Thời gian cách ngày quay tiếp theo còn một tuần, Viên Hạ mỗi ngày đều ở nhà livestream, nấu ăn, cũng cảm thấy rất nhàm chán. Đúng lúc Hà Tự hẹn cậu ra ngoài chơi, hai người bàn bạc nửa ngày cũng không biết đi đâu, cuối cùng quyết định đi Tam Lí Truân xếp hàng mua Heytea
(Hỉ Trà, còn có tên tiếng Anh là Heytea).
Viên Hạ bây giờ ít nhiều gì cũng là người đã từng lên tivi, nên phải mang khẩu trang, cũng may đầu tháng tư Bắc Kinh đã bắt đầu tới mùa bông trắng
(*), đeo khẩu trang cũng không quái lạ lắm.
(*) Bắc Kinh có nhiều cây dương liễu, đến tháng tư thì mấy cụm bông trắng sẽ được gió phát tán đậu trên mấy cây dương liễu, rơi xuống như tuyết
Tam Lý Truân vào chiều cuối tuần còn kẹt hơn trạm xe lửa mùa tết, mọi người qua lại qua lại khắp các tòa nhà không ngớt, những tấm kính được làm sạch sáng ngời, biến thành những tấm gương cho các chàng trai cô gái ăn mặc sành điệu đi qua soi, đến cả Viên Hạ cũng nhịn không được nhìn vào kính chỉnh tóc.
“Tao cảm thấy chúng ta quá rảnh rỗi.” Hà Tự nhìn hàng ngũ uốn lượn ở trước mặt, cạn lời.
Viên Hạ lại rất thích thú, kéo Hà Tự đứng ở dưới cùng, nói: “Tao chưa tới đây bao giờ, đúng lúc, xếp hàng hai tiếng đồng hồ nói chuyện hai tiếng đồng hồ, rất thích hợp.”
echkidieu2029.wordpress.com
Hà Tự: “…”
Viên Hạ có rất nhiều lời muốn nói với Hà Tự, đặc biệt là bí mật nhỏ mà gần đây cậu rối bời. Hiểu lầm của Trình Hạo và Đường San San khiến cậu cảm thấy, chuyện nghẹn trong lòng thà rằng cứ nói ra sẽ tốt hơn, cứ giấu diếm mãi, rất dễ dẫn tới kết quả không tốt.
Viên Hạ liền thành thật nói suy nghĩ của mình cho Hà Tự nghe, hy vọng có thể được tiến sĩ Hà chỉ dẫn.
“Cho nên mày muốn tìm cơ hội nói hết sự thật? Được đấy, vậy thì nói đi..” Hà Tự nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
Trong lòng Viên Hạ lại không chắc chắn, cậu chần chừ nói: “Nhưng mà bây giờ bọn tao đang rất tốt, cảm giác nếu cứ tiếp tục giấu cũng sẽ không sao.”
Hà Tự vô vọng nhìn cả hàng dài ngoằng trước mắt, thuận miệng nói: “Vậy thì không nói nữa, cứ sống thế này thôi, đến lúc kết hôn lĩnh chứng kiếm đứa con, là xong xuôi rồi.”
Viên Hạ dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, trong lòng rất dao động, “Nhưng mà cứ giấu mãi trong lòng, lại cảm thấy rất bất an.”
“Quào, mày đúng là… rối lắm luôn á…” Hà Tự vỗ vai cậu giống như một anh trai, dở khóc dở cười nói, “Thật sự không có chuyện gì lớn đâu, bạn học Viên Tiểu Hạ.”
Viên Hạ bước lên phía trước vài bước theo đoàn người, yên lặng đếm mười giây, tay đút vào túi xoay người lại, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Tao cũng cảm thấy mình lắm chuyện quá, nhưng mà không thể nào không nghĩ nhiều được.” Giọng của cậu càng ngày càng nhỏ, “Tao sợ lắm, tất cả mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, anh ấy thích tao nhanh như vậy sao? Quyết định ở bên tao nhanh như vậy sao? Tao cảm thấy giả quá, cứ luôn nghĩ là vì công ty của mày ám thị tâm lý cho anh ấy…”
Trong tình yêu có ai sỡ hữu cảm giác an toàn một trăm phần trăm đâu? Viên Hạ không khỏi nghĩ đến vấn đề này. Trong bài hát viết thế nào nhỉ? Yêu là đố kỵ, yêu là hoài nghi, yêu là trò chơi.
Cậu có xác minh tình cảm của mình với Tống Thần Đông, cũng biết Tống Thần Đông yêu mình. Nhưng mà… Tống Thần Đông có yêu cậu đến mấy, có khi nào cũng có thể đi yêu người khác, có khi nào không để ý đến chuyện bọn họ vốn không phải là “xứng đôi hoàn mỹ” không? Những điều này, cậu không dám chắc chắn.
truyenfull reup là chó
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cuộc sống thường ngày lại quá ngọt ngào, luôn khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Nghe Viên Hạ nói, Hà Tự nhịn không được cười khì, hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Giai đoạn dậy thì của mày tới hơi muộn rồi đấy.”
Viên Hạ: “?”
Hà Tự khoác vai cậu, nói: “Nữ sinh cấp ba bây giờ cũng hiếm khi rối bời chuyện này lắm, mày đã là thanh niên hai mươi lăm rồi, càng sống càng thụt lùi à.”
Viên Hạ trừng mắt với Hà Tự, lại không thể không thừa nhận hắn nói đúng.
“Nếu như mày muốn nghe lời khuyên của tao, thì tao cảm thấy là, mày không nên nói ra.” Hà Tự nói, “Dù sao tao cũng không định nói với Ngải Mặc, tao cảm thấy chuyện này chẳng có gì cả, tao thích em ấy, em ấy cũng thích tao, tụi tao ở bên nhau có thể vui vẻ hạnh phúc, nếu thật sự không thể tiếp tục nữa, thì chia tay, chúc phúc cho em ấy có thể tìm được người làm em ấy vui vẻ. Chuyện này đơn giản như vậy đấy.”
Hà Tự xoa đầu Viên Hạ, giảng đạo lý cho cậu nghe: “Nếu như nói ra rồi, thì cũng không đến mức ảnh hưởng với tình cảm, nhưng mà trong lòng đối phương có thể sẽ cảm thấy khó xử. Hmm… Nói đơn giản một chút là, nếu như nói ra rồi, chuyện mày đang xoắn xuýt bây giờ, sẽ đến phiên cả Tống Thần Đông và mày cùng xoắn xuýt, thật sự không cần thiết.”
Viên Hạ đăm chiêu gật gật đầu.
Xếp hàng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, Viên Hạ mua trà dâu kem cheese được yêu thích nhất, hài lòng tạm biệt Hà Tự, bắt xe về nhà.
“Ấy? Anh về rồi à!” Viên Hạ vừa mở cửa liền nhìn thấy Tống Thần Đông ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách, tấm rèm che bớt ánh nắng mặt trời, tất cả đều rất dịu dàng và khoan khoái. Mà quý bà Cục Bông lại không thấy đâu, không biết đang nằm ngủ ở đâu rồi.
Cậu đi tới, tiện tay đặt trà sữa lên bàn, cúi đầu ôm Tống Thần Đông hôn một cái, nói: “Em còn tưởng là anh sẽ ở công ty trễ lắm.”
Tống Thần Đông cười nói: “Không, gặp đạo diễn rồi, nói vài câu. Về nhà sớm với em không được sao?”
“Được chứ, cực kỳ được luôn! Đúng lúc có thể thưởng thức kem cheese này, em và Hà Tự xếp hàng hai tiếng đồng hồ mới mua được á.” Viên Hạ lấy ly trà dâu kem cheese từ trong bọc ra, lớp đá xay màu hồng nhạt trông có vẻ rất sảng khoái, lớp kem cheese trắng mịn ở trên cực kỳ hấp dẫn. Viên Hạ hút một miếng, rồi đưa cho Tống Thần Đông.
Tống Thần Đông nhíu mày, thấy không hợp lắm.
Viên Hạ biết Tống Thần Đông không thích món gì có nhiều calo, nên cũng không miễn cưỡng, cậu ngồi bên cạnh Tống Thần Đông, xoay đầu sang cùng anh trao nhau một nụ hôn ngọt lịm, sau đó vui vẻ uống hết ly nước.
“Đúng là tội lỗi…”
Viên Hạ vứt ly đi, tặc lưỡi, sung sướиɠ dựa lên ghế, nói, “Em cảm thấy sau khi về nước em có thể mập lên năm cân.”
Tống Thần Đông vươn hai tay ra bóp mặt Viên Hạ, còn nhéo nhéo, đánh giá: “Còn có chỗ để mập mà.”
Viên Hạ vội vàng đánh vào tay anh, liều mạng giữ mặt lại, bĩu môi nói: “Anh đừng có nhéo nữa, nhéo nữa lại càng to ra… Bây giờ trên mạng đã có người nói mặt em tròn rồi…”
“Vậy chúng ta cùng tiêu hao calo đi.” Tống Thần Đông bắt lấy eo cậu, nghiêng người đè xuống.
Sô pha vang lên tiếng lẹt kẹt, calo của Viên Hạ không tiêu hao bao nhiêu, nhưng mà liên tục nức nở, cái chân bị nhấc lên cũng hơi đau rồi.
“Ở đây đỏ rồi này…” Tống Thần Đông vuốt ve lưng cậu, chọc chọc vào xương bướm như ẩn như hiện, có chút tội lỗi nói.
Viên Hạ nằm trên giường, cả người mềm nhũn, đáng thương quay đầu nhìn anh, “Em đã nói anh dừng lại rồi mà.”
Gạch men trong phòng tắm rất cứng, dán lên đó quá lâu, không tránh khỏi hơi khó chịu. Nhưng dưới tình huống này, ai còn chú ý tới cái đó nữa.
Tống Thần Đông cúi người hôn đi hôn lại bờ lưng trơn bóng của cậu, thấp giọng nói: “Ngoan, hôn một chút sẽ không đau nữa.”
sstruyen là lũ khốn nạn
Viên Hạ bật cười, trở mình, hai tay móc lên vai Tống Thần Đông, hai người hôn môi thân mật.
Cách ngày, Tống Thần Đông và Viên Hạ xách theo chút hoa quả, đi thăm ba mẹ Tống.
Mẹ Tống đã làm một bàn thức ăn ngon, đợi bọn họ đến là trực tiếp khai tiệc.
Viên Hạ đã tiêu diệt hết hai bát cơm, lại đi xới bát thứ ba, vừa xới một muôi lớn, vừa nói: “Con thật sự phải giảm cân rồi, trước ống kính trông rõ béo!”
Mẹ Tống gắp đồ ăn vào bát cậu, “Không béo chút nào hết! Con như thế này là vừa đủ, tuyệt đối đừng có học theo Thần Đông, cái này không ăn cái kia không ăn, phiền phức.”
Tống Thần Đông từ chối cho ý kiến, ăn một miếng bông cải, mặc cho mẹ Tống ở bên kia quở trách.
Thật ra Viên Hạ không mập, cậu trời sinh mặt đã nhỏ, dù có thêm chút thịt đi nữa, cũng chỉ khiến cho người ta thấy đáng yêu. Không biết làm sao người khác lại quá ăn ảnh, mặt thì nhỏ, khung xương thì rõ ràng, vì thế nên Viên Hạ luôn bị những người không có ý tốt chỉ trích, nói cậu phải ăn ít đi. Không chừng chứng khó ăn của Tống Thần Đông là do bị mấy người này ép bức mà ra, nghĩ đến đây, Viên Hạ lại thấy đau lòng.
“Mấy bữa trước Hà Văn Lê cho con mấy tấm vé, hay là lát nữa đi xem kịch múa hiện đại đi?” Ăn cơm tối xong, Tống Thần Đông đề nghị.
Mẹ Tống bình thường rất thích xem kịch nói, nhạc kịch, kịch múa, đương nhiên là tán thành cả hai tay, bà ngồi bên bàn ăn nói: “Hà Văn Lê lâu rồi chưa tới nhà chúng ta đấy, lần tới cũng gọi nó dẫn Ngô Vi đến nhà ăn cơm đi.”
“Cậu ấy bận lắm, Ngô Vi cũng bận, kịch này hình như là vũ đoàn của Ngô Vi thì phải, diễn ở nhà hát kịch quốc gia.” Tống Thần Đông nói.
Đây là lần đầu tiên Viên Hạ xem biểu diễn múa hiện đại.
Không thể không thừa nhận, sở thích bình thường của cậu và Tống Thần Đông khác nhau một trời một vực, mấy thứ thơ ca nhạc họa cậu không hiểu lắm, múa hiện đại, múa cổ trang, múa ba lê, còn có những phong cách múa kết hợp, cậu cũng không rõ.
Sân khấu lên đèn mờ ảo, phong cách nhạc cũng rất huyền ảo, giống như có mấy loại nhạc cụ dân tộc đan xen vào nhau, còn có tiếng người ngâm nga trầm thấp, một nhóm người mặc những bộ đồ lả lướt, lắc lư theo tiếng nhạc, lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu, rồi lắc người, xong họ lặp lại máy móc những động tác đó, tận mấy phút đồng hồ.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Viên Hạ ghé sang bên tai Tống Thần Đông, nhỏ giọng hỏi.
Tống Thần Đông rất kiên nhẫn giải thích: “Động tác khá là trừu tượng và phá cách, hướng đến cảm giác nặng nề áp lực cuộc sống và bầu không khí kìm nén hít thở không thông. Em nhìn thấy hiệu ứng sương khói trên sân khấu không? Có khả năng nó muốn biểu đạt cảm giác mù mờ nghẹt thở.” Anh dừng một chút, rồi bổ sung thêm: “Anh cũng không chắc lắm. Lần tới có thể hỏi thử Ngô Vi.”
Viên Hạ càng mờ mịt, trên mặt chỉ viết bốn chữ “Em nghe không hiểu”.
Sau đó, nhịp trống ngày càng dồn dập, vũ công nữ bắt đầu vung cuồng loạn mái tóc dài đến eo của mình, động tác vô cùng điên cuồng.
Tống Thần Đông quay đầu nói: “Đây là linh hồn được phóng thích sau khi bị giam cầm quá lâu, hét đến khàn cả giọng.”
Viên Hạ: “…”
Viên Hạ lặng lẽ quan sát Tống Thần Đông và ba mẹ Tống bên kia, phát hiện bọn họ vậy mà đều xem rất chăm chú, thỉnh thoảng còn ghé tai nhau trao đổi vài câu, nhất thời cậu cảm thấy cả người mình đều hỏng hết rồi. Cậu có hơi buồn ngủ, chỉ đành nhéo cánh tay mình, miễn cưỡng tỉnh táo.
Nhưng mà con ma ngủ không dễ dàng bị đánh bại như vậy, Viên Hạ ngáp mấy cái liền, buồn ngủ chảy cả nước mắt.
Khi mà cậu cuối cùng cũng chịu không nổi nữa mà nhắm mắt lại, một chùm sáng “phịch” một cái sáng lên, tầm mắt của tất cả mọi người đều bị vũ công nam ở giữa sân khấu thu hút. Y trần trụi thân trên, khung xương kiện mỹ, cơ thể thon dài cân xứng, lại tràn đầy sức sống. Tóc của y xõa ngang vai, gương mặt vô cùng tuấn tú ở dưới ánh đèn càng trở nên dịu dàng muôn phần.
“Đẹp quá đi…” Dưới khán đài có người nhỏ giọng tán dương.
Viên Hạ lập tức tỉnh táo lại.
Bởi vì cậu thanh niên dưới ánh đèn, rõ ràng chính là Ngải Mặc.