Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 55: Phượng tổ phẫn nộ

Lúc hai người còn đắm chìm trong bầu không khí rảnh rỗi, cách đó không xa có hai luồng sáng một đỏ một xanh hai dần dần vay về bên này.

Phượng Trường Ca lập tức đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Chuẩn bị đi, bọn họ tới rồi.”

Long Quân Trạch vội vàng trở mình, đang muốn ngồi dậy, đột nhiên hét thảm một tiếng “oái”, “Eo… Đau thắt lưng…”

Phượng Trường Ca vừa thay xong một bộ quần áo, cúi đầu chỉ thấy tay y đặt lên eo, đau đến mức mặt mũi trắng bệch, không khỏi đau lòng, mắt thấy luồng sáng kia càng bay càng gần, liền nói: “Biến thành bản thể!”

Long Quân Trạch cũng không do dự, ngân quang trên người chợt lóe, Phượng Trường Ca đồng thời vung tay áo cất giường đỏ đi, liền thấy ngân quang lóe lên, một ngân long dài hơn mười mét liền xuất hiện ở trước mắt.

Phượng Trường Ca nhìn điều con ngân long này, ánh mắt hơi ngây ra.

Vốn là ngân long toàn thân cao thấp thuần vàng không có một chút tạp chất nào, bây giờ đã xảy ra biến hóa không nhỏ, trên vảy trải rộng một tầng hoa văn màu vàng thần bí, không giống như là vẽ bừa lên, ngược lại giống như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, trên bảy thuần bạc vảy có thêm một tầng ánh sáng như sao, màu sắc cũng chia ra đậm nhạt giống như là một bộ tinh vân đồ xinh đẹp, thâm thúy thần bí.

Phượng Trường Ca không khỏi khen ngợi một tiếng, “Ngược lại là đẹp mắt lên không ít.”

Long Quân Trạch ngẩng đầu, rung bờm trên người, nhìn đúng là không uy phong.

Nếu như không phải là nằm trên đất không thể động đậy, sẽ còn có sức thuyết phục hơn chứ?

Phượng Diệp và Long Diễn kết bạn bay tới, lúc này, bóng người bọn họ đã càng trong suốt hơn so với lúc đầu gặp mặt, hiển nhiên duy trì hình thái như vậy đối với bọn họ mà nói là phải tiêu hao không ít.

Long Diễn quan sát trên dưới bọn họ một cái, miệng rồng lộ một nụ cười sang sảng, “Không tệ, đã hấp thu được năm phần sức mạnh của Long Châu rồi, nếu hấp thu được hoàn toàn sẽ tăng lên cảnh giới hoang cảnh.”

Long Quân Trạch ngượng ngùng cúi đầu, “Tạ Long gia ban lễ.”

Long Diễn mỉm cười gật đầu, lại nói: “Vừa rồi vội vã truyền thừa cho các ngươi, còn chưa kịp hỏi một chút xem tộc nhân bên ngoài thế nào rồi? Long tộc, Phượng tộc, bây giờ vẫn ổn chứ?”

Long Quân Trạch chợt cứng đờ, tim nhảy lên “thịch” một cái, trầm mặc một hồi, nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Trường Ca.

Phượng Trường Ca trầm mặt, mi mắt thật dài khẽ rũ xuống, môi mỏng mím chặt, không lên tiếng.

Long Diễn có chút dự cảm xấu khó hiểu, còn chưa và nói chuyện, Phượng Diệp đã không kịp đợi lên tiếng, “Sao thế? Bọn nhỏ của ta xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không nói lời nào?”

Long Quân Trạch há miệng một cái, nhưng không biết nên nói cái gì.

Yên lặng khó tả ở tràn lan giữa mấy người, điều này làm cho Phượng Diệp càng bất an, ngọn lửa thiêu đốt trên người bắt đầu có một chút nóng nảy, Long Diễn vội vàng dùng khí hồn của mình an ủi nó, gấp giọng nói: “Các ngươi nói nhanh lên, bọn nhỏ thế nào rồi?”

Rốt cuộc vào một giây trước khi Phượng Diệp bùng nổ, Phượng Trường Ca nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: “Phượng Hoàng tộc… không còn.”

“Không ——!”

Phượng Diệp ngửa đầu phát ra một tiếng phượng hót thê lương, hỏa phượng màu vàng toàn thân nhất thời bùng nổ, giọng nói có chút không rõ ràng: “Làm sao lại không còn, bọn nhỏ của ta, tại sao lại không còn? Rõ ràng lúc ta rời đi còn rất tốt, khi đó còn có một trăm năm mươi hai con phượng hoàng cơ mà, ta nhớ rất rõ ràng, con non có ba mươi bốn, thành niên có sáu mươi tám, còn có năm mươi quả trứng phượng hoàng chưa được ấp, hoang thú đều bị chúng ta vây khốn, trên thế giới này không có ai có thể uy hϊếp được bọn họ, tại sao lại không còn, tại sao?”

Tiếng khóc, rêи ɾỉ như chảy máu mắt truyền tới từ trong miệng nó, chấn động toàn bộ không gian đều nóng rực, cho dù chỉ còn một chút xíu nguyên thần mà vẫn mạnh như vậy, chỉ là nếu cứ để nó hao phí sức mạnh như vậy, sợ rằng sẽ biến mất càng nhanh hơn.

Long Diễn vội vàng xông lên phía trước, thân rồng mở rộng ra ôn nhu bọc nó lại, thanh âm trầm thấp hùng hậu mang theo một sự trấn an, ôn nhu vang lên: “Diệp nhi, Diệp yên đừng kích động, chúng ta nghe bọn họ nói một chút, bây giờ ít nhất còn có một con phượng hoàng để thừa kế truyền thừa của ngươi, Phượng Hoàng tộc sớm muộn sẽ còn hiện thế, đừng nên vọng động!”

Một tầng lại một tầng hơi nước màu xanh ôn nhu bọc quanh hỏa phượng màu vàng, dần dần trấn an được ngọn lửa nóng nảy, Phượng Diệp miễn cưỡng ổn định, cúi đầu nhìn về phía Phượng Trường Ca, thanh âm uy nghiêm lạnh như băng, giống như muốn đông rút linh hồn người khác, “Ngươi nói không còn, là đ chuyện gì xảy ra? Ta phải được biết toàn bộ chân tướng.”

Phượng Trường Ca nắm tay, ép hơi nước trong mắt xuống, dùng hết sức ổn định thanh âm, gằn từng chữ một: “Năm đó nhật luân bạo động, hỏa phượng bên trong cơ thể tc nhân bùng nổ, nguy nan sắp tới, mẫu thân phái ta đến Long tộc mượn Băng Tủy Long Tâm Ngọc…”

Hắn chịu đựng vết thương xé rách đau đớn lần nữa, đào chuyện cũ máu tinh từ sâu trong trí nhớ ra, đau đến tê tâm liệt phế, nhưng lại không thể không nói, bởi vì đây là tổ tiên của Phượng Hoàng tộc, là người sáng tạo ra bọn họ, là người có tư cách biết hết tất cả sự thật nhất.

Hắn nói một giờ, phía trước phía sau, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tình hình thảm thiết của Phượng Hoàng tộc lúc ấy, Long tộc hờ hững mặc kệ không để ý tới, Phượng Kỳ Nguyệt may mắn còn sống, hợp lại hết tất cả chấp niệm muốn Phượng Hoàng tộc sống lại, cùng với tình hình mà bọn họ lập tức phải đối mặt.

Long Diễn và Phượng Diệp lẳng lặng nghe, trên mặt không hề có biểu tình gì.

Không, vẫn phải có, lúc nghe được Long tộc khoanh tay đứng nhìn ruồng bỏ minh ước, vẻ mặt bọn họ sắc cũng trở nên rất phức tạp, Long Diễn nổi nóng căm hận, thậm chí vẻ mặt Phượng Diệp xen lẫn một chút sát ý.

Hồi lâu sau, Long Diễn than thở một tiếng, vẻ mặt rất phức tạp nói: “Băng Tủy Long Tâm Ngọc cất giấu sức mạnh rất lớn, lấy thực lực của các ngươi, chỉ có thể phát huy ra ba phần thôi, nếu hợp lại tất cả đi cứu, ngược lại sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra tiềm lực của nó, sức mạnh được cất giấu trong đó đủ để cứu được tộc Phượng Hoàng.”

Phượng Trường Ca nắm chặt tay, lạnh lùng cắn môi dưới, không lên tiếng.

Phượng Diệp lạnh lùng nói: “Nói cho cùng, đó chỉ là một cái cớ có thể lừa gạt thôi, đồ rồng dối trá!”

Long Diễn hơi hạ cái đuôi, yên lặng nhìn nó một cái, không dám tiếp lời.

Phượng Diệp liếc nó một cái, tức giận nói: “Không phải nói ngươi, tránh cái gì!”

Long Diễn ngượng ngùng ho khan một tiếng.

Phượng Diệp than thở một tiếng, đưa ra một cái cánh vỗ lên thân rồng của nó một cái, nói: “Đây không phải là lỗi của ngươi, ban đầu ngươi sáng tạo ra Long tộc, chỉ là vì bảo vệ bọn nhỏ của ta, ta hiểu được lòng ngươi, ta không trách ngươi, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn là trách nhiệm của ngươi, chờ sau khi rời khỏi đây, phải giao đám con cháu rồng này cho ta xử lí.”

Long Diễn ngẩng đầu một cái, khí thế rộng rãi nói: “Diệp nhi yên tâm, đám nhóc con không nghe lời kia, ta sẽ không tha cho bọn họ!”

Lại chợt ý thức được điều gì, “Chờ một chút, ngươi muốn đi ra ngoài?”

Phượng Diệp nhìn bản thể rộng lớn quanh mình, trong mắt thoáng qua một sự hoài niệm, sau đó lại dấy lên lửa giận: “Nguyên thần của ta và ngươi sắp hao hết, vốn định ở đây yên ổn qua ngày, nhưng xảy ra chuyện này, dù sao ta cũng phải làm chủ cho bọn nhỏ của ta, dẫu sao ta là tổ tiên của bọn họ, ta tuyệt đối không cho phép bọn nhỏ của ta bị bắt nạt thế được, nếu bọn họ không phải đồng minh thì thôi, nhưng nếu đã kết minh, lại trơ mắt bọn nhỏ chết đi mà khoanh tay đứng nhìn, đó chính là bất nghĩa đối với bọn họ, phần nợ này, ta phải đòi thay bọn họ!”

Long Diễn nói theo: “Ta cũng đòi thay ngươi!”

Phượng Diệp ngang ngược vỗ cánh một cái, kiêu ngạo liếc nó nói: “Đó là đương nhiên!”

Long Diễn chắp hai móng rồng lại hành lễ: “Đa tạ nương tử rủ lòng thương xót.”

Long Quân Trạch giật khóe miệng một cái, không hiểu sao lại cảm thấy tình hình này của tổ tiên có chút quỷ dị quen mắt, suy nghĩ hồi lâu, đuôi rồng chợt vểnh lên, vỗ đầu một cái — ai nha, đây không phải là sư tôn trước mặt ta sao? Hóa ra ta ở trước mặt sư tôn là như vậy sao?

Thật là di truyền mạnh mẽ, cách nhiều thế hệ như vậy rồi mà vẫn di truyền đúng chỗ, không hổ là tổ tiên nha!

Phượng Trường Ca chợt liếc y một cái, sắc mặt vốn nặng nề có chút hòa hoãn, rất quan tâm hỏi một câu: “Eo không đau?”

Long Quân Trạch chợt ngẩn ngơ, nhìn cái đuôi to của mình đang đặt lên đầu, lại nhìn sang cái eo uốn lượn…

Nước mắt liền chảy ra trong nháy mắt, tủi thân vươn móng vuốt, “Đau…”

Phượng Trường Ca xoa xoa mi tâm, nắm móng của y gỡ khỏi eo, ngón tay còn đặt lên lớp vảy trên hông xoa bóp mấy cái, cho y thư gân lưu thông máu.

Một màn này đều được đặt trong hai đôi mắt trên không, Long Diễn vui vẻ yên tâm, Phượng Diệp lại có chút phức tạp, “Trải qua loại chuyện đó, hiếm thấy các ngươi còn có thể ở chung một chỗ, phải quý trọng lẫn nhau.”

Phượng Trường Ca nhẹ nhàng gật đầu, “Ta sẽ.”

Dừng một chút, hắn hơi cụp mắt, hỏi: “Kỳ Nguyệt… Em trai ta cố ý muốn lấy năm thần khí làm Phượng Hoàng tộc sống lại, Phượng nương, xin hỏi ta nên làm như thế nào?”

Phượng Diệp híp mắt một cái, nói: “Ngăn cản hắn.”

Phượng Trường Ca cười khổ, “Tuy ta cũng nghĩ như vậy, nhưng… Đây là hoang đường biết bao?”

Phượng Diệp cũng không tức giận, ánh mắt tuy ôn nhu, nhưng lại có một vẻ lí trí bình tĩnh đến tàn khốc, “Ngươi đã lấy được truyền thừa của ta, có thể từ máu tươi sáng tạo Phượng Hoàng tộc, tộc nhân có thể tạo ra, nhưng sinh mạng chỉ có một lần, phượng hoàng chúng ta là thần thú, không thể lấy mạng người vô tội đổi lấy sự tồn tại của mình được, đó là chuyện tà ma, có khác gì Yêu đâu? Nếu một chủng tộc đánh mất linh hồn, còn sống thì có ý nghĩa gì? Không cần cũng được!”

Nó lẳng lặng nhìn hắn, giống như một vị trưởng bối ôn hòa uyên bác đang dạy dê con lạc đường, “Ngươi phải nhớ, phượng hoàng là thần thú, nếu ngay cả thần thú hồn đều mất, nếu sống lại cũng chỉ là một đám yêu ma quỷ quái, ngươi thân là tộc trưởng, cần phải đưa Phượng Hoàng tộc đi về phía trước, mà không phải là thụt lùi về thời gian lúc trước, vĩnh viễn không có cách nào xóa bỏ nguyền rủa.”

Nó nhẹ nhàng nói: “Tương lai ở trong tay ngươi.”

Toàn thân Phượng Trường Ca chấn động một cái, ánh mắt trở nên tỉnh táo có thần, hắn nắm chặt hai tay, trịnh trọng thi lễ một cái với nó, “Đa tạ đã dạy bảo, ta đã biết nên làm như thế nào.”

Phượng Diệp vui vẻ yên tâm gật đầu, “Biết thì tốt.”

Long Quân Trạch cũng chắp móng theo, vừa động một cái eo liền đau nhói, Phượng Trường Ca liền vội vàng đi tới nắn bóp cho y.

Phượng Diệp nhìn ở trong mắt, mỉm cười nói: “Ngược lại là hai đứa bé ngoan, nếu Long tộc mới có thể một nửa thật lòng như ngươi…”

Nó nói đến một nửa chợt ngừng một lát, trong mắt lại có chút ướŧ áŧ, vội vàng ngừng lại, cả giận nói: “Rồng dối trá!”

Móng vuốt của Long Diễn đang vỗ nó nhất thời cứng đờ, âm thầm lẩm bẩm một câu:

Ta đâu có dối trá tí nào, ai biết đám cháu trai kia lại sai lệch từng bước một như thế!

Ừ, trước mắt nhìn còn thuận mắt, hôn nhân này là chính xác không sai.

Còn những thứ khác…

ra đống rác nhặt đi!

À, ngoại trừ Thần Ngự Thiên Tướng – Long Thương Gia gì kia.



Tác giả có lời muốn nói:

Long Diễn: Tại sao lại sai lệch từng bước một như thế!

Long Quân Trạch: Tính rồng vốn da^ʍ.

Long Diễn: Cái gì? Ta da^ʍ chỗ nào? Ta chỉ một vợ!

Long Quân Trạch: Long gia không biết chứ, Long tộc có rất nhiều rồng sinh con với tộc khác cơ!

Long Diễn: …Cái gì!!!

Long Quân Trạch: Đây là sự thật!

Long Diễn: Không trách sao lại sai lệch, hóa ra không phải ruột thịt.

Long Quân Trạch: Đúng đúng!

Long Diễn: Lệch thì lệch, sao lại không sinh với Phượng Hoàng chứ?

Long Quân Trạch: … …