Gặp phải thời điểm sợ hãi, có người chọn cách trốn tránh, có người lựa chọn đối mặt, có người chọn thần phục.
Nhưng có một loại xen vào giữa ba phương pháp đó.
Bây giờ Thiên Đế bệ hạ chính là đang dùng cách này.
Cách gì chứ?
Chống đỡ.
Liều chết chống đỡ.
Liều mặt mũi chống đỡ.
Ta rất sợ ngươi, nhưng ta nhất định phải đối mặt ngươi, lại còn không thể để cho người khác nhìn ra ta sợ ngươi, hơn nữa phải dùng thái độ ái mộ của Thiên Đế từ trên cao nhìn xuống Thiên Hậu mà đối đãi với ngươi, nhưng hết lần này đến lần khác còn rất thích ngươi.
Mâu thuẫn giữa loại cảm giác không dám đến gần lại không thể để lộ ra sơ hở này suýt nữa bức điên Thiên Đế đang sống sờ sờ ra rồi.
Vì thế, Thiên Đế bệ hạ sắp sụp đổ đang bày ra một loại cao độ mới, tài nghệ mới, bầu không khí mới.
Trên mặt liều chết chống đỡ, trong lòng lại chết khϊếp vì sợ.
Lấy gì che giấu sự sợ hãi của y bây giờ.
Mặt ngoài càng căng, trong lòng sợ hãi, càng sợ hãi liền càng muốn căng, đã thành công chống đỡ mặt mũi của Thiên Đế bệ hạ.
À, không, là chống đến căng trướng.
Y thấy Phượng Trường Ca đứng ở đó nửa ngày không động đậy, đôi mắt khẽ híp một cái, con ngươi màu tím nhạt càng sâu, nhiệt độ quanh người kịch liệt hạ xuống, bầu không khí lại cứng ngắc một lần.
Điều này chứng tỏ y đang có chút mất hứng.
Bên dưới mọi người trố mắt nhìn nhau, trong đầu nghĩ hóa ra tính tình của Thiên Đế bệ hạ không tốt như vậy, vừa rồi rõ ràng nhìn mặt có chút lạnh, nhưng không quá nổi giận, sao lại muốn được hôn một cái mà không thấy liền tức giận rồi?
Long Thương Gia một tay ôm kiếm, sắc mặt có chút khó coi.
Không phải là bởi vì Phượng Trường Ca không tuân lệnh Thiên Đế, mà bởi vì Long Quân Trạch bị Phượng Trường Ca ảnh hưởng quá lớn, cùng lắm chỉ là không hôn một cái thôi đã tức giận, đối với một đế vương mà nói, đây rõ ràng là một nhược điểm trí mạng.
Gã sở dĩ hạ phàm theo Long Quân Trạch, chính là để nhìn xem người mà Long Quân Trạch không tiếc bác bỏ những lời cầu hôn của người khác, ra sức dẹp bỏ nghị luận của mọi người là hạng người như thế nào, có khả năng thông qua đối phương để cản trở cuộc hôn nhân này không, nhưng bây giờ nhìn lại, bất kể là đối phương có đồng ý hay không, Long Quân Trạch này khẳng định là không muốn.
Bây giờ Phượng Trường Ca cũng đang ngốc.
Hắn bảo Long Quân Trạch không cần phải sợ hắn trước mặt mọi người, nhưng hắn không có bảo y đùa giỡn hắn trước mặt mọi người a, đồ đệ ngu xuẩn này bây giờ còn đại nghịch bất đạo gọi hắn là ái phi trước mặt mọi người, còn bảo hắn… hôn y?
Phượng Trường Ca đột nhiên cũng rất tức giận.
Trả Tiểu Hắc khôn khéo hiếu thuận đây, trả tiểu hắc long nghe lời ta nhất đây, ngân long này là ai, ta không quen ngươi!
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng đọng lại, Long Quân Trạch nhàn nhạt “hừ” một tiếng, mang y không cho cự tuyệt, nói: “Đến đây.”
Phượng Trường Ca: “…”
Phượng Trường Ca hít sâu một hơi, trong ánh mắt xem trò hay của Tề Mục Nhiên, nâng lên một nụ cười ôn nhu hoàn mỹ không sứt mẻ, bước tới.
Dư quang khóe mắt Long Quân Trạch thấy nụ cười kia, trên mặt vẫn lãnh đạm uy nghiêm, nhưng tay chắp sau lưng lại run theo từng bước của hắn, run một cái, cuối cùng như cái sàng xóc thóc.
Điều này chứng tỏ trong lòng y đang sợ hãi đến cực điểm, tương ứng với đó, trên mặt cũng cương cứng đến cực điểm.
Y nâng một tay lên, chỉ chỉ lên khóe môi mình, mặt không chút thay đổi nói: “Hôn chỗ này.”
Phượng Trường Ca rất nghe lời đi lên phía trước, vẫn duy trì nụ cười ôn nhu trên mặt, chậm rãi tiến lên, hôn một cái lên khóe môi y.
Sắc mặt Thiên Đế bệ hạ trở nên xuất sắc vô cùng.
Có chút mừng rỡ, có chút kích động, lại có chút ẩn nhẫn, có chút run rẩy, giống như đang nhẫn nhịn một sự thống khổ cực lớn.
Trên thực tế đúng là y đang thống khổ nhẫn nhịn.
Một loại thống khổ rất lớn.
Phượng Trường Ca hung hăng cắn một cái lên khóe môi y, rách da chảy máu, hơn nửa tia máu tràn ra chảy vào theo khóe môi, đồng thời còn có một câu rỉ tai rất ôn nhu, giống như nỉ non vậy, “Buổi tối, đợi thật tốt cho ta.”
(=]]]]]])
Hắn hài lòng cảm giác được cơ thể Long Quân Trạch chợt cứng đờ, khẽ nhếch môi, nhả ra một luông thần lực rất nhạt, vết thương ở khóe môi Long Quân Trạch thoáng tan biến không còn vết tích, giống như chưa từng xuất hiện.
Phượng Trường Ca lui về phía sau hai bước, nhìn y khẽ mỉm cười, “Thiên Đế bệ hạ còn có chuyện gì?”
Long Quân Trạch mặt không cảm giác nói: “Buổi tối nhớ tới thị tẩm.”
Phượng Trường Ca: “…”
Long Quân Trạch: “Long Tướng quân ở gian ngoài hộ pháp.”
Phượng Trường Ca: “…”
Long Quân Trạch: “Tốt lắm, không có việc gì nữa, ngươi có thể lui xuống.”
Phượng Trường Ca: “…”
Phượng Trường Ca mỉm cười hành lễ, mỉm cười xoay người, mỉm cười… Đi.
Tề Mục Nhiên nhìn hắn một chút, nhìn thêm Long Quân Trạch chút nữa, nhìn hắn thêm chút nữa, sau đó đi theo.
Long Quân Trạch phất tay một cái, “Đều đi làm việc đi, không có chuyện gì ở đây nữa.”
Nói xong, y không để ý tới mọi người bên ngoài nữa, xoay người vào nhà, đóng cửa lại.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, sắc mặt y bỗng chốc tái nhợt, trên trán mơ hồ còn lấm tấm mồ hôi, hai chân mềm nhũn, sắp thấy phải trượt xuống đất, trên người chợt lóe lên một luồng ngân quang, thoáng cái đã biến thành một tiểu ngân long cao cỡ một người, vảy toàn thân dựng ngược.
Tiểu ngân long đạp móng rồng trên đất, đuôi rồng chậm rãi bay, nhìn chính xác đống chăn gối trên giường, dùng đầu rồng chọc chọc thành một cái hang, sau đó từng chút từng chút nhét mình vào, cuối cùng quấn quang một vòng thành long đoàn tử.
Xong rồi, ta đắc tội với sư tôn rồi.
Vừa rồi úng não hay sao mà bịa ra chuyện như vậy, còn thị tẩm nữa chứ…
Ai bảo Phượng Trường Ca nói với y buổi tối chờ hắn, hại y kinh hãi lại không nhịn được nghĩ bậy, sau đó…
Sau đó y cũng không biết tại sao lại phun câu kia ra khỏi miệng nữa.
Nhưng mà cũng may là y còn bổ sung câu để Long Thương Gia đợi bên ngoài, có người ngoài, chắc hẳn sư tôn sẽ không giày vò quá mức… nhỉ?
Nói không chừng còn xơ múi được chút đậu hủ…
Lúc y còn đang mơ đẹp về chuyện tối nay nên làm thế nào, thế nào và như thế nào, chăn trên người đột nhiên bị vén lên, một mảnh đen nhánh trước mắt bỗng chốc sáng chói vô cùng.
Không phải Phượng Trường Ca thì là ai?
Vảy toàn thân tiểu ngân long đều dựng hết lên rồi, giọng nói có chút cà lăm, “Ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi vào bằng cách nào?”
Rõ ràng y đã hạ cấm chế ở cửa rồi mà, Phượng Trường Ca muốn vào y không ngăn được, nhưng ít ra cũng có thời gian để y chạy đi, chỉ cần đứng trước mọi người, Phượng Trường Ca sẽ không dám làm gì y.
Nhưng bây giờ…
Trên mặt tiểu ngân long lộ ra vẻ hoảng sợ, suy nghĩ rất nghiêm túc có nên tự đào hố chôn mình hay không.
Phượng Trường Ca chỉ lỗ hổng lớn trên nóc nhà, cười như không nói: “Vào từ cái hốc ngươi tự đánh vỡ trước đó đấy.”
Long Quân Trạch: “…”
Phượng Trường Ca mỉm cười nói: “Bây giờ, tới nói chuyện của chúng ta một chút.”
Hắn nhẹ nhàng hạ mi, “Muốn ta hôn ngươi?”
Long Quân Trạch: “…”
Phượng Trường Ca: “Muốn ta thị tẩm?”
Long Quân Trạch: “…”
Phượng Trường Ca đưa tay chọc một khối vảy rồng trên trán y, hồng mang chợt lóe, cưỡng bách y khôi phục hình người, mỉm cười nói: “Bệ hạ, ngươi không cởϊ qυầи áo, ta thị tẩm sao đây?”
Long Quân Trạch khẳng định rằng sẽ không có cái chuyện gì gọi là thị tẩm đâu, nói không chừng hắn còn muốn làm chuyện kinh khủng gì ấy chứ, vội vàng che kín cổ áo mình thật chặt, giống như mỹ nhân sắp bị dâʍ ɭσạи, lắc đầu như trống bỏi, “Đến chết cũng không cởi!”
Phượng Trường Ca nhẹ nhàng than thở, “Vậy cũng chỉ có thể để ta cởi giúp ngươi.”
Hắn vung tay áo, hồng mang thoáng qua, đi kèm với hỏa viêm hừng hực và tiếng kêu sợ hãi của Thiên Đế bệ hạ, trong nháy mắt từng mảnh hắc y bay lượn, trong đó xen lẫn vài mảnh hồng y, giống như một trận mưa rối rắm.
—Hết chương 22—
Tác giả có lời muốn nói:
Long Quân Trạch: Phi lễ, cứu mạng a!
Phượng Trường Ca: …
Long Quân Trạch: Nơi này có sắc quỷ, mau tới cứu giá a!
Phượng Trường Ca: …
Long Quân Trạch: Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!
Phượng Trường Ca: Bất nghĩa như thế nào?
Long Quân Trạch: Không xé rách y phục của ngươi, ta sẽ không phải rồng! ╭(╯^╰)╮
Phượng Trường Ca: …….