"Không muốn?" Lancelot khẽ cười bên tai cô.
Cảm giác bó buộc trên người thình lình biến mất, Lancelot cũng buông cô ra. Theo bản năng cô thoát khỏi hắn, ngả ra sau, trượt khỏi đùi Lancelot.
Lâm Tô Ngọc không để ý đến cơn đau do bị ngã, cô vội vàng chỉnh lại váy áo.
Anna ở bên ngoài sốt ruột, "Cách cách" vặn khóa cửa.
Lâm Tô Ngọc đã chỉnh trang lại y phục trên người, cô định ngồi dậy ra mở cửa thì Lancelot ngoắc tay một cái, cô đứng im tại chỗ.
Hắn từ từ đi đến trước mặt Lâm Tô Ngọc, bàn tay xoa bóp bộ ngực mềm mại của cô qua lớp váy áo: "Nếu không muốn con bé nhìn thấy, em phải làm gì đó để tôi vui mới được."
Ánh mắt Lâm Tô Ngọc từ sững sờ chuyển sang van xin, Lancelot định cởi váy trên người cô, cô lập tức lùi lại, tránh xa Lancelot: "Bá tước Lancelot, tôi..."
"Em thế này, tôi rất mất hứng. Lát nữa Anna tiến vào, con bé mà nhìn thấy cái gì, tôi cũng không thể bảo đảm."
"Ngài..." Lâm Tô Ngọc nắm chặt tay, khẽ cắn môi, hỏi: "Ngài muốn thế nào?"
Cùng lắm thì để hắn ăn chút đậu hũ đi, dù sao hắn cũng sờ vào cô rồi...
Nếu để Anna nhìn thấy một số hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi, sẽ khiến cô ta căm ghét, sau này lại gây khó dễ cho cô, cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ.
Tình cảm đặc biệt của Anna đối với Lancelot quá rõ ràng.
Lancelot vừa cởi cúc áo khoác vừa đi đến chỗ Lâm Tô Ngọc, hắn vứt áo xuống đất, dưới đáy quần bị căng phồng lên.
"Tôi hơi khó chịu, tiểu thư Susan giúp tôi đi, làm vậy tôi sẽ rất vui."
Lancelot bắt đầu cởi thắt lưng quần của mình.
Anna ở bên ngoài dường như đang đạp cửa, tiếng cửa bị đá vào "Bịch bịch" vang lên, còn có âm thanh của Johan, có vẻ đang khuyên ngăn Anna.
Lâm Tô Ngọc nhìn ánh mắt Lancelot, ánh mắt hắn ám chỉ ý tứ rất hiển nhiên.
Trong lòng đổ rụp một cái, Lâm Tô Ngọc ngồi xổm, giúp Lancelot cởϊ qυầи.
Hắn ngồi trên ghế, chân hơi mở ra, Lâm Tô Ngọc quỳ giữa hai chân hắn, ngước nhìn đồ vật đang phình to, do dự vươn tay ra.
"Nhanh lên." Hốc mắt Lancelot phiếm hồng vì du͙© vọиɠ, giọng nói khàn khàn, "Tôi cần em."
Lâm Tô Ngọc thở sâu, nắm lấy cây gậy thịt hơi nóng của Lancelot, trượt lên trượt xuống.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn vừa thô vừa to, một bàn tay cô không cầm hết được, có điều... Của hắn có màu hồng nhạt, khá xinh đẹp.
Đồ vật to như vậy, nếu đi vào trong cơ thể cô, chắc cô sẽ đau đến mức ngất xỉu đi.
Lancelot thở dài mãn nguyện, hơi thở gấp gáp, hắn cúi xuống, đột nhiên nâng đầu Lâm Tô Ngọc, hôn lên cô.
Răng hắn nhẹ nhàng cắn môi cô, đầu lưỡi càn quét cả khoang miệng.
Lâm Tô Ngọc không đẩy ra, cô chỉ muốn mọi việc mau chóng hoàn thành.
Mật dịch trong miệng cô không ngừng tiết, một sợi chỉ bạc chảy ra từ khóe miệng.
Lancelot liếʍ đi ngay lập tức, môi áp lên da thịt cô, nói: "Tiểu thư Susan, chủ động đi nào, nếu không tôi không biết khi nào mới xong."
Chủ động? Lâm Tô Ngọc thực sự không có kinh nghiệm về phương diện này, suy nghĩ vài giây, cô ngửa đầu hôn lên cổ Lancelot, liếʍ láp và cắn nhẹ lên yết hầu hắn.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể Lancelot bỗng nhiên cứng đờ, nhưng nhanh chóng trở lại tự nhiên.
Giọng nói bị bóp nghẹn của hắn càng ngày càng thô nặng, dần dần đè nén: "Nhanh lên, nhanh lên một chút."
Lâm Tô Ngọc nắm côn ŧᏂịŧ hắn tiếp tục gia tăng tốc độ, tay cô đã bắt đầu tê mỏi.
Cô hôn môi Lancelot, chủ động vươn lưỡi ra quấn lấy lưỡi hắn, hy vọng hắn có thể nhanh bắn ra.
Lancelot rũ mắt nhìn chăm chú cô, ánh mắt chợt tối sầm lại, hắn hất tay cô đang cầm dươиɠ ѵậŧ của hắn ra.
Ánh mắt Lâm Tô Ngọc khó hiểu, chưa kịp phản ứng, trên đầu bị bóng đen bao phủ.
Cô trợn tròn mắt, hắn ấn đầu cô xuống, môi chạm vào đỉnh dươиɠ ѵậŧ.
Cô vùng vẫy đầu, cắn chặt răng.
Lancelot cười uy hϊếp: "Mở miệng ra, nếu không bây giờ tôi sẽ mở cửa."
==============
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ nhé!!!! ^^