Edit: Daisy
Beta: Melorline Ngh
――――――
Kỳ Úy Nhiên hoàn hồn, nhớ tới Từ Từ nói câu kia với Hạ Sênh, còn có động tác nhỏ theo bản năng. Ngực giống như bị ai đó lấy chiếc đũa nhòn nhọn chấm một ít giấm trắng, gợi lên một chút ghen tuông.
"Từ Từ, hai người. . . quen biết?" Kỳ Úy Nhiên không xác định hỏi.
Từ Từ: ". . ."
Không biết trả lời như thế nào, tiểu cô nương chậm rãi nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi Hạ Sênh: Chúng ta. . .quen biết?
Dù sao trước hắn đều giả bộ hai người không biết nhau. Lúc này đột nhiên xuất hiện, cô cũng không biết mình nên trả lời thế nào cho tốt.
Nhìn đôi mắt nhỏ có ý dò hỏi hắn, ở trong mắt Hạ Sênh lại thay đổi thành một ý tứ khác.
Mắt híp lại, Hạ Sênh giơ tay, vỗ vỗ đầu cô, cười đến lười nhác: "Tôi nói nè bạn học cũ, sơ trung em nghỉ học cũng không biết đi nơi nào, thật là trùng hợp, rốt cuộc cũng để cho tôi gặp phải."
". . . ???" Từ Từ quả thực chỉ muốn cho hắn tới cái: Tàu điện ngầm, di động, khuôn mặt của người già.
Còn lại mọi người: "???" Duyên phận thật thần kỳ như vậy?? Nhưng vì sao năm nhất lại không gặp mặt hả? Rõ ràng Từ Từ lớp bọn họ ở toàn khối cũng rất nổi danh nha!
Thư Nhất, người đã biết chân tướng, cũng thả một đầu đầy dấu chấm hỏi: ". . ." Hoàn toàn không biết lão đại đang diễn cái kịch bản gì.
Từ Từ đè ép nghi vấn trong lòng, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười, mở miệng nói: ". . . Thật là trùng hợp."
"Ừ, các cậu lo học tập tiếp đi." Đầu ngón tay của hắn nhấc sách bài tập Từ Từ, Hạ Sênh dịch đến trước mặt cô thêm 10cm, sau đó lại quay đầu nói với Kỳ Úy Nhiên: "Tiếp tục giảng đi, tôi cũng muốn nghe một chút."
Kỳ Úy Nhiên: ". . ."
Dưới áp lực của Hạ Sênh đến nhóm học như thể là Phòng Giáo Dục đến ghé thăm, Kỳ Úy Nhiên căng da đầu, tiếp tục giảng phần bị bỏ dở cho Từ Từ một lần nữa.
Không biết có phải hay không là do lão đại vô hình phát ra khí áp quá mạnh mẽ, ngay cả người bình thường hay dong dong dài dài là Thư Nhất am hiểu kéo dài thời gian công việc, hôm nay lại không để ý đến chuyện bên ngoài, đem bài tập viết xong.
Từ Từ rũ đầu kiểm tra kết quả bài tập một lần nữa, cũng không có chú ý vị bên người cô tự xưng "Bạn học cũ", đang cùng người đối diện là lớp trưởng Kỳ Úy Nhiên, mắt to trừng mắt nhỏ, sự chú ý của hai người đều dành cho nhau.
Không cần ngẩng đầu cũng có thể ngửi được hơi thở nồng đậm bát quái của Thư Nhất, cô nghĩ làm kẻ trộm thật là thú vị.
Không biết bạn cùng bàn rốt cuộc là thích chú chó to lớn khẩu thị tâm phi hay vẫn là thích chó con dịu ngoan.
Nhưng là nhìn bộ dáng này giống như là, một cái cũng chưa chọn.
Trong lòng yên lặng rơi nước mắt thương cảm cho cả hai ngườiThư Nhất ưu tư hút trà sữa cầm trong tay.
"Từ Từ."
"Hả?" Từ Từ ngẩng đầu, nhìn về phía Kỳ Úy Nhiên đang gọi mình.
Kỳ Úy Nhiên phớt lờ tầm mắt của Hạ Sênh, thoáng thò lại gần một chút, ấm áp nói: "Cậu giải bài tập đều đúng, nhưng các bước làm bài có thể giảm được một ít."
"Ồ, thật hả?" Rõ ràng cô đã bị thu hút sự chú ý bằng lời nói của cậu, Từ Từ ấn quyển sách bài tập của mình và đẩy nó về phía trước mặt của Kỳ Úy Nhiên, nói: "Vậy cậu nhìn xem giúp tớ một chút."
Vật lý năm thứ hai rõ ràng so với năm nhất gia tăng không ít độ khó, nhất là những ... này là đề khó của trường. Từ Từ cảm thấy mình nên cố gắng nỗ lực hơn nữa mới được.
Hạ Sênh nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô, giật mình.
Lại nhìn vào đáp án trên sách bài tập của cô, ánh sáng trong mắt ảm đạm hơn không ít.
Những chữ cái con số kia, tách ra riêng biệt hắn nhìn đều biết, nhưng hợp lại ở cùng một chỗ hắn một chữ cũng không biết. Càng đừng nói là ký hiệu như tăm xỉa răng chọc vào cá viên, thậm chí nhìn một cách đơn giản hắn cũng không biết là vật gì.
Nắm tay dưới bàn hơi siết chặt, rũ mi, Hạ Sênh không tiếp tục ngắt lời bọn họ nữa.
"Cái kia, Hạ. . ." Kỳ Úy Nhiên biết tên hắn, cũng không biết nên gọi hắn thế nào cho thích hợp, nghẹn nửa ngày, mở miệng nói, "Bạn học Hạ, chúng ta đang bắt đầu giảng hóa học ,cậu muốn nghe sao?"
Biết lớp tám bọn họ là lớp sinh vật học, Kỳ Úy Nhiên hỏi hắn.
Hạ Sênh nhướng mày, lười nhác nói: "Nghe, không phải có một kỳ thi tuyển sinh nhỏ vào đại học sao, mọi môn đều phải thi."
Lời này Hạ Sênh là nghe chủ nhiệm ban Cao Văn Hiên nhắc mãi, lúc này xem như rốt cuộc cũng có tác dụng.
Kỳ Úy Nhiên: ". . ." Không nghĩ tới lão đại thích học tập như vậy.
"Từ Từ..."
Kỳ Úy Nhiên mới vừa kêu ra khỏi miệng, đã bị Hạ Sênh cắt đứt, "Hai người các cậu rất thân quen sao?"
". . . ?" Kỳ Úy Nhiên không hiểu hắn có ý gì, vẻ mặt khó hiểu nhìn sang.
Giờ khắc này, Hạ Sênh như bị chủ nhiệm giáo dục nhập vào người, "Điều 26 nội quy trường học, biết không?"
Lần đầu tiên trong đời, Kỳ Úy Nhiên bắt đầu nghi ngờ khả năng lý giải của mình, ngốc ngốc mà lắc lắc đầu, ". . ."
Hạ Sênh khẽ mỉm cười, kéo chiếc cặp sách bên cạnh, tùy tiện mở khóa, chính là một tập giấy A4.
Sau đó giơ tay lên, đặt tờ giấy đến trước mặt Kỳ Úy Nhiên.
Từ Từ nhìn tập giấy A4 quen thuộc kia, khẽ bĩu môi. Rốt cuộc người này, từ khi nào dưỡng thành loại thói quen như vậy?!
Thư Nhất cùng với mấy người Chu Thanh Thanh thoáng nhìn đến tiêu đề tập giấy A4 viết to bốn chữ: Nội quy Nhất Trung. Đều mẹ nó làm người ta chấn kinh rồi...
Lão đại không chỉ bắt đầu thích thú đối với học tập! Còn mang theo bên người nội quy trường học? !
Hạ Sênh nhìn mấy người dừng ánh mắt vào tập giấy A4, hắn chỉ chỉ cặp sách, buồn cười nói: "Các cậu cũng muốn?"
Mọi người điên cuồng lắc đầu.
Mẹ nó! Hợp lý hoài nghi cặp sách lão đại có một xấp. Này mẹ nó chỗ nào là tùy thân mang theo, đây đứng lên là có thể tuyên truyền mà!
Kỳ Úy Nhiên một đầu đầy dấu chấm hỏi cúi đầu nhìn sang, tìm được điều thứ 26: Nam nữ sinh cùng học không được có hành vi và xưng hô thân mật.
Kỳ Úy Nhiên: "? ? ?"
"Thế nhưng...Từ..."
Kỳ Úy Nhiên còn chưa nói hết câu, Hạ Sênh đã lên tiếng: "Về sau hãy gọi cô ấy là bạn học Từ."
Trên bàn mọi người: "..."
Kỳ Úy Nhiên cảm thấy lão đại cắt đứt lời nói của cậu là bởi vì vừa rồi cậu gọi Hạ Sênh là bạn học Hạ, tức khắc sinh ra tâm lý trả thù.
Chỉ có Hạ Sênh biết chính mình rất buồn bực. Từ Từ kêu nghe giống như là nhũ danh của cô, ai cũng có thể gọi, nghe ra đặc biệt thân mật. Nữ sinh gọi còn được, nam sinh gọi cô như vậy, hắn liền không hiểu có chút mùi vị.
Ai, sau này đặt tên con gái của mình, hắn tuyệt đối phải xem qua Đường thơ, Tống từ (*).
(*) Văn chương Trung Hoa có câu thiệu nổi tiếng: "Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc", để chỉ bốn thể loại văn học thịnh hành vào bốn triều đại của đất nước này. Nói thịnh hành vì khi nói "Hán phú" không phải do phú xuất hiện vào đời Hán mà vì văn nhân đời Hán thích làm phú và làm phú hay. Cũng vậy, các nhóm chữ "Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc" có nghĩa là thơ Luật thịnh hành đời Đường, "từ" nổi bật đời Tống, và "khúc" lên cao điểm đời Nguyên.
...
Thời điểm nhóm người tạm biệt nhau , Từ Từ nhanh chóng ngước mắt nhìn Hạ Sênh, có chút rối rắm.
Vừa rồi Hạ Sênh nói hai người là "bạn học cũ" nhiều năm không gặp. Vậy lúc này mình có phải nên cùng hắn cùng nhau trở về nhà sao?
Hạ Sênh dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, ra khỏi tiệm cà phê, thuận tay ấn ấn đầu cô, mỉm cười lười biếng, "Bạn học cũ, đi chung một lát? Ôn lại một chút cảm tình."
Từ Từ vẻ mặt không biết nói gì nhấp nhấp môi, nỗ lực ngẩng đầu lên dưới ma trảo của hắn, nhìn nhìn: "..."
Nhớ lại điều 26 trong nội quy trường học vừa nãy, nhìn móng vuốt của Hạ Sênh đè lên đầu Từ Từ, Kỳ Úy Nhiên cảm thấy thật nghẹn khuất.
Thư Nhất cảm nhận được không khí trong lúc này của mấy người có chút vi diệu, vì vậy một phen túm lấy Kỳ Úy Nhiên, "Đi đi lớp trưởng, chúng ta cùng nhau đi tàu điện ngầm."
Nói xong, lại giơ tay về phía Chu Thanh Thanh và bạn cùng bàn của cô ấy vẫy vẫy, "Đi thôi, mọi người đều tiện đường nên cùng nhau đi. Để cho bạn học cũ bọn họ tự ôn chuyện thật tốt."
"..."
Vài người được Thư Nhất tiếp đón, sau khi cùng bọn họ chào hỏi liền đi về hướng ngược lại.
Kỳ Úy Nhiên có chút lo lắng nói: "Hạ... Bạn học Hạ sẽ không khi dễ Từ Từ đi?"
"Xì, sẽ không sẽ không, yên tâm đi. Cậu có nghe qua lão đại đánh phụ nữ sao?" Thư Nhất rất không sao cả khoát khoát tay. Trong lòng cô nàng lại nói thầm rằng lão đại cũng chính là em trai của bạn cùng bàn của cô đó.
Chu Thanh Thanh biết Thư Nhất cùng cô quan hệ rất tốt, Thư Nhất đều đã nói không có việc gì, đoán chừng không đơn giản là "bạn học cũ". Nhưng vẫn là có chút không yên lòng, hỏi cô nàng: "Bộ dáng Từ Từ nhìn khá tốt, thật không sao chứ?"
"Thật không có chuyện gì, tớ còn không biết Từ Từ sao, nhìn cậu ấy mềm mại, không muốn làm gì, ai cũng cường không được (1)." Thư Nhất bình thản vỗ ngực một cái, làm như có thật, "Hơn nữa, ngay cả Hứa Giai Nam mà Hạ Sênh cũng chưa từng cho sắc mặt tốt, cậu xem vừa rồi bộ dáng lão đại nhìn bạn cùng bàn của tớ, đó không phải là vui sướиɠ khi gặp lại bạn học cũ nhiều năm sao?"
(1) Câu này có nghĩa là: Nhìn Từ Từ mềm mại như vậy, ai cũng hung dữ không nổi với chị ấy :3
Chu Thanh Thanh và cô bạn ngồi cùng bàn nghe vậy, hiểu rõ mà gật gật đầu. Đúng vậy nha, ngay cả hoa hậu giảng đường đều bị lão đại nhìn với vẻ mặt lạnh lẽo chán ghét, các cô chính là dính một chút ánh sáng của Từ Từ, còn kém chút nữa là được lão đại mỉm cười phục vụ như ở trạm thu phí trên đường cao tốc — đưa nội quy trường học.
Hai người nghĩ nghĩ đến đây, nhanh chóng lắc lắc đầu. Quên đi, không suy nghĩ linh tinh nữa, nên đi về thôi.
Chỉ có Kỳ Úy Nhiên yên lặng đi theo bên cạnh, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nhìn bóng dáng đi ngược hướng, một cao một thấp, cách hơi xa. Lại làm cho cậu cảm thấy, tiểu cô nương và hắn, thật thân cận.
Gió đêm cuối hè đầu thu, bao trùm trong không khí cái nóng cuối hè, thổi lên mặt người, phảng phất hơi ấm thoải mái.
Từ Từ đương nhiên không cho rằng hắn là vì muốn cùng mình "ôn chuyện". Cô bước chầm chậm đi về phía trước, cũng không cùng hắn nói chuyện.
Hạ Sênh thấy cô gái nhỏ tâm tình không tệ, giơ tay lên vỗ vỗ đầu của cô, mang theo chút ý cười nói một tiếng, "Tiểu chú lùn."
"??" Từ Từ hơi nghiêng đầu, giương mắtnhìn hắn, thở phì phì, "Cậu không nên nói tớ như vậy, lại kêu nữa tớ thật không cao được nữa đâu."
Hạ Sênh "xùy" một tiếng, không để ý tới cô. Trong lòng chỉ cảm thấy cô lùn lùn như vậy, có chút đáng yêu.
"Sau này em, muốn làm cái gì?" Hạ Sênh chần chờ hỏi.
"Hả?" Từ Từ có chút buồn bực khi hắn hỏi đến cái này, mím mím môi suy nghĩ vài giây, "Ba mẹ tớ nói, chỉ tớ vui vẻ là được. Tớ cũng chưa nghĩ ra, dù sao tớ..."
Nếu như cái bệnh này của cô không có biện pháp khống chế được tốt, hình như nhiều việc đều không làm được.
Hạ Sênh nhìn tâm tình cô sa sút, có chút ảo não bởi chính mình hỏi cái này. Chỉ là mới vừa ở trong tiệm cà phê , hắn nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của cô, nỗ lực học hành, liền không nhịn được muốn một câu.
Muốn nhìn một chút, hắn còn có kịp hay không, từ khi cố ý rời khỏi cuộc sống của cô trong hai năm, một lần nữa đi vào cuộc sống của cô.
Có phải hay không, chỉ cần hắn trở nên tốt, tốt hơn một chút, liền có thể.
Hắn lúc này, có chút hối hận.
Giơ tay lên vuốt vuốt tóc buộc đuôi ngựa sau đầu cô, Hạ Sênh cười nhạt: "Vậy khi nào nghĩ xong thì nói cho tôi."
Tiểu cô nương nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười: "Sau này tớ còn không biết, hiện tại muốn làm cái gì thì tớ biết."
"Ừ?" Hạ Sênh nghi hoặc đáp.
Từ Từ nhìn khuôn mặt hắn, mỉm cười lùi lại hai bước, sau đó học bộ dáng lần trước của Hạ Sênh, nỗ lực làm mặt nghiêm túc, hắng giọng: "Học hành chăm chỉ! Ngăn chặn yêu sớm!"
"..."
Hạ Sênh sửng sốt hai giây, nghiêng đầu cười. Bàn tay ở trong túi giơ ra giữa không trung, ngoắc ngoắc tay, làm bộ muốn xách cô lên.
Từ Từ nhanh chóng siết chặt quai đeo cặp sách, mỉm cười rồi lui về phía sau, lại một phen bị Hạ Sênh kéo lại.
"Đừng chạy lung tung." Hạ Sênh nói. Giọng nói có chút bất đắc dĩ.
"Đã biết, tớ không chạy." Từ Từ giương mắt nhìn hắn, cười nói.
Cô gái nhỏ nở nụ cười chớp mắt nhìn hắn, trong con ngươi màu hổ phách lóe lóe ánh sáng ấm áp lung linh dưới ánh đèn đường. Hạ Sênh cầm cổ tay của cô, hơi lạnh từ bàn tay đến nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay hắn, trộn lẫn với nhau tạo thành một loại ấm áp.
Một câu thuận miệng mà nói "Tớ không chạy", nghe vào lỗ tai, cũng được coi như là cho hắn một lời hứa hẹn.
Mang theo một chút miễm cưỡng, hắn chớp chớp hàng mi dài, buông ra cổ tay của cô. Hạ Sênh tiếp tục cùng cô bước về phía trước.
Về đến nhà, tắm rửa xong Từ Từ nằm ở trên giường, cô nghĩ về câu hỏi của Hạ Sênh, nắm điện thoại di động suy nghĩ một lúc lâu, mở khóa, soạn một tin nhắn gửi cho hắn.
【Sau này cậu muốn làm gì vậy?】
Ở trong phòng, Hạ Sênh đang ngồi trên sofa, chỉ mở một chiếc đèn nhỏ. Nghe thấy di động thuận tay ném ở trên giường rung lên, hơi hồi thần. Trực giác cảm thấy, trễ như thế này còn có người tìm cho hắn, nhất định là tiểu nha đầu.
Đứng dậy đi qua, cầm lên nhìn một cái, quả nhiên là tin nhắn của Từ Từ.
Khóe miệng vô thức cong lên, click xem chi tiết tin nhắn và thời gian, lại giật mình.
Ngón tay chạm nhẹ ở phía trên màn hình, lại thu tay lại.
Lời của Mel:
s1apihd.com bị lỗi server nên hong up chương được luôn trong hôm trước như đã nói :< xin lỗi mụi ngừi :