"Không được..." Giọng nói của Lâm Tô Ngọc yếu ớt như tiếng muỗi kêu. Cả người cô không còn tý sức nào, đến cả hai từ kia cô phải cố gắng lắm mới nói ra được.
Ngón tay hắn vẫn không ngừng mò mẫm cô, cái lỗ nhỏ của Lâm Tô Ngọc theo phản xạ có điều kiện mà căng thẳng, cảm giác ngứa ran tê dại khiến cô thở gấp.
"Em tỉnh rồi, Tô Ngọc." Lancelot cúi xuống, đối mặt với cô.
Tay hắn rời khỏi ngực cô, đặt ra sau eo cô, theo thân thể cô đi xuống, dừng lại trên cặp mông mềm mại, căng tròn, tay hắn bóp một bên mông, lúc nặng lúc nhẹ mà xoa nắn.
Hoa huyệt Lâm Tô Ngọc đã tiết ra mật dịch, ngón tay thon dài của Lancelot sờ từ lỗ hậu đến miệng âʍ ɦộ, ngón tay hắn bôi một chút dâʍ ŧᏂủy̠ xoa lên hoa tâm của cô.
"A..." Lâm Tô Ngọc không chịu được, trong miệng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ: "Ngài... Ưʍ... Ngài nói gì, Tô Ngọc là ai... A..."
"Giả ngu?" Đầu ngón tay Lancelot bóp chặt âm đế cô, cắn lên trái mận đỏ trước ngực cô, đầu lưỡi đảo quanh núʍ ѵú, mơ hồ nói: "Tôi ở thế giới này đợi em lâu lắm rồi, lâu đến mức tôi gần như quên mất mình là ai? Tôi biết em vẫn nhớ tôi, đúng không?"
Lâm Tô Ngọc nhìn khuôn mặt Lancelot, cô định hé môi muốn nói gì đó, đột nhiên ngón tay Lancelot đâm vào cái lỗ nhỏ của cô, khuấy động.
Những gì cô muốn nói ngay lập tức bị cô vất ra sau đầu, cô hét lên: "A đau... A..."
Lancelot thương tiếc hôn khóe mắt cô, hắn rút ngón tay, cởϊ qυầи áo trên người ra: "Tô Ngọc, em không nhớ ra tôi sao? Em còn thiếu tôi một hôn lễ, một đêm tân hôn đấy."
Chẳng lẽ hắn là... Đầu óc vốn đang choáng váng của Lâm Tô Ngọc lập tức trở nên rõ ràng: "Tiêu..."
"Đúng vậy!" Lancelot nghe thấy cô nói ra từ đó, hắn kích động, hưng phấn, "Gọi tên của tôi, em vẫn nhớ ra tôi đúng không, Tô Ngọc?"
Hắn cởϊ qυầи áo ném xuống góc giường rồi tách hai chân cô ra, nâng mông cô lên, hắn hôn lên lỗ hoa ướt đẫm của cô, đầu lưỡi liếʍ láp hạt đậu nhỏ, mυ'ŧ vào mật dịch đang chảy tràn lan xuống ga giường.
Cảm giác nhức nhối và ngứa râm ran lan ra toàn thân, Lâm Tô Ngọc gần như không nghĩ được cái gì, thậm chí cô có suy nghĩ cứ theo hắn như vậy, cùng hắn làm.
"A... Ưʍ... Tiêu Vọng... Anh..." Lâm Tô Ngọc không nói nổi một câu hoàn chỉnh, một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể mặc cho hắn bài bố.
"Tô Ngọc." Hắn hôn từ giữa hai chân cô đến âʍ đa͙σ, rồi đến bụng nhỏ, "Tôi rất nhớ em, em nhớ tôi không?"
Lý trí còn sót lại khiến Lâm Tô Ngọc cau mày: "Anh đừng... A..."
"Tôi muốn em, em đã nói phải cho tôi rồi mà."
Lancelot dang hai chân ra, chồm lên người cô, hắn từ từ cúi xuống, dùng côn ŧᏂịŧ quét qua âm đế của cô, để sát vào hoa huyệt, dường như hắn đang chơi đùa chưa muốn tiến vào, qυყ đầυ cọ sát ở miệng lỗ nhỏ.
"Hôn lễ tôi sẽ tổ chức cho em sau, cho tôi đi Tô Ngọc." Lancelot ngậm lấy hai con thỏ mềm mại trắng phau phau trước ngực cô, giống như một đứa trẻ con đang mυ'ŧ liếʍ, ngón tay hắn đưa đến bên miệng cô, vờn đầu lưỡi cô.
Lâm Tô Ngọc rùng mình, du͙© vọиɠ gần như nuốt chửng lý trí của cô.
Cho hắn sao? Nhưng mà cô không muốn vì làm nhiệm vụ mà phải dâng hiến cơ thể mình... Có điều...
"Sướиɠ không?" Lancelot hôn môi cô, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé yếu ớt của cô, cảm nhận được được miệng huyệt đang co lại, đầu nấm chọc chọc vào cái lỗ nhỏ của cô, "Em muốn sao?"
"Ưʍ..." Lâm Tô Ngọc hơi nhấc mông cô lên, vô thức chủ động hùa theo hắn.
Đã hứa làm với hắn, vậy thì làm đi...
Cô muốn lắm rồi, thật khó chịu.
Cô cảm giác mình như một người sắp chết khát. Miệng đã chạm vào cái chai nước, ngửi thấy hơi nước trong lành, nhưng không cách nào uống được, thế này thì làm sao mà chịu được.
"Hãy nói là em muốn, nói em muốn làm với tôi." Lancelot kiên nhẫn dây dưa cô, con ngươi đỏ au, thâm trầm.
Hắn cũng nhẫn nhịn đến mức khó chịu, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng cô nói: Cô muốn hắn, muốn làm cùng hắn.
"Tôi..." Đôi mắt Lâm Tô Ngọc đỏ hoe, nức nở hừ hừ, "Tôi muốn, tôi muốn... A... muốn làm."
Cô vòng qua cổ hắn, chủ động liếʍ cắn môi hắn, nuốt đi chất lỏng trong miệng hắn.
Một tay Lancelot xoa ngực cô, tay kia nâng mông cô lên, côn ŧᏂịŧ nhắm ngay tiểu huyệt chưa bị ai khai phá kia, eo hạ xuống, từ từ đút vào.
Cảm giác đau đớn xé rách làm Lâm Tô Ngọc tỉnh táo ngay lập tức, âʍ đa͙σ bị côn ŧᏂịŧ của hắn căng ra, cảm giác trống rỗng nơi bụng dưới đạt được sự thỏa mãn.
Nhưng mà đau quá.
"Không." Lâm Tô Ngọc bắt đầu đẩy hắn ra, nước mắt tràn ra vì đau, "Tôi không muốn nữa, ưʍ... Anh đi ra đi... A..."
Lancelot nắm lấy tay cô, hôn lên những giọt nước mắt, chậm rãi đút toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào lỗ nhỏ của cô.
Lâm Tô Ngọc sắp ngất đi vì đau, cô vung tay loạn xạ, vô tình còn đánh hắn mấy lần.
Cô chặt quá, chặt đến mức khiến hắn phát đau.
Lancelot nhẹ nhàng di chuyển, nhỏ giọng dỗ dành cô: "Ngoan, chịu khó một chút, một lúc nữa sẽ ổn thôi."
Anh dùng hai tay giữ lấy vòng eo thon thả của cô, rồi thọc vào rút ra trong tiểu huyệt cô khiến cô phải thuận theo hắn.
Thấy phản ứng của Lâm Tô Ngọc không quá dữ dội nữa, hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, bộ ngực mềm mại của cô bị hắn đâm cho lắc qua lắc lại.
"A... Chậm... Chậm một chút... A... Hmm... Hmm..."
Đau đớn bị thay thế bởi kɧoáı ©ảʍ, hai tay Lâm Tô Ngọc lại bám vào cổ hắn, giọng cô run lên vì sự va chạm của hắn.
Thay vì chậm lại, Lancelot đâm vào lỗ nhỏ của cô nhanh hơn, mỗi lần đều thọc sâu vào trong thân thể cô.
Hơi thở nặng nề của hắn phun lên người cô, "Thích không, Tô Ngọc? Tôi yêu em rất nhiều, rất thích... Tôi đã chờ em, chờ ngày này... Đã lâu... Nói cho tôi, em thích sao?"
=============
Chắc mình tìm thêm bạn edit chung bộ này với mình quá :((( Dạo này hơi bận nên ra chương chậm, mong các bạn thông cảm nhớ