30 phút sau...
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một bị bác sĩ bước ra, ông ta tháo khẩu trang ra. Thiên Minh như lao về phía ông ta mà hỏi:" Bác sĩ! Vợ con tôi sao rồi?"
" Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức .....
Chúng tôi chỉ cứu được người mẹ còn đứa bé thì đã mất do mất máu quá nhiều!" - vị bác sĩ nói.
Thiên Minh như chết lặng tại chỗ, chính anh đã tự gϊếŧ đi cốt nhục, máu mủ của mình. Anh vì quá sốc mà ngã khụy xuống sàn. Tất cả mọi người đều đau lòng, Thiên Minh tự hận bản thân mình mà liên tục lấy tay đấm xuống nền gạch.
" Anh hai, đừng như thế!" - Hạ Trâm đau lòng nắm lấy tay của anh lại.
" Đã đến lúc cậu phải trả giá cho việc làm của mình rồi đó!" - Triết Thành trầm lặng nói rồi rời đi.
Một lúc sau, Vân Anh được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt cô trắng bệt, ngất lịm đi trên giường. Thiên Minh vội chạy lại nắm lấy tay của cô. Nước mắt anh rơi xuống mà không kiềm chế được.
" Anh hai, để y tá đưa chị ấy về phòng bênh trước đã!" - Hạ Trâm khuyên nhủ anh. Thiên Minh mới bình tĩnh trở lại mà để y tá đưa cô về phòng bệnh.
Một lúc sau....
Trên tầng lầu thứ 6 của bệnh viện, tại phòng VIP 358.
Vân Anh đang nằm trên giường bất động, cô đã vừa trải qua một thời khắc sinh tử. Bây giờ cô nằm đây nhưng đứa con trong bụng của cô đã mất mãi mãi, đứa bé chưa kịp ra đời thì đã phải từ giã thế gian.
Thiên Minh lúc này đang ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà vô cùng đau lòng. Người con gái anh yêu nhất lại vì anh mà phải chịu biết đau tổn thương đến cuối cùng lại phải nằm bất động ở đây khiến anh không khỏi tự trách và đau khổ.
2 tiếng sau....
Vân Anh từ từ mở mắt. Máu trắng của trần nhà hiện ngay trước mắt cô, không phải cô đã chết hay sao? Tại sao lại ở một nơi xa lạ thế này. Vân Anh dần dần nhớ lại mọi chuyện, anh vì không tin cô một lòng nói cô đã phụ tình phụ nghĩa bao nhiêu năm nên chính cô đã tuyệt vọng mà tìm đến cái chết. Vân Anh đưa tay sờ lên bụng của mình.
" Con của tôi!" - Giọng cô yết ớt cất lên.
Nghe cô lên tiếng Thiên Minh bỗng giật mình.
" Vân Anh...Em tỉnh rồi!!! Người đâu? Mau gọi bác sĩ!" - Anh vui mừng mà không ngừng hét lớn. Thuộc hạ giữ cửa bên ngoài nhanh chân đi gọi bác sĩ đến.
" Em tỉnh rồi... Vân Anh...Anh thật sự mừng lắm!"
Anh xúc động mà nắm lấy bàn tay của cô. Nhưng Vân Anh lại giựt lấy tay của mình lại, đôi mắt ngấn lệ mà nhìn anh. Thời khắc này cô đau lòng đến không nói được gì, nước mắt chỉ âm thầm trong đau khổ mà rơi xuống. Trước mắt cô chính là người cô yêu nhất nhưng lại là người làm cô đau lòng nhất. Cô nhiều lần sẵn sàng hy sinh tính mạng vì anh vậy mà anh lại không tin tưởng cô dù chỉ một lần. Cõi lòng Vân Anh như có hàng ngàn con dao đâm vào, rất đau còn đau hơn bất kì nổi đau nào cô đã nếm trải.
Nhanh chóng bác sĩ đã đến khám cho cô.
" Bác sĩ! Con của tôi!" - đôi mắt cô long lanh một màng nước nhìn thẳng vị bác sĩ mà đau lòng hỏi.
" Xin lỗi cô, vì mất máu quá nhiều nên đưa bé không giữ được!" - bác sĩ trầm giọng nói. Vân Anh như tuyệt vọng, bàn tay cô buông thỏng nước mắt rơi đẫm trên má mà không nói nên lời. Tại sao chứ? Tại sao ông trời không để cho cô chết đi mà lại để cô sống trong tuyệt vọng vậy chứ?
Sau khi bác sĩ rời đi thì Thiên Minh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên giường của cô.
" Vân Anh... Anh xin lỗi, anh không cố ý... Là anh đã trách lầm em...Anh xin lỗi !"
" Quan trọng sao? Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh về đi. Là tôi không tốt đã trao tình yêu cho nhầm người, chuyện này không phải là lỗi của anh nên anh không cần tự trách!" - cô lạnh giọng nói rồi quay mặt đi nơi khác.
Nhìn cô bây giờ càng khiến Thiên Minh đau lòng hơn. Thà rằng cô mắng anh, đánh anh gϊếŧ anh còn khiến anh dễ chịu hơn nhưng cô lại dùng sự lạnh lùng và vô cảm để trừng phạt anh. Trái tim Thiên Minh lúc này như bóp chặt lại vô cùng đau đớn. Anh hận bản thân mình hơn ai hết.
" Anh cầu xin em đừng trừng phạt anh như thế, em có thể đánh anh hay gϊếŧ anh cũng được đừng đối xử với anh như thế!"
" Người đâu?" - Vân Anh lớn giọng gọi thuộc hạ.
Bảo Nam cùng vài người bước vào.
" Đưa đại ca về đi. Nếu anh ấy không đi thì tôi sẽ đi!" - cô lạnh giọng nói. Thiên Minh nghe xong như sét đánh ngang tai, cô gọi anh bằng hai tiếng đại ca lạnh lẽo đó, đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn cô.
Tất cả mọi người nhìn nhau đều rất đau lòng cũng rất khó xử. Bảo Nam nhẹ nhàng bước lại khuyên răn anh.
" Đại ca, về thôi. Cô chủ cần thời gian nghỉ ngơi. Lúc này cũng gần 3h sáng rồi anh cũng nên về nhà thay quần áo và chợp mắt một lúc đi. Ở đây cứ giao lại cho thuộc hạ!"
Thiên Minh đau lòng nhìn cô. Đến thời khắc này ngay cả nhìn mặt anh Vân Anh cũng không muốn, anh không chấp nhận được việc này. Anh đã mất đi cốt nhục của mình nên càng không muốn mất thêm cô nữa.
Vân Anh nằm trên giường thấy anh không rời đi liền gượng đau mà ngồi dậy.
" Tôi đi!" - Giọng cô yết ớt nói.
" Không cần. Anh sẽ đi, em cứ nghỉ ngơi đi!" - Thiên Minh không đành lòng nhưng vẫn phải đi. Anh không muốn cô chịu thêm bất kì tổn thương gì nữa.
Thiên Minh rời đi. Về đến nhà cũng hơn 3h sáng. Cả người anh đề nhuốm đầy máu của cô cộng thêm gương mặt băng lãnh, đằng đằng sát khí làm cho tất cả mọi người không ai dám lại gần. Anh đi về phòng. Mở cửa bước vào thì bao nhiêu cảm xúc và kỉ niệm chợt ùa về.
Anh với cô đã từng có những tháng ngày vô cùng hạnh phúc. Vân Anh vì anh mà luôn hy sinh hết mọi thứ. Điều quý giá nhất của người con gái đó chính là thanh xuân cô cũng đã từ bỏ để đi theo anh. Chăm lo cho anh từng bữa cơm giấc ngủ, giúp anh quán xuyến nhiều việc, chịu biết bao nhiêu thiệt thòi và phán xét của người khác nhưng vẫn một lòng đi theo anh, trao hết tấm chân tình cho anh để rồi phải nhận một kết cục cay đắng.
Thiên Minh đau khổ ngồi xuống sàn nhà. Nhìn từng món kỉ vật nằm trên sàn mà anh lại đau lòng. Từng món từng món đều được cô giữ rất kĩ, đến ngay cả bức thư tay dù đã qua 8 năm nhưng vẫn giữ, cây bút máy bị hư nhưng vẫn quyến luyến. Từng món quà anh gửi tặng cô luôn rất trân trọng. Anh cầm từng món lên xem rồi lại tự trách.
Đến sáng hôm sau, Thiên Minh đi xuống bếp đích thân nấu cháo mang vào cho cô. Anh đi vào bệnh viện với cô, anh bước vào thì đã thấy Triết Thành ở đó. Cậu thấy anh thì lườm một cái rồi không nói gì cả.
" Em nghỉ ngơi đi, anh đi xuống dưới mua ít đồ cho em!" - Triết Thành nói rồi đứng dậy rời đi. Dù có ghét anh thì cậu cũng đâu thể ngăn cấm vợ chồng anh được nên tốt nhất vẫn là nên đi để họ có không gian riêng.
Thấy Triết Thành rời đi, Thiên Minh mới bước lại.
" Em ăn gì chưa? Anh có nấu cháo bí đỏ món em thích nhất nè!" - Thiên Minh cười nói.
Nhưng Vân Anh lại không để tâm hay đáp trả thế nào cả. Cô nằm xuống giường quay lưng với anh. Thiên Minh cũng chỉ biết thở dài. Cũng khó trách cô hận anh, mọi chuyện là anh tự làm tự chịu không thể trách cô được. Cứ thế trong căn phòng không ai nói chuyện với ai cả, Thiên Minh thì chỉ ngồi một bên nhìn cô.
Một lát sau, Triết Thành quay lại thì Vân Anh liền ngồi dậy.
" Triết Thành! Em muốn xuất viện, anh giúp em nha!"
" Không được, sức khỏe của em còn yếu không thể đi được!" - Thiên Minh vội lên tiếng ngăn cản.
" Vân Anh! Nghe anh nói, em tạm nghỉ ngơi ở đây vài ngày đi, em khỏe hơn anh sẽ cho em xuất viện!" - Triết Thành lên tiếng khuyên ngăn cô.
" Vậy thì anh giúp em đem những thứ chướng mắt trong phòng này ra ngoài hết đi. Em không muốn bị làm phiền!"
Vân Anh vừa tốt ra câu nói thì khiến lòng anh đau cắt. Anh cúi đầu, cố che đi giọt nước mắt.
" Vậy em nghỉ đi, anh ra ngoài!" - Thiên Minh nói. Anh hiểu bây giờ cô rất ghét anh với lại sức khỏe cô không tốt nên tốt nhất là không nên để cô sinh khí nữa. Thiên Minh từ từ đứng dậy bước đi.
" Triết Thành! Anh mang phần cháo bí đỏ này đem bỏ luôn đi, em rất ghét món này! Vừa nhìn thấy em đã không thể nuốt trôi rồi!"
Thiên Minh chợt đứng lại, nước mắt cũng đã rơi. Bây giờ đến ngay cả món ăn anh làm ra cô cũng chẳng muốn dùng. Anh tuyệt vọng bước ra ngoài, anh ngồi trên dãy ghế trước cửa phòng bệnh mà khóc. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình yếu đuối đến vậy. Chỉ với hai câu nói của cô mà khiến anh đau như xé nát tâm can.
Cứ thế.
Một ngày...
Hai ngày...
Thời gian cứ vậy trôi qua, Thiên Minh từ bỏ hết mọi việc mà ở lại bệnh viện với cô nhưng anh chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn vào chứ không dám bước vào. Mỗi ngày, mọi người đều vào thăm cô nhưng khi thấy bóng dáng của anh thì cô lại làm lạnh. Thiên Minh vì thế chỉ dám đừng từ xa mà ngắm nhìn. Đến khi tối, đợi cô ngủ say thì anh mới dám bước vào nắm lấy bàn tay của cô mà khóc suốt đêm. Đợi đến khi gần sáng thì anh lại ra ngoài không dám ở trong phòng khiến cô tức giận.
Ai cũng khuyên nhủ cô ngay cả Triết Thành cũng nói giúp anh vài lời nhưng dường như Vân Anh không có ý định tha thứ. Mất đi đứa con này đã khiến cô không còn bất cứ niềm tin gì với anh nữa. Cô rất hận anh, hận anh đến xương tủy. Cô thề cả đời này cũng không tha thứ cho việc làm của anh.
Hai ngày sau...
Vân Anh được xuất viện nhưng cô không về nhà mà liền chạy đến bên phần mộ của Peridot tạ tội. Cái chết của Peridot cũng do cô mà ra. Vân Anh cũng đã cúi đầu xin lỗi Bảo Nam rất nhiều, người yêu của cậu vì cô mà chết oan nhưng cậu không trách mà ngược lại còn giúp đỡ cô với Triết Thành, Vân Anh thật sự rất biết ơn cậu.
Ngay sau đó, Vân Anh đã cùng Triết Thành về lại ngôi nhà cũ của ba mẹ cô ở dưới quê.
Một tuần trôi qua, Vân Anh vẫn cứ thể hằng ngày ở lại ngôi nhà đó quyết không muốn về lại thành phố. Triết Thành cũng đã bỏ hết công việc để bên cạnh chăm sóc c
cô.
" Thiên Minh! Cậu về đi, Vân Anh không muốn gặp cậu!"
Anh vô cùng ân hận, biết cô đã về quê anh liền tức tốc chạy về nhưng đã 4 ngày nay anh luôn ở trước cửa nhà để đợi nhưng Vân Anh vẫn không gặp anh dù chỉ một lần.
" Triết Thành! Tôi biết lần này tôi đã sai nhưng cầu xin anh, anh hãy giúp tôi khuyên nhủ cô ấy. Thiên Minh này không thể mất thêm cô ấy nữa!"
Cậu nghe anh nói mà cũng chẳng biết nói thế nào. Khuyên cậu cũng đã khuyên rồi nhưng cô không chịu nghe thì cũng đành chịu vậy, sự lựa chọn vẫn là do Vân Anh quyết định. Triết Thành nhìn anh rồi thở dài.
" Xin lỗi! Chuyện này tôi đã giúp hết khả năng rồi, cậu về đi, cứ để cô ấy bình tâm một thời gian. Mất đứa con cô ấy đang rất sốc cậu nên để cô ấy nguôi ngoai chút đi!"
Thiên Minh mấy ngày nay đều luôn chờ đợi cô, luôn muốn gặp mặt cô dù chỉ một lần nhưng đó là điều quá khó. Anh đã vô cùng hối hận, cô đau lòng anh càng đau hơn cô gấp nhiều lần. Anh không thể mất con mà mất luôn đi vợ, mất luôn người mình thương yêu nhất.
Lúc này, Thiên Minh đã quyết tâm đánh đổ cả hết lòng tự tôn mà hai chân quỳ xuống dưới nền đất lạnh mà cầu xin:" Triết Thành, tôi biết tôi đã có lỗi với anh và cả Vân Anh nhưng tôi cầu xin anh, anh hãy khuyên cô ấy ra gặp tôi một lần thôi có được không? Tôi không thể mất cô ấy được!"
Triết Thành vô cùng khó xử trước tình cảnh này. Nhưng cậu biết nói sao với Vân Anh đây, cô không chịu gặp thì cho dù Thiên Minh có chết cũng chẳng thể thay đổi được.
" Tôi thật sự đã hết cách rồi mong cậu đừng làm khó tôi như vậy!"
" Anh không cần quỳ. Tôi và Triết Thành không dám nhận thành ý này của Trần đại thiếu gia đâu!" - Vân Anh từ trong nhà bước ra.
Thiên Minh nghe giọng nói của cô thì liền lập tức chạy đến bên cạnh nắm lấy bàn tay của cô.
" Vân Anh... Anh sai rồi, anh hối hận rồi cầu xin em hãy về bên anh. Anh không mong em tha thứ chỉ mong em bên cạnh anh để anh chăm sóc em mỗi ngày thôi!" - Thiên Minh nghẹn ngào cầu xin, anh không quan tâm đến cảm nghĩ của mọi người ra sao anh chỉ cần có cô thôi. Đời này anh không muốn mất cô.
" Tôi không xứng có được tình cảm của bất kì ai cả. Nếu anh còn có một chút nhân tính thì đã không làm ra những chuyện như vậy. Dường như tình yêu 8 năm nay tôi dành cho anh đều là vô nghĩa. Quyền lực và địa vị mới là thứ Trần Thiên Minh anh theo đuổi cả đời!"
" Vân Anh, em mới chính là thứ mà anh theo đuổi cả đời này. Cầu xin em đừng có rời đi, có được không?"
Vân Anh cười lạnh, nước mắt lặng thầm rơi xuống:" Trước kia, anh nói tôi là người hiểu rõ lòng anh nhất, anh sẽ không bao giờ hết yêu tôi cho dù thời gian có trôi đi, vạn vật thay đổi, anh sẽ là đôi mắt là cây gậy soi sáng cho tôi, sẽ bằng lòng bảo vệ tôi một đời chu toàn vậy mà bây giờ anh lại không tin tưởng tôi, anh chưa bao giờ tin tôi cả, anh chỉ tin vào đôi mắt của mình thôi. Loại người như anh liệu còn đáng để tôi tin tưởng không chứ?"
" Bảo Bảo, anh sai rồi, anh thật sự hối hận rồi. Sau này anh sẽ không để ai làm hại em nữa. Anh sẽ đối tốt với em cả đời. Anh cầu xin em, cho dù em không còn yêu anh nữa, trong lòng không có anh cũng chẳng sao cả. Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh thôi!" - Thiên Minh kích động mà nắm chặt hai tay của cô, vừa nói nước mắt lại vừa tuôn rơi.
" Nếu bây giờ, tôi muốn anh từ bỏ hết mọi thứ cùng chết với tôi, anh có đồng ý không?"
" Tại sao lại nói đến cái chết chứ? Chúng ta sẽ không chết đâu, không bao giờ. Bây giờ đã không còn gì ngăn cản hai ta nữa, về sau cũng chỉ có anh với em sống hạnh phúc với nhau thôi!"
" Vậy là anh không muốn?"
" Vậy có phải chỉ khi anh chết thì em mới tin lời anh nói có đúng không?"
" Anh sẽ không chết đâu, anh sẽ sống yên ổn!"
" Nhưng mà em sẽ không ở bên cạnh anh nữa, đúng không?" - Thiên Minh buông tay ra khỏi người cửa cô - " Tại sao? Tại sao chứ?"
" Thật ra, trong lòng em, vẫn luôn có anh "
Vừa dứt lời, Vân Anh tiến tới một bước nhón người hôn nhẹ lên môi của anh. Thiên Minh mở to mắt ngạc nhiên. Anh đưa hai tay vịn lấy vai của cô.
" Em vừa nói gì? Em nói lại đi. Vân Anh!"
" Tôi nói rằng tôi hận anh, hận rằng trong lòng tôi luôn có anh, hận rằng không thể quên đi anh"
Thiên Minh nghe xong thì ôm chằm lấy cô trong lòng
" Có lời nói này của em dù anh có chết cũng cam lòng!"
" Sỡ dĩ hôm nay nói cho anh là vì hôm nay tôi sẽ nói lời từ biệt với anh. Tạm biệt!"
Vân Anh vừa nói xong thì từ phía sau Triết Thành liền bước lại đánh anh ngất đi. Thiên Minh ngã người xuống đất bất tỉnh.
" Vân Anh. Em chắc chắn rồi chứ?" - Triết Thành e ngại hỏi lại cô.
" Em đã quyết định rồi. Anh đưa Thiên Minh vào nhà đi rồi lên đường. Sắp đến giờ rồi! Em không muốn ở nơi này nữa. "
Vân Anh lau nước mắt rồi quay lưng đi vào trong kéo va li ra. Triết Thành nhìn cô mà cũng chẳng khuyên được. Rõ ràng là vẫn còn yêu vậy mà lại từ bỏ. Cậu thở dài rồi cũng đưa Thiên Minh vào trong nhà rồi ra xe cùng cô rời đi. Có lẽ đây là kết thúc tốt đẹp nhất.