Một tiếng sau thì Vân Anh và Triết Thành được đưa đến biệt thự chính. Thiên Minh ngồi trên ghế, ánh mắt đằng đằng sát khí không ngừng nhìn thẳng vào cô và Triết Thành.
Anh tức giận bước lại đến chỗ của Triết Thành mà giáng xuống một cú đấm nặng nề.
" Thiên Minh, anh làm gì vậy?" - cô hốt hoảng vội đỡ Triết Thành lên.
" Con đàn bà dơ bẩn, cô còn dám vì tên cặn bã này mà lớn tiếng với chồng mình!" - Thiên Minh vì tức giận mà không kiềm chế được lời nói.
" Anh...anh nói gì thế?" - Vân Anh khó hiểu hỏi lại anh.
" Cô còn ngây thơ ở đây? Ngày hôm đó, cô một mình đi về quê nhất quyết không đợi tôi cùng trở về thật ra là muốn nối lại tình xưa với hắn. Cô nói là đi cứu giúp trẻ em nhưng đến hôm sao thì cô đã cùng hắn đi một chiếc xe đến tận khuya mới về, quần áo xộc xệch cả người mệt mỏi. Dương Vân Anh cô có biết hổ thẹn không?"
Vân Anh nghe anh nói mà cảm thấy đau lòng, mấy ngày qua là cô đã cố gắng để có thể mau sớm để về bên cạnh anh vậy mà bây giờ lại nhận được câu trách móc đó.
" Anh nói công việc bận rộn không cùng em trở về được, em nghĩ mình đi thì có thể san sẻ nỗi lo giúp anh vậy mà lại khiến anh hiểu lầm. Mộ phần của ba mẹ bị nước tràn vào em mới nóng lòng đi xem thì lại khiến anh nghi ngờ. Em cả người mệt mỏi là vì xe hư giữa đường vậy mà anh lại cho rằng em không đứng đắn đành hoàng. Em..."
" Cô thôi đi...!" - anh quát lớn cắt ngang lời nói của cô -" Cô muốn bằng chứng phải không? Được! Vậy đôi cẩu nam nữ các người cùng nhau xem đi " - Thiên Minh lấy bức thư cùng với hình ảnh và chiếc điện thoại chứa đoạn video đó cho cô và Triết Thành.
Vân Anh hai tay run run khi xem bức thư. Từng dòng chữ trong đó đều nói rằng cô và Triết Thành có giang tình. Những bức ảnh cô và Triết Thành rời khỏi ngôi nhà hoang hôm đó cũng được chụp lại cùng với đoạn video ân ái đó khiến cô như chết đứng tại chỗ.
" Thiên Minh...Xin anh hãy tin em, em thật sự không có phản bội lại anh đâu, em thật sự không có những bằng chứng này đều là giả tạo em bị oan thật mà " - Vân Anh kích động mà ôm chằm lấy cánh tay của anh giải thích.
" Cậu cho rằng tôi với Vân Anh thật sự có giang tình?" - Triết Thành lãnh đạm hỏi.
Thiên Minh cười lạnh, anh mạnh tay gạt cô ra khiến Vân Anh ngã xuống sàn.
" Bằng chứng là giả? Vậy cho tôi hỏi. Người trong video là ai khi mà tay cô gái đeo sợi dây tay của ba mình để lại, còn lại đeo chiếc nhẫn cầu hôn của tôi. Ai là người đang đeo sợi dây chuyền đặc biệt trong tổ chức? Bức thư chính là nét chữ của Peridot, chẳng lẽ cô ấy dùng cái chết chỉ để đùa giỡn sao? Loại thuốc độc khiến cô ấy chết lại là HK - 261 do hắn nắm giữ nếu hắn không gϊếŧ Peridot thì ai gϊếŧ đây? Các người giải thích đi!" - Thiên Minh tức giận mà nói. Những bằng chứng này đều rất chính xác và thuyết phục vốn không thể ngụy tạo được.
Cả Vân Anh và Triết Thành đều không giải thích được. Quả thật những món đồ mà họ đeo trên người đều là những vật đặc biệt để chứng minh thân phận chắc chắn không có thể nào làm giả được. Các bằng chứng hiện có cũng đều đang chống lại Vân Anh và cậu.
" Một người bất trung! Một người bất nghĩa cùng nhau phản bội lại cùng nhau gϊếŧ hại phó chủ. Tội của các người có phải đáng gϊếŧ không?"
" Triết Thành anh ấy theo anh bao nhiêu năm nay sao anh lại có thể suy đoán như vậy chứ? " - Vân Anh nghẹn ngào nói.
" Không phải suy đoán mà là sự thật. Em lo cho hắn, quan tâm hắn em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không? 6 năm trước hắn lợi dụng em để gϊếŧ tôi cũng là em đứng ra cầu xin, 4 năm trước em vì hắn cũng là cầu xin tôi để hắn vào tổ chức. Đến bây giờ em cũng vì hắn mà không ngần ngại cãi lời của tôi. Tôi thật sự không nhìn ra tình cảm của em là đang đặt ở đâu nữa !"
" Vì em xem anh là tình yêu kiếp này mới không ngừng khuyên nhủ anh tránh phạm sai lầm mà gϊếŧ hại người tốt. Triết Thành từ trước đến nay đều mang tư cách là anh cả mà chăm sóc cho em, bảo vệ cho em. Hết lòng giúp đỡ anh, giúp anh trả thù. " - Vân Anh vừa nói nước mắt vừa rơi lòng đầy chua xót, quặn thắt.
" Không cần nói nữa! Đúng việc lần này đều là do tôi làm chính tôi đã gϊếŧ hại Peridot nhưng Vân Anh không hề liên quan đến chuyện này. Cậu muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ mình tôi là được "
Triết Thành lên tiếng. Bây giờ cậu cũng chẳng có gì để bận tâm cả, nếu cái chết mà giúp cô bình an thì cậu cũng cam lòng. Lúc ba mẹ cô mất cậu đã quỳ trước phần mộ của ba mẹ cô mà thề rằng sẽ bảo vệ, chăm sóc cho cô nên có lẽ bây giờ chính là lúc để cậu thực hiện lời hứa.
" Được! Người đâu? Triết Thành gϊếŧ hại phó chủ Peridot theo bang quy là phạm tội tử nể tình 4 năm nay hết lòng làm việc ban cho rượu độc chết một cách nhẹ nhàng. Còn về thiếu phu nhân là đồng phạm lập tức đưa về giam lại chờ tội!"
Thiên Minh lớn giọng nói khiến Vân Anh như ngã khụy xuống. Cô và Triết Thành thật sự là bị oan sao anh lại không tra rõ ngọn ngành mà lại phán xét như vậy chứ. Vân Anh thấy Triết Thành bị đưa đi thì lại đau lòng mà liền lớn tiếng với anh.
" Trần Thiên Minh! Anh nhất định sẽ hối hận vì việc làm hôm nay, anh không tra rõ chân tướng mà vu oan người tốt, anh chính là kẻ công tư bất phân. Cuộc đời này của tôi đã nhìn lầm anh rồi!"
" Lập tức đưa thiếu phu nhân về nhà nhốt lại. Ai dám thả ra xem như không hoàn thành nhiệm vụ dựa theo bang quy mà xử phạt!" - Thiên Minh lạnh lùng nói. Vân Anh ngay sau đó bị thuộc hạ đưa đi, cô dùng ánh mắt căm phẫn nhìn anh.
Nhưng bước ra tới cổng thì cô lại gặp Bảo Nam. Cô quay sang nhìn cậu. Bảo Nam dù không muốn nhưng cũng bảo thuộc hạ thả cô ra.
" Cô chủ! "
" Bảo Nam! Anh có thể giúp tôi lần này được không? Tôi biết là anh đau lòng bởi cái chết của Peridot nhưng tôi và Triết Thành thật sự không hại cô ấy!"
" Cô chủ, tôi hiểu con người của cô và Ngụy thiếu gia nhưng hiện giờ đại ca đang tức giận tôi e là.... Tốt nhất là cô nên về nhà xám hối đi" - Bảo Nam nhẹ giọng khuyên cô.
" Tôi và anh quen biết cũng đã gần 7 năm, anh cho rằng Vân Anh này là loại người vậy sao?"
" Cô chủ. Tất cả thuộc hạ đều thấu hiểu cho cô, những việc làm trong những năm qua đều nói lên cô là người tốt chắc chắn sẽ không gϊếŧ hại Peridot, tình cảm của cô dành cho đại ca càng lớn lao hơn, cô nhiều lần không màng nguy hiểm để cứu anh ấy nhưng bây giờ chúng tôi thả cô đi thì sẽ bị trách phạt, e rằng tính mạng cũng khó giữ"
Vân Anh cười nhạt, cô quay sang nhìn thuộc hạ bên cạnh.
" Lúc nãy Thiên Minh bảo thế nào?"
" Đại ca bảo đưa thiếu phu nhân về nhà giữ lại không cho cô ra ngoài!"
" Được! Ngày hôm đó Vân Anh được anh ấy trao chiếc nhẫn này mới chính thức trở thành người của Trần gia - là thiếu phu nhân. Có thể nói chiếc nhẫn này thể hiện thân phận của tôi vậy hôm nay anh hãy nghe theo anh ấy mà giữ chiếc nhẫn này, canh giữ thiếu phu nhân cho tốt !" - Vân Anh nói rồi đưa cái nhẫn cho thuộc hạ. Tên đó khó xử quay sang nhìn Bảo Nam thì cậu không nói chỉ gật đầu nhẹ. Tên đó cầm chiếc nhẫn trong tay rồi thả cô đi.
Vân Anh nhờ Bảo Nam dẫn đến nơi mà Triết Thành đang bị giam giữ. Cậu lén giúp cô chen qua đám thuộc hạ canh giữ mà đi vào mật thất. Đến nơi, Triết Thành đang bị trói rồi bị nhốt trong một căn phòng. Vân Anh không ngần ngại mà cướp súng của Bảo Nam bắn phá ổ khóa.
" Vân Anh!" - Triết Thành nhìn thấy cô liền ngỡ ngàng. Cô vội vàng bước lại cởi trói cho cậu.
" Anh mau chạy đi nhanh lên!" - Vân Anh vội nói rồi đưa cho anh một khẩu súng.
" Em trái lời Thiên Minh mà đến thả anh ra?"
" Em luôn xem anh như người nhà, em không thể trơ mắt đứng nhìn anh bị chết oan được!"
" Anh chết không đáng tiếc, nếu năm đó không có em cầu xin thì anh đã chết lâu rồi. Nếu bây giờ em thả anh đi chắc chắn sẽ khiến Thiên Minh càng thêm tức giận, anh không thể hại em được!" - Triết Thành khẩn thiết nói.
" Anh yên tâm, Thiên Minh không phải muốn gϊếŧ em là gϊếŧ nhưng ngược lại là anh, bảo vệ tính mạng cho anh càng quan trọng hơn. "
" Không được, nếu anh rời đi thì khác nào là trốn tội càng đưa em vào chỗ nguy hiểm, càng tổn hại đến sự trong sạch của em. Chuyện này anh không thể nghe theo em được!"
Vân Anh nước mắt lăn dài trên má. Bỗng cô quỳ xuống. Triết Thành rất ngạc nhiên bởi hành động của cô.
" Anh hai, coi như đây là điều cuối cùng em cầu xin anh có được không? Anh mau đi đi, bao nhiêu năm nay là anh bảo vệ cho em. Nếu anh chết oan uổng thì em cả đời này sẽ day dứt không nguôi!"
" Vì là hai chữ anh hai này mà anh càng không thể hại em, càng không thể cao bay xa chạy mà khiến em chịu oan ức"
" Nếu anh chết oan thì liệu rằng Vân Anh có tránh khỏi họa này được không? Thiên Minh bây giờ đang nổi trận lôi đình thì liệu rằng em còn có thể sống sót sao? Điều tốt nhất bây giờ là anh mau đi đi, giữ lấy thân mình, em cầu xin anh đấy!" - Vân Anh khóc lớn cầu xin.
" Được! Anh đi nhưng không phải trốn tránh mà sẽ đi tìm bằng chứng trả lại sự trong sạch em. Hãy đợi anh!" - Triết Thành ôm lấy cô rồi đứng dậy rời khỏi đó. Tất cả mọi chuyện đều được tất cả thuộc hạ ở đấy nhìn thấy kể cả Bảo Nam. Nên không ai ngăn cản Triết Thành lại cả mà để cho cậu trốn thoát.
" Cô chủ! Đứng dậy thôi!" - Bảo Nam bước lại đỡ cô đứng dậy. Vân Anh quay sang Bảo Nam bảo tiếp.
" Nếu Thiên Minh có trách tội mọi người cứ nói là do tôi lấy tính mạng ra cược, Vân Anh không muốn mọi người bị liên lụy " - Vân Anh nghẹn ngào thốt ra làm cho ai nấy cũng đều cảm thấy chạnh lòng. Giờ phút này Thiên Minh lại không tin cô, anh bị lòng ghen tuông mà che mờ lí trí.
Sau đó, Vân Anh cũng đã tự thân trở về biệt thự. Cô tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai hết. Tất cả mọi người đều thấy xót thay cho cô. Con người cô từ trước đến nay đều rất cung kính, hòa nhã chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện trái phép tắc nhưng người không tin cô lại chính là cô yêu nhất.
Lúc này, Thiên Minh đùng đùng nổi giận mà bước vào trong nhà. Sau khi được biết cô dám thả Triết Thành đi thì anh càng tức giận hơn. Anh định lên làm rõ mọi chuyện với cô nhưng đặt chân vào phòng khách thì đã thấy Hạ Trâm ở đó.
" Nếu em muốn đến cầu xin thì mau về đi!" - Thiên Minh lạnh giọng nói.
" Em không muốn cầu xin mà đang yêu cầu anh trả lại tự do chị ấy. Vân Anh cùng anh đầu ấp tay gối bao nhiêu năm chẳng lẽ chỉ vì những nóng giận, ghen tuông mà gạt bỏ đi hết tình cảm sao? Tình cảm Vân Anh dành cho anh chẳng lẽ anh không cảm nhận được?"
" Tình cảm bấy lâu? Chính tai anh đã nghe, chính mắt anh đã thấy nếu như em thấy những chứng cứ đó thì chắc chắn cũng sẽ không tin vào thứ tình cảm giả tạo ấy đâu!"
" Cho dù để chứng cứ đinh sắt trước mặt em thì em vẫn tin chị ấy. Anh và Vân Anh trải qua biết bao khó khăn mới đến được bên nhau tình cảm chị ấy dành cho anh đến ngay cả người ngoài như em cũng cảm nhận được. Lúc trước anh nặng lời nói lời chia tay, đuổi chị ấy đi nhưng Vân Anh vẫn là đứng dưới mưa chỉ để được gặp anh nói câu xin lỗi. Lúc anh bị Lâm Vũ Phong hãm hại chính là chị ấy chấp nhận bỏ trinh tiết mà giữ lại mạng cho anh. Khi bị gia đình ngăn cấm chị ấy thà mang danh đứa con bất hiếu chứ không phụ tình cảm của anh mà sẵn sàng tự tử đi trước anh một bước. Lần đó nhà kho bị cháy chính chị ấy đã không màn nguy hiểm mà xông vào biển lửa cứu anh ra để lại lột vết bỏng lớn trên vai. Một năm trước anh vì bị mưu sát chị ấy đã lao vào đỡ cho anh một nhát dao. Mấy năm nay cũng chính chị ấy giúp anh lo liệu mọi việc trong nhà giúp anh làm tròn chữ hiếu, kể ra nếu không có công lao thì cũng có khổ lao. Lẽ rằng bấy nhiêu hy sinh đóc trong mắt anh đều là giả tạo hết sao?"
Thiên Minh lặng người nghe cô em gái chất vấn. Quả thật Hạ Trâm đã nói rất đúng, cô đã hy sinh rất nhiều cho anh nhưng lần này cô lại có thể lên giường ân ái cùng với tên đàn ông khác thì hỏi sao anh có thể chấp nhận được chứ.
" Nếu em đã không hiểu sự tình thì đừng lên tiếng, lập tức quay về cho anh. " - Thiên Minh vẫn là cố chấp mà không nghe ai khuyên răn cả. Anh lạnh lùng bước đi lên lầu.
Hạ Trâm tức tối định bước theo anh lí giải nhưng liền bị dì Lan kéo lại.
" Cứ để vợ chồng họ giải quyết với nhau. Cậu chủ thương cô chủ như vậy chắc chắn sẽ không làm hại cô ấy đâu!"
Nghe dì Lan khuyên Hạ Trâm cũng đành ngậm ngùi mà đợi ở dưới nhà.
Thiên Minh lúc này mở cửa đi vào, thấy Vân Anh đang ngồi trên giường sắp xếp mấy món đồ mà anh vô cùng khó hiểu.
" Một người trước nay luôn cung thuận, hòa nhã nhưng lần này lại dám làm càn thả người đi. Trong mắt em liệu còn có người chồng này không?"
" Em biết anh sẽ nổi giận nhưng em không muốn anh đã sai lại càng sai mà gϊếŧ hại người tốt rồi sau này phải hối hận "
" Hối hận? Người hối hận là hắn mới đúng. Tôi mỗi ngày ở nhà trông em nhớ em mà em lại cùng hắn vui đùa bên nhau còn cùng nhau làm ra những chuyện như thế. Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó tôi thật sự không thể không nghi ngờ tình cảm mà em dành cho hắn!"
" Tình của Vân Anh đều nằm ở đây. " - Vân Anh nói rồi quay sang nhìn từng món đồ mà cô cất công giữ lại bấy lâu, cô cầm lên từng món rồi nói:" Tình cảm bấy lâu em luôn nhớ rất rõ. Lần đầu tiên gặp anh em đã rất ngưỡng mộ, lại càng hạnh phúc hơn khi được anh chở che, những kỉ niệm đẹp đẽ ấy còn quý hơn bất kì món quà gì. Thật ra trong lòng em cả đời này chỉ muốn được bên cạnh anh. Vân Anh chỉ là một người bình thường lại được anh yêu thương lo lắng, cưới em làm vợ cho em danh phận hứa rằng sẽ bảo vệ em cả đời "
" Đúng vậy! Em và tôi đã từng thề ước tình sâu nghĩ nặng nhưng những tín vật này với những tình cảm đó thật khó phân biệt thật giả"
" Nếu tình cảm bấy lâu anh chỉ xem nó như cát bụi thì em giữ lại vật đình tình này. Để làm gì chứ?" - Vân Anh tức giận mà quơ tay gạt bỏ hết từng món đồ xuống sàn.
Thiên Minh nhìn thấy cảnh chính tay cô hủy bỏ đi hết tình cảm thì càng giận dữ hơn. Anh rút súng sau lưng ra hù dọa cô.
" Dương Vân Anh!"
Cô quay đầu nhìn anh:" Anh muốn gϊếŧ em sao?"
" Em tưởng tôi không nỡ gϊếŧ em sao?"
Vân Anh cười lạnh, từng lời chua xót mà nói:" Tình đã hết sống cũng như chết, nếu anh muốn gϊếŧ em sẽ không sợ nhưng em chỉ sợ mọi người chê cười rồi trách anh. Để tránh việc đó chi bằng Vân Anh tự mình kết liễu!" - cô nói rồi liền chạy thẳng vào bức tường định đập đầu tự vẫn.
" Không, Vân Anh...Không được!"
Thiên Minh lại kéo tay cô lại, Vân Anh tuyệt vọng không muốn sống mà điên cuồng giãy giụa. Cô dùng hết sức đạp chân của anh ra. Thiên Minh đau quá mà không tự chủ được hai tay cô đẩy anh ra nhưng nào ngỡ cô lại mất thăng bằng mà ngã xuống cầu thang.
" VÂN...ANHHHHH" - Thiên Minh hét lớn khi nhìn thấy cảnh kinh hoàng trước mắt. Vân Anh lăn người xuống từng bậc cầu thang. Hai tay Thiên Minh run bần bật, là anh đã đẩy cô xuống sao? Là anh đã hại cô sao? Vân Anh lăn xuống hết cầu thang rồi nằm sõng soài trên nền nhà, mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu nhưng phía dưới chân lại cháy đầy máu ướt hết cả váy. Tất cả mọi người như chết lặng khi thấy cảnh trước mắt.
" Vân Anh !" - Thiên Minh liều mạng chạy xuống ôm chằm lấy cô, vẻ mặt cô bơ phờ. Vân Anh đã bất tỉnh, anh ôm cô vào lòng mà khóc lớn:" Vân Anh...Không được..Em không được chết...Em mau tỉnh dậy đi...Anh không cố ý đâu, anh chỉ là muốn đến để kiểm chứng tình cảm của anh em thôi... Vân Anh mau tỉnh dậy đi. Bảo Bảo...." - Anh gọi lớn tên cô trong tuyệt vọng.