôi ngu, tôi dại, bây giờ tôi hiểu ra rồi, anh còn định lừa tôi thế nào đây?”
Ngũ Trương vẫn còn cãi cố, “Quả thật trước đây mẹ anh đối xử với em không tốt, nhưng vì anh nên bà ấy đã cố gắng thay đổi! Tả Tiêu Ân, chúng ta đã từng yêu thương nhau như thế, sao cứ phải quậy ầm lên đến mức này?”
“Ai quậy?” Tôi cũng điên tiết, “Cho dù ngày xưa yêu thương thế nào thì anh cũng đã nói đó là quá khứ rồi còn gì. Nó chỉ là một quá trình mà thôi, dù sao đi nữa thì tôi cũng sẽ không quay lại với anh đâu.”
Ngũ Trương tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng lại không chịu từ bỏ ý định, “Em có nói thế nào đi nữa cũng được, anh sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Sao anh cứ phải như thế vậy! Ngũ Trương, trước kia anh đã làm cái gì, cả hai chúng ta đều biết rõ, sao cứ phải nói toạc ra làm gì, căn bản mục đích của anh không giống như anh đã nói, anh chưa bao giờ yêu tôi, anh chỉ vì tiền của tôi mà thôi.”
Nhìn thấy vẻ lúng túng khó chịu trên mặt hắn ta, tôi biết mình đã đoán đúng, thế nên càng nói những lời càng khó nghe hơn, “Sao? Vẫn còn tiếc ba tỷ à? Chính vì ba tỷ đó nên anh mới đến đây đau khổ cầu xin tôi quay về chứ gì? Danh dự của anh chỉ đáng từng đó thôi sao?”
Biểu cảm của Ngũ Trương thoáng cái liền trở nên cực kỳ phức tạp, dường như có một chút đau khổ thực sự pha lẫn trong đó, “Tả Tiêu Ân, chúng ta ở bên nhau lâu như thế mà em lại cho rằng anh là người như vậy sao? Em đã quên anh đã từng đối xử tốt với em thế nào à?”
“Ngũ Trương, anh không làm diễn viên thật đáng tiếc.” Tôi cười lên, “Nhìn biểu cảm của anh xem, ánh mắt này, đặc sắc thật đấy. Lúc đó anh cũng dùng cái diễn xuất này để lừa tôi, suýt nữa thì tôi cho rằng mình là người phụ nữ được chồng yêu thương hết mực đấy.”
“Tiêu Ân, em đừng nói anh vậy mà.” Thế mà hắn ta vẫn không bị sự chua ngoa của tôi làm cho nhụt chí, ngược lại còn tỏ ra càng đau khổ, “Là anh sai, trước kia là anh tức đến mức váng đầu. Bây giờ anh mới biết anh thực sự không thể rời xa em được.”
Hắn ta nói rồi tự tát mình hai cái thật mạnh, làm tôi giật cả mình.
“Nếu như em vẫn còn giận anh, em đánh anh mắng anh đều được, chỉ xin em đừng xua đuổi anh. Cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh vẫn còn yêu em mà…”
Tôi thật không biết phải nói thế nào với gã này nữa, tất cả những gì khó nghe nhất đều đã nói rồi, vậy mà hắn ta vẫn không chịu buông tha cho tôi, nếu như hắn ta kiên trì như thế trong công việc thì có khi đã thăng chức từ lâu rồi.
“Anh thật sự muốn tôi quay về à?” Tôi bình tĩnh lại, dựa vào khung cửa nhìn hắn ta, người đàn ông đã từng là chồng tôi, “Vậy thì tốt, chúng ta ký thỏa thuận tiền hôn nhân, được không?”
“Thỏa thuận?” Ngũ Trương sững người, sau đó lập tức hiểu ra, “Là người một nhà không cần xa cách vậy.”
“Phải như thế.” Tôi cười, chắc chắn hắn ta sẽ không đồng ý, “Phân chia tài sản trước hôn nhân cho rạch ròi, ngoài ra còn phải quy định rõ ràng nếu như còn xuất hiện tình trạng bao lực gia đình hoặc có những hành vi có lỗi với đối phương, thì phải bồi thưởng tiền và bất động sản trong lần ly hôn đó.”
Ngũ Trương sững ra như trời trồng, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Tôi ngoác miệng cười nhìn hắn ta, cố ý nhe răng ra cho hắn ta nhìn, “Nếu không đồng ý thì thôi.”
“Tiêu Ân, ký những cái này cũng có lợi gì với em đâu, người ngoài nhìn vào còn chê cười chúng ta.” Đột nhiên Ngũ Trương dịu giọng đi, lại bắt đầu trò dỗ dành sở trường của hắn, như thể hắn ta không có mục đích nào khác, chỉ chân thành muốn quay về với tôi.
Ngã một lần khôn ra, tôi đã ngã ở cái ổ gà này bao nhiêu lần tôi vẫn nhớ rõ ràng, hơn nữa cũng chẳng phải đứa trẻ con ba tuổi đâu mà lần nào cũng mắc lừa?
“Tôi chỉ có một yêu cầu đó thôi, nếu như không làm được thì chúng ta không có gì để nói cả.” Nói rồi tôi xua tay. “Anh về cho, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không tôi sẽ báo cánh sát là anh đang quấy rối tôi đấy!”
Dứt lời, nhân lúc hắn ta không chuẩn bị tôi liền giẫm mạnh lên chân hắn ta, Ngũ Trương đau đớn bất giác lùi về sau hai bước, nhân cơ hội đó tôi đóng sập cửa lại.
Xem ra mấy ngày tới khi mở cửa phải đặc biệt chú ý, Ngũ Trương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc vậy đâu, dù sao mụ Kim Hoa cũng là người đứng sau giật dây bày ra cái trò này, bà ta chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách khuyên Ngũ Trương giành lại lợi ích từ tôi.
Năm đó lấy phải tên cặn bã này đúng là chọc phải họa. Lại thở dài, tôi day day cái cái trán, cảm thấy khoảng thời gian này đúng là cái gì cũng gặp trắc trở.
Lấy Ngũ Trương lần nữa thì đúng là con ngu. Sa vào cái nhà tai họa đó một lần là đủ rồi, dại gì mà nhảy vào lần thứ hai, chó không đổi được thói ăn phân, dù ăn uống đầy đủ nhưng đi qua nhìn thấy vẫn phải ngửi một cái cho đỡ thèm.
Mà không đúng, thực không nên dùng con chó đáng yêu như thế để so sánh với cái gã cặn bã đó, bằng không đúng là sỉ nhục loài vật có tình có nghĩa này, dù sao phần lớn lũ chó còn tốt hơn cả con người. So với loài người vô lương tâm thì chúng nó đáng yêu hơn nhiều. Nghĩ thế tôi lại đột nhiên nhớ đến cái chân sau vẫn còn cà nhắc của Tiểu Kim, lại thấy đau lòng.
Vỗn dĩ còn muốn chỉnh cho Ngũ Linh một trận, nhưng bây giờ chẳng còn tâm trạng đâu nữa. Ngày nào cũng một đống những chuyện phiền toái, tôi cũng dần dần không để ý đến cô ta nữa.
Thật ra từ sâu trong lòng, tôi vẫn không muốn biến thành hạng người độc ác tàn nhẫn như thế, nếu tôi ra tay với Ngũ Linh thì chẳng phải tôi cũng trở thành hạng người như cô ta sao?
Mà từ sau lần trước, Ngũ Linh cũng đã biến mất một khoảng thời gian, cho đến tận bây giờ vẫn không có tin tức gì của cô ta. Nếu cô ta đã không tự lao đầu vào chỗ chết nữa thì tôi cũng không cần phải đuổi gϊếŧ đến cùng.
Huống chi giờ dù tôi có tái giá thì La Trạch Vũ cũng là lựa chọn đầu tiên. Đẹp trai, quan tâm chu đáo, tính cách vô cùng tốt. Nhưng không biết có tật xấu gì không cho người khác biết không.
Dù sao trước khi kết hôn Ngũ Trương cũng rất chiều chuộng tôi, quả thật là ‘bạn trai nhà người ta’ điển hình.
Phát hiện sự kháng cự từ tận sâu trong lòng đối với việc lấy La Trạch Vũ, tôi ôm ngực thở dài một hơi.
Tả Tiêu Ân à Tả Tiêu Ân, mày thích Nhạc Hằng thì có làm sao, anh ấy là người nổi bật như thế, sao lại chịu ở bên một kẻ tầm thường như mày chứ?
Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, bao nhiêu đôi vợ chồng, chẳng lẽ đôi nào cũng thật lòng yêu nhau? Đừng đùa, không phải ai cũng may mắn tìm được một nửa của mình trong biển người mênh mông như thế đâu.
Phần lớn đều là ở với nhau cả đời thế thôi. Mày gặp được một người đàn ông ưu tú như La Trạch Vũ, e rằng đã khiến không ít người ngưỡng mộ rồi.
Tôi không nên cầu mong quá nhiều, biết tự thỏa mãn với bản thân mới là chân lý.
Nhạc Hằng cứ coi như là giấc mơ tôi chôn sâu dưới đáy lòng đi.
Dường như mỗi lần tôi yếu đuối chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, đều có người gọi điện đến cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Có khi đây là ám chỉ của ông trời bảo tôi đừng nên nghĩ nhiều, cả ngày toàn nghĩ những cái đâu đâu rồi lại khiến tâm trạng sa sút.
Người gọi đến khiến tôi bất ngờ, lúc nhìn thấy dãy số lạ tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ thế mà nhấc máy, khoảnh khắc nghe thấy giọng đối phương tôi kinh ngạc đến mức há miệng.
“Chào cô, cô có phải là Tả Tiêu Ân không? Tôi là Lý Ninh, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Nếu tôi nhớ không nhầm, Lý Ninh chính là cậu bạn trai nhỏ của chị La.
Tôi cau mày, “Sao anh biết số điện thoại của tôi.”