Suy nghĩ đến việc Trình Hi Hòa vẫn còn đang đi học, Diệp Dung Sâm để dành tuần trăng mật đến nghỉ hè, như vậy cũng cùng lúc bọn họ được nghỉ phép thời gian sẽ thoải mái hơn, về vấn đề khác cũng không ảnh hưởng đến quá trình học tập của Trình Hi Hòa.
Bởi vì Trình Hi Hòa đã kết hôn, dựa theo quy định của trường học, cậu không thể tham dự bất kỳ môn học nào mà Diệp Dung Sâm giảng dạy, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng có được ắt có mất, đây chính là đạo lý mãi mãi không thay đổi.”
“Cho em xuống ở đây đi.”
Cách trường học còn một khoảng, Trình Hi Hòa đột nhiên lại đưa ra lời đề nghị muốn xuống xe, Diệp Dung Sâm hơi khó hiểu, “Dù sao cũng phải đến trường học, cùng đi cũng được.”
“Sẽ ảnh hưởng không tốt.” Tin tức Trình Hi Hòa kết hôn với Diệp Dung Sâm khiến dư luận xôn xao, nếu ngày hôm nay còn cùng nhau đến trường, vậy những chuyện linh tinh gϊếŧ thời gian lại càng không thiếu.
Diệp Dung Sâm khẽ nhíu mày, “Chuyện kết hôn của chúng ta mọi người đều biết, bây giờ còn suy nghĩ ảnh hưởng hay không không phải là bằng thừa à?”
Bị Diệp Dung Sâm nói như vậy, Trình Hi Hòa cũng có cảm giác mình hơi nhỏ nhặt. Dù sao cục diện này trước khi kết hôn đã có thể
tưởng tượng được mà cậu cũng đã chuẩn bị tốt đối diện với tất cả, hiện tại có bỏ chạy cũng đã muộn rồi.
Diệp Dung Sâm trực tiếp lái xe vào bãi đỗ xe, trước khi xuống xe còn hỏi, “Có phải hôm nay em có buổi chia tay để chuyển lớp không?”
“Vâng, là hẹn vào buổi chiều.”
Diệp Dung Sâm gật đầu, “Vậy thì buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé!”
Trình Hi Hòa vốn định từ chối nhưng lại sợ khiến Diệp Dung Sâm không vui, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nói lời tạm biệt cuối cùng với Diệp Dung Sâm, Trình Hi Hòa đi tới phòng để đồ, không nghĩ tới, vừa mở tủ ra, tủ đồ của mình đã đổ ầm một đống rác xuống,
phía sau cánh tủ còn có mấy câu chửi tục được viết lên bằng bút đỏ.
Bên trong phòng để đồ cũng không có nhiều người lắm, tất cả mọi người đều lơ đi, làm bộ không nhìn thấy đã phát sinh chuyện gì. Vốn dĩ tưởng rằng Trình Hi Hòa sẽ tức giận, không nghĩ tới cậu chỉ lẳng lặng dọn dẹp sạch sẽ đống rác dưới chân, sau đó lấy sách vở rồi đi học giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đi tới phòng học, hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Trình Hi Hòa, từ lúc cậu vào trường cho đến nay đại khái đây là lần đầu tiên cậu được chú ý như
vậy.
Trong những ánh mắt kia có đố kỵ, ước ao lẫn uất hận, có điều từ trước đến nay Trình Hi Hòa là người không quan tâm đến người mình ghét, cũng không chủ động trêu chọc người ta, cậu vẫn chọn góc khuất nhất để ngồi xuống.
Trình Hi Hòa đột nhiên kết hôn với Diệp Dung Sâm không thể không làm hơn nửa học sinh toàn trường tức giận, nhất là bạn học Beta trước đây còn hỏi cậu có quen biết với Diệp Dung Sâm không,hiện tại lại giống như là không cùng một người.
Bạn học ngồi gần Trình Hi Hòa phát hiện, trên người cậu có mùi của Diệp Dung Dung Sâm, nhưng cũng không nồng nặc, rõ ràng là chưa bị đánh dấu.
Một Omega kết hôn rồi mà lại chưa được Alpha đánh dấu, xem ra chuyện này đồn ra ngoài chính là chuyện cười rồi, nhất định là Diệp Dung Sâm không thích Trình Hi Hòa, nếu không… có người Alpha nào lại để mặc Omega chưa được đánh dấu của mình chạy loạn bên ngoài.
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.
Chuyện Trình Hi Hòa bị bắt nạt ở trường rất nhanh đã truyền đến tai Diệp Dung sâm, không thể tin rằng chuyện Trình Hi Hòa bị bắt nạt lại là vì Omega đã kết hôn mà chưa có mùi đánh dấu.
Bữa ăn trưa, Diệp Dung Sâm cho rằng Trình Hi Hòa sẽ nói với mình một ít sự tình, không nghĩ tới đứa nhỏ này từ đầu đến cuối nói đều là những chuyện không quan trọng,
“Ngày hôm nay ở trường học, không xảy ra chuyện gì khác sao?”
Diệp Dung Sâm yên lặng quan sát biểu tình trên mặt Trình Hi Hòa.
Trình Hi Hòa vẫn bình tĩnh như không, “Không có, vẫn như bình thường.”
“Đúng không?” con ngươi Diệp Dung Sâm tối sầm.
Trình Hi Hòa gật đầu, “Vâng.”
Trình Hi Hòa cho rằng chuyện mình bị coi thường không tính là chuyện lớn. Cậu không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền đến
Diệp Dung Sâm, khiến đối phương cảm thấy cậu là người phiền phức.
Đối với chuyện Trình Hi Hòa chưa bị đánh dấu, mẹ Diệp cũng có chút không vui, sau bữa cơm
tối, gợi ý Dung Sâm một mình vào thư phòng, “Xảy ra chuyện gì? Tại sao con không đánh dấu Hi Hòa?”
“Hi Hòa vẫn còn đi học, nếu như bị đánh dấu rất có thể ảnh hưởng đến chuyện bài vở của em ấy.”
“Có phải con căn bản không muốn đánh dấu Hi Hòa không?” Mẹ Diệp mơ hồ lo lắng nói, “Con làm như vậy là không công bằng với Hi Hòa, con có biết một Omega có chồng mà chưa được đánh dấu là một loại sỉ nhục?”
“Mẹ, bây giờ là thời đại gì rồi, chỗ nào còn có mấy cái định kiến như này.” Diệp Dung Sâm trấn an mẹ Diệp,” Con với Hi Hòa đã thảo luận xong rồi, chuyện đánh dấu cứ để từ từ.”
“Hi Hòa đồng ý?” Mẹ Diệp có điểm không tin.
“Vâng, em ấy đồng ý.” Diệp Dung Sâm vỗ vai mẹ Diệp, “Chuyện của bọn con, bọn con tự lo được, mẹ cũng đừng vì chuyện này mà lo lắng.”
“Con tự biết lòng mình thì tốt rồi, Hi Hòa là đứa ngoan ngoãn, con cũng đừng phụ lòng nó.”
“Con biết.”
Lúc Diệp Dung Sâm về phòng, Hi Hòa đang nằm trên giường chăm chú đọc sách.”
“Xem cái gì vậy?”
“Hiến pháp.” Trình Hi Hòa dụi mắt, “Ngày mai có bài tiểu luận”
“Lần sau đến phòng khách xem nhé, nằm trên giường đọc sách sẽ hại mắt.”
“Mẹ nói gì thế?”
Vừa rồi mặt mẹ Diệp có vẻ nghiêm trọng gọi Diệp Dung Sâm vào thư phòng, trong lòng Hi Hòa có chút lo lắng.
“Không có gì, chỉ là tâm sự linh tinh thôi.”
Diệp Dung Sâm gạt tay Trình Hi Hòa bỏ sang một
bên, nhẹ nhàng nói,” Chúng ta tiếp tục làm cho xong chuyện đêm tân hôn thôi.”
Trình Hi Hòa còn chưa kịp phản ứng, Diệp Dung Sâm đã đi trước một bước đè cậu xuống dưới, hai phiến môi không ngoài dự đoán trùng hợp dán vào nhau, hơi thở ấm áp hòa quyện giữa hai môi.
Quần áo trên người nhanh chóng bị cởi sạch, Diệp Dung Sâm tạm thời buông tha cho đôi môi đỏ mọng của Trình Hi Hòa, nhẹ nhàng hôn xuống cái cổ trắng nõn rồi lướt dần xuống xương quai xanh.
Da của Trần Hi Hòa rất mỏng, dễ dàng lưu lại dấu vết, Diệp Dung Sâm liếʍ nhẹ những nơi mình từng lướt qua, làn da trong
suốt vì đối phương mà tăng thêm mê hoặc.
Cơ thể Omega trời sinh đã mẫn cảm, Trình Hi Hòa cũng không ngoại lệ, chỉ là một cái hôn nhạt mà huyệt đằng sau đã tự động tiết ra dịch non ướŧ áŧ, cảm xúc vừa ướt lại vừa chặt cho dù là ngón tay thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái không chịu được.
Diệp Dung Sâm cầm lấy tay của Trình Hi Hòa áp lên vật cứng to lớn của chính mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn lộ ra sự gợi cảm mê người, “Dùng tay giúp tôi.”
Hung khí nóng bỏng nổi cả gân xanh, tay Trình Hi Hòa run run nhẹ nhàng dỗ dành du͙© vọиɠ xao động của anh. huyết mạch dưới lớp da căng đầy dán chặt vào lòng bàn tay mềm mại, vật khổng lồ như vậy nếu đi vào cơ thể, có thể sẽ đau chết mất.
“Đừng sợ, đêm nay tôi sẽ không đi vào, trước tiên sẽ giúp em mở rộng phía sau một chút, em căng hết cỡ ra.” Diệp Dung Sâm nói ra những lời này mà mặt không hề đỏ, tim không run, giống như là nói cho đối phương biết thời tiết hôm nay thế nào, “Chưa từng tự làm qua sao?”
Trình Hi Hòa rất ít khi tự an ủi, huyệt sau là nơi tự mật như vậy, càng nói là trước giờ cậu đâu dám liều, lắc đầu coi như là trả lời cho câu hỏi của Diệp Dung Sâm.
“Thảo nào chặt như vậy, em thả lỏng một chút, tôi thêm một ngón tay nữa.” Diệp Dung Sâm còn chưa dứt lời đã cho thêm một ngón tay nữa, cửa mình vốn chặt nháy mắt lại càng thêm trật chội.
Trình Hi Hòa khẽ rên một tiếng, Diệp Dung Sâm hôn một cái lên gò má hơi ướt vì dính mồ hôi, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Khó chịu?”
“Không phải, chỉ là có chút hơi trướng……aa” Ngón tay của Diệp Dung Sâm cắm ở trong khe hẹp đột nhiên cong gập, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua điểm nhạy cảm ở vách tràng, làm Trình Hi Hòa thở gấp liên tục, “Đừng a,…ư…”
Trình Hi Hòa khiến Diệp Dung Sâm cảm thấy tê dại, hắn nhịn không được mà đẩy nhanh hơn tốc độ ra vào của ngón tay, mỗi lần đều là vào ngay chỗ đó, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh rêи ɾỉ yếu ớt mà ngọt ngào.
“Từ từ,
nhanh quá….”
Đang ở giây phút Trình Hi Hòa gần đạt đến cao trào, Diệp Dung Sâm đột nhiên rút ngón tay ra, lấy ra một cây gậy mát xa màu đen ở tủ đầu giường, kích thước bé chỉ khoảng bằng nửa của hắn.
“Không, …không muốn…” Trình Hi Hòa gần như có thể tưởng tượng được chuyện sẽ tiếp tục phát sinh, “Em không muốn cái này…”
“Hi Hòa ngoan, cứ quen với cái này trước đã, đến lúc tôi vào em sẽ không bị khó chịu như vậy nữa.” Diệp Dung Sâm cũng là vì nghĩ cho Trình Hi Hòa, dù sao đối với Omega không có kinh nghiệm, chuyện đánh dấu rất đau đớn.
“Không đâu….đừng …aa!” Diệp Dung Sâm không để ý tới phản kháng của Trình Hi Hòa, đem vật to tròn xuôi theo dịch thể mà tiến vào, “Đừng, em từ bỏ….”
“Ngoan nào, đã vào được một nửa rồi.” Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng liếʍ nhẹ lên khóe môi hơi mở của Trình Hi Hòa, “Thả lỏng mông một chút, đừng siết chặt như vậy.”
“Không phải, a….. sâu quá, không muốn….” Hai chân Trình Hi Hòa không thể khép chặt lại, chỉ có thể khẽ hở, kết hợp với dịch ruột non không ngừng chảy ra, “Không được, không muốn vào nữa… không muốn sâu như vậy đâu.”
“Sâu lắm à?” Nếu như là lúc đánh dấu, có thể còn phải vào sâu hơn nữa, đến lúc đó còn đau hơn thế này nhiều.”
Lông mi dính nước khẽ rung, hai mắt Trình Hi Hòa rưng rưng, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, khuôn mặt xinh đẹp lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Em không muốn thứ khác tiến vào,…” Trình Hi Hòa oan ức nói, “Em chỉ muốn anh….”
“Tôi biết, tôi sẽ không để những vật dụng khác động đến nơi đó của em.” Trình Hi Hòa không biết Diệp Dung Sâm có tính chiếm hữu vô cùng cao đối với đồ đạc của mình, “Nơi đó chỉ tôi mới có thể vào.”
Có sự cam đoan của Diệp Dung Sâm, Trình Hi Hòa cũng không bài xích cây gậy mát xa nữa. Cây gậy chậm rãi co bóp ở trong khe nhỏ, Diệp Dung Sâm ôm lấy thắt lưng mềm mại của Trình Hi Hòa, chậm rãi đưa đẩy cây gậy mát xa, cả người hắn nóng bừng.
“Nơi đó của anh…. a, em dùng miệng giúp anh nhé.”
Trình Hi Hòa vừa cúi người, lại bị Diệp Dung Sâm ngăn cản nói, “Không cần, em không cần làm chuyện đó.”
“Em không sao mà, a… không muốn bên trong cứ như vậy mà!” Trình Hi Hòa ôm lấy cổ Diệp Dung Sâm, “Chậm một chút…”
“Em khép chân lại.”
Trình Hi Hòa không biết Diệp Dung Sâm muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn khép chân lại, ngay sau đó cự vật nóng bỏng xâm nhập tới bắp đùi non mịn màng, ma sát qua lại giống tư thế làʍ t̠ìиɦ.
Da thịt mềm mại bị cọ sát nóng rực, Trình Hi Hòa rêи ɾỉ ngắt quãng bị Diệp Dung Sâm gắt gao hôn lên đôi môi đỏ mọng, trước sau đều được thoải mái rốt cục nhịn không được mà khiến cậu đạt được cao trào lần đầu tiên.
Diệp Dung Sâm chà sát qua lại một lúc lâu sau đó cũng tước vũ khí đầu hàng bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn ra khắp nơi, cũng phun không ít lên tấm bụng trơn nhẵn của Hi Hòa.
Cả căn phòng mơ màng, Trình Hi Hòa cảm giác được Diệp Dung Sâm dùng răng cắn vào gáy mình, ngay sau đó liền rơi vào bóng đen vô tận.
Diệp Dung Sâm đem tin tức tố của mình hòa lẫn vào máu của Hi Hòa, mặc dù không tạo thành dấu ký vĩnh viễn giống như khi đánh dấu hoàn toàn, nhưng loại ký hiệu tạm thời này cũng đủ để người ngoài hiểu rõ, Trình Hi Hòa là người của hắn.