Đồ vật ấm nóng xuyên qua lớp quần áo mỏng manh khiến cô cảm nhận rõ ràng sự cháy bỏng của hắn.
Cơ thể Lâm Tô Ngọc cứng đờ, bàn tay chống ở ngực hắn đẩy đẩy: "Đừng... đừng làm vậy, đợi đến lúc chúng ta kết hôn rồi..."
"Nhưng tôi khó chịu."
Một tay hắn ôm chặt eo cô để cô dính sát vào người hắn, tay còn lại nâng mông cô lên, chen khối thịt nóng rực vào giữa hai chân cô, cách quần chọc vào âʍ đa͙σ mềm mại.
Hắn cúi đầu cọ môi mình vào môi cô, vươn một tay từ lưng quần cô đi vào, tiếp đến sờ vào bụng nhỏ phẳng lì rồi tìm kiếm chỗ sâu bên trong, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn "hạt đậu đỏ" mẫn cảm.
Cả người Lâm Tô Ngọc mềm nhũn, cô nằm trong lòng hắn, môi mỏng gian nan phát ra một tiếng: "Không..."
Âm cuối còn chưa nói rõ đã bị hắn nuốt trở vào. Lưỡi hắn tham lam xâm nhập vào khoang miệng cô, quấn lấy chiếc đinh hương ướŧ áŧ, không ngừng hút lấy dòng nước mật ngọt trong miệng Lâm Tô Ngọc.
Cô không khống chế được tiếng rêи ɾỉ phát ra, một cảm giác tê dại khi bị hắn đυ.ng chạm truyền khắp cơ thể. Hơi thở của cô trở nên dồn dập, giống một bàn tay mềm mại không xương kɧıêυ ҡɧí©ɧ trái tim hắn.
"Tôi sẽ không đi vào..." Giọng nói khàn khàn của Tiêu Vọng vang lên, "Em mở hai chân ra một chút, để tôi cọ một lát được không?"
"Tô Ngọc, tôi thực sự rất khó chịu." Giọng nói của hắn mơ hồ ẩn giấu sự đáng thương vô hạn, tuy nhiên bàn tay quấy loạn ở dưới thân cô không chịu ngừng lại.
Lâm Tô Ngọc gắng gượng giữ mình tỉnh táo, âm thầm buồn rầu vì sao Lâm Tuyết vẫn chưa bị đưa đến đây.
Thấy cô thất thần, Tiêu Vọng bèn cởϊ qυầи cô kéo xuống đầu gối, bàn tay dừng ở qυầи ɭóŧ muốn kéo ra.
"Đừng..." Cô giật mình, sợ hãi muốn ngăn cản hắn. Tuy nhiên Lâm Tô Ngọc không có chút sức lực nào, giọng nói mềm mại yêu kiều, lời cự tuyệt thốt ra lại giống như đang tán tỉnh.
Ánh mắt Tiêu Vọng như bao phủ một tầng hơi nước, hắn ngước lên nhìn cô hai giây, rốt cuộc cũng không cởϊ qυầи lót cô ra. Hắn nâng cô lên đặt ở trên bàn thí nghiệm, nửa cơ thể áp sát cô, một tay thăm tiến cái lỗ nhỏ non mịn, một tay cởϊ qυầи của chính mình.
Hai chân Lâm Tô Ngọc kẹp chặt sít sao, bị ngón tay hắn vân vê hộŧ ɭε, trên đùi mềm nhũn, dễ dàng bị hắn tách ra.
Cây gậy nóng rực giữa háng Tiêu Vọng ngẩng cao đầu, cô nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, có thể cảm nhận được âʍ đa͙σ chậm rãi chảy ra dâʍ ɖị©ɧ ngọt lành.
Ngón tay hắn quẹt một chút mật dịch, xoa nhẹ nơi cửa mình, sau đó rút ngón tay ra, nâng mông cô lên, thuận tiện để hai chân cô khoanh lại eo mình, hắn cúi người đĩnh mông về phía trước.
"A..."
Ngón chân Lâm Tô Ngọc cuộn tròn lên.
Cách một lớp vải của qυầи ɭóŧ, vật cứng nóng rực to lớn từng chút chọc vào thân thể cô, đến nỗi qυầи ɭóŧ cũng bị hắn chọc đi vào cùng.
Tiêu Vọng một mực nhớ kỹ lời cô nói, sau khi kết hôn mới có thể làm chuyện này nên hắn không dám vào thật, bản thân hắn cũng cố gắng khắc chế chính mình.
Hắn ngậm lấy môi cô, cởi cúc áo đi xoa hai bầu ngực đẫy đà trắng nõn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đầṳ ѵú hồng nhạt.
Hắn muốn dùng mọi phương pháp để lấy lòng cô, muốn cô có thể cảm nhận được hạnh phúc và kɧoáı ©ảʍ giống hắn.
Cơ thể Lâm Tô Ngọc nhạy cảm, mới bị hắn chọc vào hai lần, lỗ nhỏ đã bắt đầu ra sức co rụt lại, cả người cô căng chặt, cắn chặt môi, chau mày.
Hắn vẫn chưa xuất ra, gậy thịt để ở âʍ đa͙σ chịu đựng cảm giác bị cô "cắn".
Hắn không ngừng ở bên tai cô gọi tên, đưa cô lêи đỉиɦ hết lần này đến lần khác.
"Dừng lại.... Không.... A.... Không... A..."
Khoé mắt cô tràn ra nước mắt, từ cổ đến ngực đều lưu lại những ấn ký loang lổ của hắn.
Tiêu Vọng siết chặt eo cô, gia tăng tốc độ đâm vào.
Lâm Tô Ngọc cảm thấy, hắn thực sự muốn đi vào trong cơ thể mình, âʍ đa͙σ như có một trận xé rách đau đớn. Lúc hắn cắn vành tai cô nói ra câu "Tôi yêu em", cũng là lúc có một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng ướŧ áŧ phun tung toé vào qυầи ɭóŧ cô, nhanh chóng thấm ướt cửa mình, khiến cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào.
Cô không còn sức lực nằm trên bàn thí nghiệm, hai mảnh môi âʍ ɦộ co rút không ngừng, bỗng nhiên cảm thấy giữa hai chân lành lạnh.
Lâm Tô Ngọc miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Vọng không biết đã cởϊ qυầи lót cô ra từ lúc nào, hắn cầm khăn ướt cẩn thận lau sạch giữa hai chân cô.
Mặt cô đanh lại, dùng hết sức ngồi dậy vươn tay về phía hắn, "Để tự em làm."
Giọng điệu cô có vẻ không ổn, mang theo chút tức giận.
"Xin lỗi, tôi không nhịn được." Giọng nói của Tiêu Vọng khàn khàn như chưa giảm bớt du͙© vọиɠ, "Nhưng tôi chưa đi vào."
Lau xong khăn ướt hắn ném vào thùng rác, cởϊ áσ khoác ra che ở trên đùi cô, vừa mặc quần hắn vừa nói: "Lâm Tuyết đã được đưa tới đây, tôi sai người mang cô ta đến làm người chứng giám cho hôn lễ của chúng ta, sau đó em gϊếŧ cô ta, được không?"
Hắn vuốt ve mặt cô, khẽ đặt một nụ lên đó: "Không được tức giận với tôi nữa."
Lâm Tô Ngọc cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc của chính mình, gọi Tiêu Vọng đang muốn rời đi: "Không bằng anh trực tiếp gϊếŧ cô ta luôn đi. Em suy nghĩ lại, loại người này nếu tham dự hôn lễ của chúng ta, em sẽ thấy không vui."
Ánh mắt Tiêu Vọng sâu thẳm nhìn cô, sau đó cười: "Được rồi."
Lâm Tô Ngọc nhảy khỏi bàn thí nghiệm, do dư vị của đợt cao trào chưa tan nên hai chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, làm Tiêu Vọng sợ tới mức vội vàng chạy lại đỡ lấy cô.
Cô đẩy Tiêu Vọng ra, cười cười: "Em không sao, anh đi đi. Em đi tắm rửa cái, giữa hai chân dinh dính... khó chịu quá."
Tiêu Vọng ừ một tiếng, "Chờ tôi quay trở lại."
"Ừm."
Cô nhìn Tiêu Vọng rời đi, cầm qυầи ɭóŧ và quần ngoài vào phòng tắm, khoá trái cửa.
"Hệ thống! Mau ra đây!"
Cô mặc xong quần, nôn nóng liên hệ với hệ thống.
Một lúc sau hệ thống tâm nguyện mới trả lời: "Ký chủ, có chuyện gì nói nhanh, tôi sợ hắn phát hiện ra tôi."
"Ngươi... thôi bỏ đi..." Tâm tình của Lâm Tô Ngọc rất kém, cô đang định mắng hệ thống vô dụng, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô nói: "Ta nghĩ ta có thể đi ngay lập tức được. Ngươi nên chuẩn bị cho tốt để đưa ta rời khỏi đây."
Hệ thống lo lắng đề phòng trả lời được, nó cũng không dám tra xét tình huống bên ngoài.
Trong phòng tắm yên ắng, Lâm Tô Ngọc nỗ lực bình tĩnh lại.
Thời điểm làm cùng Tiêu Vọng, trong nháy mắt cô động tình, nhưng cô không biết đó là bởi du͙© vọиɠ hay là cô có cảm tình với hắn.
Đối với những việc mà Tiêu Vọng làm với cô, trong lòng cô có chút không thích ứng được.
Cảm giác này giống như là... Bị cưỡиɠ ɠiαи? Cũng không đến mức... Cô không cảm thấy bị cưỡиɠ ɠiαи thế này là ghê tởm.
Cô rối rắm xoa giữa hai chân mày, chợt nghe thấy âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai【 nhiệm vụ một 】 hoàn thành (Lâm Tuyết đã chết).
"Mau mau mau, đưa ta rời đi."
Lâm Tô Ngọc vội vàng gọi hệ thống.
Hệ thống trầm mặc một lát bèn nói: "Được rồi, cô bước lên hai bước."
Lâm Tô Ngọc đứng dậy bước một bước, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói âm trầm của Tiêu Vọng: "Tô Ngọc, em lại đang nói chuyện với đồ vật kia?"
Lâm Tô Ngọc vội bước thêm bước nữa, bỗng nhiên, dưới chân bị trượt một cái. Trong nháy mắt, cô không kịp phản ứng ngã xuống.
Không đau đớn như trong tưởng tượng, trước mắt cô hiện lên một ánh sáng trắng, cơ thể dần trở nên nhẹ nhàng.
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt cô còn hiện lên gương mặt của Tiêu Vọng.
"Tô Ngọc? Tô Ngọc!"
===============
Thế là đã kết thúc một thế giới, cảm ơn các bạn đã đồng hành với mình suốt thời gian qua 🥰🥰
Theo cá nhân mình thấy thế giới này cũng chưa có gì đặc sắc cho lắm, hy vọng những thế giới tiếp theo tác giả sẽ triển khai mạch truyện hợp lý và hấp dẫn hơn 😉
Các bạn hãy ấn sao, cmt ủng hộ mình để mình có động lực edit những chương tiếp theo nhé 🥰🥰🥰🥰🥰🥰