Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 64

---•---

Tống Ngọc Trạch không nói, tùy ý để Tống Trấn đè nặng mình, l*иg ngực hai người kịch liệt phập phồng, sự kích động của bọn họ đều không ai thiếu so với đối phương.

Bọn họ cứ ôm như vậy nửa ngày mới chậm rãi bình ổn tâm tình.

Tống Ngọc Trạch đột nhiên nói: "Nóng quá."

Thân thể hai người gần kề đã bắt đầu ra mồ hôi. Dù sao hiện tại cũng đang là mùa hè.

Tống Trấn ôm y chặt hơn: "Không buông."

Tống Ngọc Trạch: "...Vậy mở điều hòa được không?"

Tống Trấn buông lỏng thân mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tống Ngọc Trạch: "Dù sao cũng ra mồ hôi rồi, không bằng làm chút việc càng nóng hơn?"

Khi Tống Ngọc Trạch hiểu ra ẩn ý của câu đó thì mặt lập tức đỏ lên, bị Tống Trấn nhìn đến độ tim hoàn toàn nhảy dựng.

Tống Ngọc Trạch chưa nói được, cũng chưa nói không, Tống Trấn đã cúi đầu hôn xuống môi y. Đột nhiên Tống Ngọc Trạch cảm thấy càng nóng, nụ hôn của hắn phi thường bá đạo, hoàn toàn không cho kháng cự.

Y bị bắt mở miệng để đầu lưỡi Tống Trấn chen vào, tàn sát bừa bãi bên trong.

Nơi nơi đều là hơi thở của Tống Trấn, cảm giác này thật không tệ, như adrenalin đang dụ dỗ y kịch liệt gia tăng.

Tống Ngọc Trạch cũng là nam nhân, làm sao để cho hắn nắm mũi dắt đi, y hơi dùng sức, học theo động tác của Tống Trấn, ra sức hôn lại.

Tống Trấn đầu tiên là ngây người, sau đó lại như điên mà ép y xuống giường, càng thêm mạnh mẽ công thành đoạt đất trong khoang miệng của y.

Không biết vì thời tiết khô nóng hay do nội tâm hai người khô nóng mà nụ hôn này có phần kịch liệt, trong không khí đều là tiếng hít thở thô nặng của bọn họ cùng tiếng nước bọt ái muội tương giao.

Tống Ngọc Trạch là người bại trận đầu tiên, y bị hôn đến tay chân mềm nhũn, đầu óc rung động, cuối cùng vẫn do Tống Trấn nắm quyền chủ động.

Thời điểm Tống Trấn buông đôi môi y ra, Tống Ngọc Trạch chỉ có thể ngã vào giường thở gấp. Tóc của y bị mồ hôi thấm ướt, môi mỏng đỏ tươi vì hô hấp mà khẽ mở, bộ dạng này thật sự vô cùng mê người.

Vì thẹn thùng nên Tống Ngọc Trạch không dám nhìn Tống Trấn, ánh mắt dao động ở nơi khác.

Biểu hiện như vậy càng giống đang trúc trắc câu dẫn, phía dưới của Tống Trấn đã sớm nhịn không được mà cứng rắn.

Hắn theo đó lướt xuống, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ xương quai xanh tinh xảo nơi cổ Tống Ngọc Trạch.

Thân thể Tống Ngọc Trạch khẽ run lên, theo bản năng đẩy Tống Trấn ra: "Đừng, trên người đều là mồ hôi..."

Tống Trấn đánh gãy y, dùng âm thanh trầm thấp đáp: "Không sao, mọi thứ của Tiểu Trạch ta đều thích." Nói xong lại tiếp tục khẽ gặm cắn xương quai xanh của y.

Tống Ngọc Trạch hơi híp mắt lại, mu bàn đặt ở trên môi, kiềm nén phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, y cảm nhận đầu lưỡi Tống Trấn liếʍ ở nơi đó đến tê dại, còn có cảm giác ngứa ngáy không nói nên lời tựa như bị tiểu miêu cào nhẹ vào tâm.

Y rõ ràng phía dưới của mình có phản ứng, mà đùi Tống Trấn lại chặt chẽ đè nặng nên y cũng có thể cảm nhận được vật thô to của Tống Trấn đang cọ vào vật cương cứng của mình.

Dường như Tống Trấn cũng phát hiện, hắn cố ý dùng nửa người dưới của mình cách một lớp quần cọ xát du͙© vọиɠ của Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch cắn mu bàn tay, phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Sau khi Tống Trấn lưu lại dấu vết trên cổ y, hắn chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn thật sâu vào Tống Ngọc Trạch, dụ hoặc dẫn dắt: "Tiểu Trạch, tự mình cởϊ qυầи áo đi."

Tống Ngọc Trạch mắt trợn to nhìn Tống Trấn như đang muốn hỏi thật sự phải làm vậy?

Tống Trấn cười khẽ, nói: "Nhanh nào."

Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn, gợi cảm nói không nên lời, thời điểm nói chuyện như đang khẩn cầu lại như đang làm nũng.

Tâm Tống Ngọc Trạch run lên, làm sao bây giờ, y cũng rất muốn Tống Trấn.

Y hơi ngồi dậy, cúi đầu cởϊ áσ sơmi của mình.

Bởi vì ngượng ngùng mà tay có chút run rẩy, thật lâu mới cởi được một cúc đầu tiên.

Tống Trấn cũng không thúc giục, chỉ dùng cặp mắt đen như mực chuyên chú nhìn đôi tay trắng nõn, tú mỹ của Tống Ngọc Trạch đang nhẹ cởi.

Theo từng viên được cởi ra, áo sơmi trắng lỏng lẻo từ bả vai trượt xuống, treo trên cánh tay Tống Ngọc Trạch.

Cuối cùng còn lại hai viên.

Bộ dáng nửa mặc nửa cởi này của y thập phần câu dẫn, bả vai gầy yếu nõn nà, da thịt tinh tế oánh bạch, hai điểm đỏ thắm đánh sâu vào thị giác người đối diện.

Tống Trấn đột nhiên kêu dừng: "Cởϊ qυầи trước."

Tống Ngọc Trạch ừm một tiếng, vừa rồi bị Tống Trấn nhìn chăm chú khiến tay chân y đều mềm, toàn bộ cơ thể đều tựa vào giường, vẫn duy trì bộ dáng nửa cởϊ áσ đi kéo khóa quần. Y duỗi tay cởϊ qυầи xuống, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Sau khi cởi xong, Tống Ngọc Trạch cắn răng, do dự nhìn Tống Trấn, nhỏ giọng hỏi: "Qυầи ɭóŧ cũng cởi?"

Tống Trấn nói: "Ừ."

Tống Ngọc Trạch bị du͙© vọиɠ chi phối, bởi vì vừa rõ ràng tâm ý nên khó có được muốn điên cuồng một lần, y mắt nhắm, cái gì cũng mặc kệ, trực tiếp đem qυầи ɭóŧ cởi ra.

Không còn qυầи ɭóŧ trói buộc, dươиɠ ѵậŧ ngạnh cứng của Tống Ngọc Trạch bại lộ ở bên ngoài, y thẹn thùng kéo vạt áo nhằm muốn che khuất tiểu Tống Ngọc nhưng làm sao che hết được, ngược lại có phần hương vị giấu đầu lòi đuôi, bộ dạng da^ʍ mỹ nói không nên lời.

Tống Trấn đã sớm bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngây người, du͙© vọиɠ tích lũy ngày càng sâu, ánh mắt ngày càng trầm, đặc biệt là sau khi Tống Ngọc Trạch cởi xong, rõ ràng rất ngượng ngùng nhưng lại cố giả bộ trấn định nhìn hắn, đây quả thực là đang tra tấn thần kinh của hắn mà.

Hắn hít sâu một hơi, vươn tay chặn ngang ôm lấy Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch thở nhẹ một tiếng, cả người ngồi khóa trên đùi Tống Trấn.

Hai tay y vội vàng ôm lấy bả vai Tống Trấn để không cho chính mình ngã xuống.

Bộ dạng hiện tại của y chính là áo cởi được phân nửa, phía dưới không mặc gì, mở rộng chân ngồi khóa trên người Tống Trấn, đồng thời đường cong duyên dáng gầy yếu của phía trên trần trụi cùng với áo sơ mi nửa cởi treo trên cánh tay, có loại hương vị thuần khiết kết hợp cùng tà ác.

Một Tống Ngọc Trạch đẹp như vậy khiến hô hấp của Tống Trấn dần cứng lại.

Hắn ôm eo Tống Ngọc Trạch, cúi đầu ngậm lấy một bên đỏ thắm.

"A..." Tống Ngọc Trạch theo bản năng muốn lùi lại thì bị Tống Trấn chặn quanh eo, y nhịn không được hơi ưỡn ngực, cằm nâng về sau, kết quả là càng đem đầṳ ѵú dâng lên trước mắt Tống Trấn, tiện cho hắn liếʍ cắn.

Một tay Tống Trấn đùa bỡn đầṳ ѵú bên trái, lưỡi thì liếʍ bên còn lại, Tống Ngọc Trạch cảm thấy như muốn điên rồi, tay ôm bả vai Tống Trấn nhẹ nhàng run rẩy rồi mới duỗi tay cởϊ áσ của hắn, y không muốn chỉ mỗi mình bị đùa giỡn.

Trong mắt Tống Trấn hiện lên ý cười, cũng không ngăn cản động tác của Tống Ngọc Trạch, ngược lại còn có cảm giác hưng phấn nhàn nhạt.

Rất nhanh áo của Tống Trấn đã bị Tống Ngọc Trạch cởi ra, bả vai rộng lớn, da thịt màu mật cân xứng gợi cảm, còn có cơ bụng tinh tráng hoàn toàn lộ ra, mị lực nam tính đủ mười phần.

Tống Trấn ôm eo Tống Ngọc Trạch, hai cánh tay bởi vì dùng sức mà cơ bắp hơi nổi lên, tràn ngập lực đạo.

Hai bàn tay trắng nõn của Tống Ngọc Trạch chặt chẽ bắt lấy cánh tay Tống Trấn, cùng da thịt mật sắc của hắn hình thành đối lập.

Một cường tráng, một mảnh khảnh lại hài hòa không nói nên lời, khiến người ái muội mơ màng.

Tống Trấn liếʍ đầṳ ѵú Tống Ngọc Trạch một lúc rồi dùng đầu lưỡi chống ở ngực y chậm rãi trượt xuống.

Tống Ngọc Trạch bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà bụng nhỏ nhanh chóng co rút, ánh mắt Tống Trấn hơi nâng lên cùng Tống Ngọc Trạch nhìn nhau, rồi mới dùng răng cởi đi hai viên cúc áo cuối cùng của y.

Rốt cuộc quần áo cũng cởi ra hết, bộ phận đứng thẳng phía dưới của y đỉnh vào trên bụng Tống Trấn.

Tống Ngọc Trạch hơi nheo mắt lại, bị cảnh sắc trước mắt làm cho thẹn muốn chết, phía dưới trướng đau khiến y rất muốn đưa tay xuống sờ.

Ai ngờ còn chưa đυ.ng đến đã bị bàn tay Tống Trấn ngăn lại, hắn cứng rắn nói: "Không được. Mọi thứ của Tiểu Trạch đều là của ta, chính con cũng không được chạm vào."

Tống Ngọc Trạch rất khó nhịn, tất cả du͙© vọиɠ đều dồn xuống nửa người dưới, dường như cầu xin mà nhìn Tống Trấn.

Tống Trấn ác liệt dùng tay búng nhẹ tiểu Tống Ngọc, ngón tay Tống Ngọc Trạch đột nhiên siết chặt, phát ra một tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi.

Tống Trấn cười cười, hỏi: "Tiểu Trạch muốn sao?"

Tống Ngọc Trạch gật đầu.

"Muốn cái gì?" Tống Trấn tiếp tục hỏi.

Tống Ngọc Trạch cắn răng, trên mặt hoàn toàn ửng đỏ do ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Muốn ông sờ nó."

"Chỉ sờ thôi sao?" Tống Trấn cười xấu xa hỏi, rồi mới dùng tay nắm lấy tiểu Tống Ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.

Lòng bàn tay của hắn vừa thô ráp lại rắn chắc, sờ đến Tống Ngọc Trạch thoải mái vô cùng, y cảm thấy lý trí của mình đã hoàn toàn biến mất, bởi vì y nghe thấy chính mình ôm cổ Tống Trấn nói: "Liếʍ nó, a...Nhanh lên."

Tống Trấn hơi ngạc nhiên một chút, rồi mới nói: "Tiểu Trạch thật háo sắc, còn kêu ta liếʍ dươиɠ ѵậŧ của con, học từ ai? Hửm?"

Tống Ngọc Trạch đánh bả vai của hắn một chút, thở gấp, mất tự nhiên nói: "Không phải học từ ông sao?"

Tống Trấn nhẹ giọng cười, tựa hồ rất vừa lòng với đáp án này, hắn bế Tống Ngọc Trạch đặt lên giường, cúi đầu ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của y.

"Hưʍ...ưʍ..." Tống Ngọc Trạch được hắn phục vụ đến thoải mái cực kỳ, đôi mày thanh tú hơi chau, nhẫn nại lại kɧoáı ©ảʍ, hai tay cắm sâu vào tóc Tống Trấn, ôm đầu của hắn, một phần như muốn hắn dừng lại, một phần như muốn hắn nuốt càng sâu.

Đại khái do tích tụ quá lâu, rất nhanh Tống Ngọc Trạch đã bị Tống Trấn liếʍ đến bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm thiên về tanh, toàn bộ đều bắn vào miệng Tống Trấn.

Tống Trấn chỉ hơi nhíu mi, rồi mới duỗi tay sờ soạng khoang miệng của mình, lôi ra một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ da^ʍ mỹ, toàn bộ đều bị hắn bôi lên môi y.

Tống Ngọc Trạch muốn trốn, Tống Trấn lập tức giữ y lại, không cho động đậy, nói: "Đồ vật của chính mình con còn ghét bỏ? Ta cũng đã nuốt xuống rồi."

Tống Ngọc Trạch hồng mắt nói: "Tôi không giống ông, biếи ŧɦái như vậy."

Tống Trấn: "Tiểu Trạch không biếи ŧɦái sao? Ai vừa rồi nắm tóc ta dùng sức kéo xuống, lúc đó nhìn con có vẻ rất sướиɠ."

Tống Ngọc Trạch đỏ mặt đánh hắn một cái: "Không cho nói."

Tống Trấn lại đem ngón tay mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa đến bên môi Tống Ngọc Trạch: "Ừ, không nói, vậy con giúp ta liếʍ sạch nó đi."

Tống Ngọc Trạch không muốn, Tống Trấn vỗ mông y một cái: "Ăn hay không? Không ăn thì để cái miệng nhỏ phía dưới của con ăn."

Tâm Tống Ngọc Trạch run lên, đỏ mặt nói: "Câm miệng." Sau đó mới do dự một hồi, hai tay cầm lấy bàn tay Tống Trấn đang đặt bên miệng, một ngụm ngậm vào ngón tay của hắn.

Mùi tanh nhàn nhạt tiến vào trong miệng làm Tống Ngọc Trạch muốn nhả ra.

Ai ngờ Tống Trấn lại dùng tay còn lại nắm giữ cằm Tống Ngọc Trạch, ngón tay cường ngạnh ra ra vào vào trong khoang miệng y.

"Ô..." Tống Ngọc Trạch bị bắt hàm chứa ngón tay Tống Trấn, bởi vì động tác có phần thô bạo mà nước bọt của y cũng theo ngón tay hắn chảy ra.

Tống Ngọc Trạch lên án trừng mắt nhìn hắn, khóe môi Tống Trấn treo lên ý cười, rút ngón tay ra rồi đặt ở bên miệng của mình liếʍ một cái: "Ừm, rất sạch."