Nhật Ký Cuồng Si Của Thiếu Gia

Chương 21

Lâm Chiêu nằm ở trên giường, hai tay vô lực nắm chặt ga giường dưới thân, bên dưới đột nhiên đau đớn, cảm giác như bị xé rách, có thứ gì đó đang xâm nhập vào bên trong. Cô nửa tỉnh nửa mê, muốn chống cự, nhưng dường như lại không có sức lực.

“A~”

Mạc Kỳ đi vào thật sự khó khăn, cho đến khi phá tan tấm màng kia, cậu cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cảm giác như cuối cùng cũng hoàn thành chuyện mà mình tâm niệm đã lâu, trong lòng vui sướиɠ không nói được thành lời.

Nhưng mà cứ chen chúc không động như vậy lại quá khó chịu, cô kẹp cậu quá chặt, cậu lại không dám hành động thiếu suy nghĩ sợ làm cô bị thương. Bên trong cô thật sự quá chặt, quá nóng! Cho dù Mạc Kỳ đã nằm mơ tới chuyện này bao nhiêu lần thì cuối cùng đó cũng chỉ là hư ảo, chỉ sau khi thật sự đâm vào, cậu mới thật sự cảm nhận được sự thít chặt khiến cậu mất hồn mất vía.

“Lâm Chiêu, em thật đúng là bảo bối của anh!”

Mạc Kỳ thít chặt mông bắt đầu dùng sức, gậy thịt chậm rãi chuyển động.

“A~ ưm”, Lâm Chiêu liên tục rêи ɾỉ, không rõ là khó chịu hay là hưởng thụ. Mạc Kỳ đỏ mắt, dùng miệng mình lấp kín miệng của cô, đầu lưỡi xông vào, quấn lấy lưỡi cô.

Thân dưới cũng bắt đầu quen với chuyển động này, cứ một sâu một cạn mà bắt đầu cắm vào rồi rút ra.

Nụ hôn càng lúc càng nóng cháy, động tác cũng càng ngày càng gấp gáp hơn. Cô giống như cũng cảm nhận được lạc thú trong đó, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, từng tiếng rêи ɾỉ bật ra trong cổ họng đều mang theo cảm giác động lòng người.

Rêи ɾỉ thở gấp, cả thế giới đều chìm trong du͙© vọиɠ.

Đôi mắt Mạc Kỳ tối sầm xuống, tiếng rên của cô không thể nghi ngờ chính là tình dược mạnh nhất với cậu, quyến rũ cậu, làm cho ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt hừng hực.

Phần eo dùng sức, gậy thịt đấu đá lung tung ở trong cơ thể cô, đầu nấm đâm vào thật sâu, sau khi chạm đến tận cùng thì chậm rãi rút ra rồi lại nhanh chóng đâm vào. Hai túi thịt đập vào giữa hai chân cô, phát ra tiếng bạch bạch bạch, trong phòng quanh quẩn tiếng nước phụt phụt da^ʍ mỹ khi hai thân thể va chạm, chọc vào rút ra.

Thật dễ nghe.

“Ô~ A~ Ưm~ anh Mạc Kỳ~”

Mạc Kỳ càng hưng phấn hơn, cô vừa mới gọi cậu là gì? Cô gọi cậu là anh Mạc Kỳ? Lúc cô lêи đỉиɦ gọi cậu là anh Mạc Kỳ? Cậu không phải là đang nằm mơ chứ!

“Em nói gì, bảo bối?”

Cậu đâm vào thật mạnh, thân thể của cô theo sự va chạm của cậu mà đong đưa trên dưới, hai bầu ngực lớn trắng nõn lắc lư trước mắt cậu.

Mạc Kỳ cắn thật mạnh vào một bên vυ' của cô, sau đó ác độc mà bú ʍúŧ, thân dưới cũng không ngừng tăng tốc, đâm vào rút ra, hận không thể đem cả hai buồng trứng chen vào trong người cô, đâm nát huyệt nhỏ của cô.

“Em gọi anh là cái gì?”

Cậu ôm Lâm Chiêu trở mình, nằm nghiêng qua một bên, thân dưới của bọn họ gắn chặt lấy nhau. Cậu giống như phát điên, liên tục va chạm, tàn nhẫn mà đâm vào rút ra mấy chục cái, sau đó lại như không thỏa mãn với tư thế này mà lại lần nữa lật người, đổi thành cậu nằm dưới, còn cô nằm ở trên người cậu.

Cậu ngồi dậy, ngồi thẳng, tách đùi cô ra, cái lỗ nhỏ của cô vẫn ngậm chặt lấy gậy thịt của cậu. Hai tay Mạc Kỳ nắm chặt lấy eo cô rồi nhấp từng chút từng chút, nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới lắc lư theo sự va chạm.

“Anh, anh Mạc, Mạc Kỳ~ Chậm một chút, anh Mạc Kỳ~ “

Mạc Kỳ cười, cô thật sự đang gọi tên cậu!

Lâm Chiêu vô lực dựa vào trong ngực cậu, mặc cậu ra vào, cô nép trong lòng Mạc Kỳ, run rẩy theo từng động tác của cậu, bên trong cực kỳ sung sướиɠ.

Tay cô nhẹ nhàng đặt lên bờ vai cậu: “Anh Mạc Kỳ, chậm một chút đi, chậm một chút! A~ Ư~ Chậm một...Ưm ~”

Lâm Chiêu vui sướиɠ rêи ɾỉ, mỗi tiếng đều làm cho Mạc Kỳ hưng phấn hơn, kết quả cậu không những không chậm lại, ngược lại tốc độ còn càng ngày càng nhanh hơn, cắm càng ngày càng sâu.

“Bảo bối, kêu tiếp đi, nhanh lên, nhanh gọi anh, cầu xin anh thỏa mãn em!”

“A~ Ưm~ Ưm~”, Lâm Chiêu tựa vào người cậu, thở hổn hển.

“Gọi anh”, Mạc Kỳ dùng sức đâm tới tận tử ©υиɠ, gậy thịt cắm vào, đâm thẳng tới chỗ sâu nhất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của cô.

“Ưm~ anh~”

“Nói em yêu anh!”

“Ưm~ Em~ Yêu~ Anh”

“Cầu xin anh yêu em, nào, nhanh lên!”

Trong đầu Lâm Chiêu còn sót lại một tia lý trí, cô nghe ra được giọng nói của Mạc Kỳ, trong một giây hoảng hốt và mê mang, sau đó cô liền buông bỏ tia lý trí kia, Lâm Chiêu nghe thấy bản thân mình nói------

“Anh Mạc Kỳ, cầu xin anh yêu em”

Giọng nói yêu kiều, hết sức quyến rũ.

Sau đó cô nghe thấy cậu cười, động tác càng nhanh, càng mạnh hơn.

Cậu nói: “Được. Để anh yêu chết em”