"Tinh~~" một tiếng đàn vang lên, thanh thúy dễ nghe, giống như tiên âm phất qua màng nhĩ, tiếng ồn ào trong lâu liền ngừng lại.
"Đi ra rồi, mau nhìn, là Khuynh Thành cô nương." Dưới lâu không biết là ai hô to một tiếng, đoàn người ánh mắt nhất tề nhìn về một phía nơi lầu hai.
Cửa gian phòng chính giữa lầu hai lặng yên không một tiếng động mở ra, một bức rèm che rũ xuống, ẩn ẩn nhìn lại, phía sau bức rèm một đạo nhân ảnh ngồi ngay ngắn, không thấy mặt, dù không nghe thấy thanh âm, chỉ cần liếc mắt một cái, liền làm cho tất cả người trong Phượng Tê Lâu điên cuồng lên, dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Không cần phải nói, mỹ nhân như ẩn như hiện này chính là Phượng Tê Lâu hoa khôi Khuynh Thành.
Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử nhìn như si như túy, liền ngay cả khóe miệng trong lúc vô ý chảy ra nước miếng cũng chưa phát hiện.
Thanh Vũ cũng ngơ ngác nhìn Khuynh Thành, tựa hồ cũng bị mê hoặc.
Toàn bộ mọi người trong lâu, bất luận là khách nhân hay là hạ nhân, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, bất luận là già hay là trẻ, đều tại một khắc này bị mê hoặc, trong mắt toát ra vẻ như si mê quyến luyến tình nhân.
Duy độc Cách Ca nhìn thân ảnh Khuynh Thần, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Nữ nhân cái kia địa phương quả nhiên danh bất hư truyền.
Khuynh Thành cũng không nói gì, ngọc thủ nhẹ nhàng động, liền nghe một trận âm thanh tự nhiên từ gần vươn xa, chậm rãi mà đến.
Tiếng đàn giống như từng đạo ma âm, gợi lên người ở sâu trong nội tâm vĩnh viễn không bao giờ nhạt phai, này khắc cốt minh tâm cảm tình. Bên tai như tình nhân nói nhỏ, giống như về với quá khứ, về bên tình nhân, nghe đối phương kể ra tình cảm tương tư, cùng nhau ước hẹn răng long đầu bạc, tái nhập luân hồi.
Phượng Tê Lâu đám người nguyên bản ồn ào náo nhiệt lúc này im lặng cực điểm, mọi người đều đắm chìm trong quãng thời gian thống khổ không thể quên, trên mặt mỗi người đều mang theo nước mắt hối hận cùng vẻ mặt ảm đạm.
Dù Cách Ca sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt kia cũng một lát thất thần, phục hồi lại tinh thần, cười khổ nhìn người trên bàn rơi lệ. Tay phải cầm chén trà rời đi bàn, ở giữa không trung, buông ra.
"Ba~"
Một âm thanh thanh thúy quanh quẩn trong im lặng, mọi người đắm chìm trong hồi ức liền bừng tỉnh, đều ngây người một lát, sau đó trở lại hướng người bên cạnh nghị luận một phen.
Tứ hoàng tử sau khi tỉnh lại, ngây người một lát, dùng tay áo lau đi nước mắt cùng nước miếng trên mặt, tùy tiện nói: "Khúc này thật khó nghe, cùng khúc ta cho Vượng Tử thổi giống như đúc."
Ngũ hoàng tử sắc mặt âm trầm, giơ lên chén rượu chậm rãi nói:"Trước đây mỗi lần mẫu thân đánh mông ta, xướng khúc cũng giống như vậy, ta nghe giống như có loại xúc động được gặp lại nương vậy."
Uống xong một chén rượu, Ngũ hoàng tử lại khôi phục nụ cười sắc mị ngày xưa.
Thanh Vũ thần sắc ảm đạm, liên tục uống hết vài chén rượu, sớm say, ghé vào trên bàn hai mắt mê ly.
Khuynh Thành đàn xong một khúc, nhẹ nhàng đứng dậy, nha hoàn bên cạnh nhấc lên bức rèm che, mỹ nhân quốc sắc thiên hương liền hé lộ trước mặt mọi người.
Khuynh Thành mặt mỉm cười, mỹ mâu nhìn chung quanh, trong ánh mắt nàng tựa hư có một loại ma lực thần bí, làm cho người ta nhìn một lần, liền nhịn không được xem lần hai, nhìn lần hai còn muốn nhìn lần ba.
Khuynh Thành che miệng cười khẽ, dịu dàng nói: "Tiểu nữ Khuynh Thành, cấp chư vị bêu xấu, đêm nay thân thể không thoải mái, cáo lui trước."
Khuynh Thành sau khi nói xong, xoay người tiến vào trong rèm che, phòng lầu hai lại đóng cửa.
Dưới lầu mọi người phi thường thất vọng hô to ầm ĩ, hy vọng Khuynh Thành có thể đi ra, đáng tiếc cửa phòng không có động tĩnh gì, mọi người chỉ có thể hướng Hàn tỷ tỷ liều mạng cấp tiền, hy vọng có thể cùng Khuynh Thành dạ đàm, cộng tự lương duyên.
Hàn tỷ tỷ tay chân lưu loát thu tiền, đối mọi người nói: "Khuynh Thành cô nương bán nghệ không bán thân, các vị khách quan nếu chiếm được nàng phương tâm, kia tự nhiên được ôm mỹ nhân về."
Nghe được Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức ôm được mỹ nhân.
Ngũ hoàng tử sửa sang lại xiêm y, liếc mắt nhìn lão tứ, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tứ ca, Khuynh Thành cô nương bổn hoàng tử định rồi, là huynh đệ ngươi cũng đừng cùng ta tranh, bằng không huynh đệ gì đó cũng không cần."
Tứ hoàng tử hừ một tiếng, bất mãn nói: "Không cần thì không cần, bổn hoàng tử không hiếm lạ, Khuynh Thành tuyệt đối là của ta, có mỹ nữ, không huynh đệ."
Song phương nhất thời giương cung bạt kiếm.
Cách Ca nhìn Thanh Vũ say rượu ghé vào trên bàn, ngẩng đầu đánh gãy Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử sắp đại chiến, bất đắc dĩ nói: "Tứ ca, ngũ ca, trước đừng tranh nữ nhân, trước hết nghĩ biện pháp thu phục hoàng tỷ rồi nói sau. Hiện tại cửa cung cũng đã đóng, hoàng tỷ đêm nay ngủ đâu a?"
Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử như trước hung thần ác sát nhìn chằm chằm đối phương, trăm miệng một lời: "Ngủ giường ngươi!" Vừa mới dứt lời, hai người không hề do dự hướng phòng Khuynh Thành chạy đi.
Trong phòng chỉ còn Cách Ca vạn phần đau đầu cùng Thanh Vũ say bất tỉnh nhân sự.
"Tiểu thất, không cần rời đi ta ~~ không được thích Tô Tích Thủy ~~ ta thích..." Trong lúc ngủ mơ Thanh Vũ thì thào nói, đáng tiếc thanh âm quá nhỏ không người nào nghe thấy.
Ngày kế lâm triều.
Hôm nay lâm triều phá lệ không bình thường, chẳng những các đại thần ngày thường rất ít vào triều y quan chỉnh tề đứng trong đại điện, liền ngay cả các vương gia, hoàng tử không cần vào triều sớm hôm nay cũng im lặng đứng ở phía trước, trong điện cực kì im lặng, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ cũng sắc mặt trầm trọng không nói.
Tiểu Quế Tử nguyên bản là một tiểu thái giám bình thường ở Đông Uyển, từ nhỏ đã tiến cung, luôn luôn tại Đông Uyển, việc mỗi ngày là làm chân chạy, làm tay sai, nếu không sẽ bị các đại thái giám khi dễ. Ngẫu nhiên cũng sẽ cùng các tiểu thái giám giống nhau, thừa dịp nghỉ ngơi lén lút đánh bạc, tuy rằng có thua nhiều thắng ít, nhưng là cũng không để ý.
Cuộc sống chính là bình thản như vậy, không cần hầu hạ phi tử khó tính, cũng không cần lo lắng đắc tội hoàng tử công chúa, không cần vì mạng nhỏ nhiều lo lắng, vốn là trong hoàng cung thâm sâu như biển làm hòn đá nhỏ nằm yên nơi đáy nước.
Nhưng Tiểu Quế Tử có một sở thích đặc biệt, là thích nhìn lén thái giám tắm rửa, mỗi lần thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của bọn họ, sẽ mặt đỏ tim đập, một cảm giác ngứa ngáy hiện lên trong lòng, giống như có thật nhiều con kiến bò trên người.
Tiểu Quế Tử biết hành vi như vậy thực biếи ŧɦái, tuy rằng thân thể mọi người đều giống nhau, nhưng chính là nhịn không được, chính là không khống chế được chính mình, mình cũng không nói cho người khác, ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Sau này, có một ngày Tiểu Quế tử phát hiện một cái tiểu cung nữ cũng thích nhìn lén thái giám tắm rửa, tuy rằng không biết đối phương bộ dáng ra sao, nhưng là nhìn thân hình, hẳn là tuổi không lớn, nhất thời Tiểu Quế Tử có một loại cảm giác như gặp được hồng nhan tri kỷ.
Kết quả bọn họ cùng nhau nhìn lén thái giám tắm rửa, cùng nhau chọc ghẹo cung nữ, cùng nhau chuồn vào Ngự thiện phòng cấp đồ ăn của Lý gia thêm một ít "tài liệu"... đây là quãng thời gian vui vẻ nhất của hắn.
Nhưng sau này tiểu cung nữ lại không thấy, mà hắn cũng mạc danh kì diệu thành đại thái giám, mạc danh kỳ diệu từ góc sáng sủa nhất bị điều đến nơi thần bí nhất trong cung-Ngự thư phòng, sau lại thành Tổng quản thái giám, thành tâm phúc bên người Hoàng thượng, dấn thân vào trung tâm vòng xoáy quyền lực.
Tiểu Quế Tử không biết hết thảy là vì cái gì, chỉ là hắn biết nhất định có người ở sau lưng giúp đỡ, người kia hắn nhất định nhận thức.
Nay hắn là Tổng quản thái giám thanh danh hiển hách, danh tự Quý công công.
Không ai còn nhớ hắn là Tiểu Quế Tử năm đó, bởi vì người nhớ được thì đã không còn, mọi người chỉ biết được là Quý công công. Cảnh còn người mất, không biết tiểu cung nữ cùng nhìn lén thái giám tắm rửa năm đó có còn hay không? Chúng ta có thể trở lại như lúc trước hay không?
Làm Quý công công từ trong hồi ức phủ đầy bụi về Tiểu Quế Tử tỉnh lại là lúc trong đại điện rốt cuộc có người đứng ra bẩm tấu.
- ---****----