Theo đuổi?
Tạ Đường? ?
Bọn họ không nghe lầm chứ! Cha mẹ Tạ kinh ngạc như thể bị sét đánh, nhìn theo tầm mắt của Lục Trác, thật đúng là Tạ đường!
Nhưng làm sao có thể là Tạ Đường? Giây trước, mẹ Tạ thấy thiếu gia nhà họ Lục tiến về phía nhà mình thì vô cùng ngạc nhiên, bà cho rằng cậu ấy cho Khinh Khinh mặt mũi, bà vẫn tự hào về đứa con gái lớn được nuôi dưỡng từ nhỏ. Nhưng không nghĩ tới-cậu ấy lại đang theo đuổi Đường Đường? !
Cái gì? Mẹ Tạ một lúc sau cả kinh không nói nên lời.
Đương nhiên, cha Tạ là người đầu tiên phản ứng, sau khi kinh ngạc, trong lòng lại mừng rỡ như điên.
Ông không ngờ đứa con gái bé bỏng của mình thực sự ngoài sức tưởng tượng của ông, đêm nay nhìn thấy con bé đánh đàn còn giỏi hơn chị mình rất nhiều, đó là một bất ngờ lớn.
Có thể khiến thiếu gia của Lục gia theo đuổi còn tốt hơn gấp mấy lần.
Cứ như vậy, mặc dù không đến mức thực sự trông cậy vào con bé có thể gả vào Lục gia, nhưng ít nhất có thể nhân cơ hội này để kết thân với Lục Trác.
Cha Tạ cố gắng hết sức để giữ vững tâm lý và chào hỏi Lục Trác với thái độ của một người lớn tuổi: "Các bạn trẻ, người lớn tuổi của chúng tôi, tự nhiên họ không thể kiềm chế được, nhưng con gái nhỏ của chú, nói về nó, quả thực rất thiện lương, đáng yêu. "
Lục Trác lười biếng thu hồi ánh mắt liếc ông một cái cười cười, có chút mỉa mai:" Đúng vậy, cô ấy đáng yêu như vậy hoàn toàn không di truyền từ gen của hai người chút nào. "
" ... "
Cha Tạ đương nhiên nghe hiểu lời này.Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ vị thiếu gia kiêu ngạo này được nuôi dưỡng trong nhà họ Lục, chắc chắn sẽ có chút kiêu ngạo, không chịu nhìn người.
Mặc dù trong lòng cảm thấy không vui, nhưng trên mặt cũng không lộ ra một chút biểu cảm nào, ngược lại vẫn là vẻ mặt tươi cười nói: "Đường Đường đúng là có xinh đẹp hơn mọi người trong nhà."
Tạ Khinh nghe cha mình và Lục Trác nói chuyện về Tạ Đường, trên mặt nóng rát, thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cô ta ủy khuất, ghen tỵ quay đi.
Mẹ Tạ nói với cha Tạ:"Tôi qua xem, sợ rằng có chuyện gì xảy ra với Khinh Khinh.”
Bà lại ngượng ngùng nói với Lục Trác:"Để cháu chê cười rồi,ngày thường Khinh Khinh cư xử tao nhã, hào phóng,so với em gái còn tốt hơn— "
Lời còn chưa nói xong, Lục Trác cau mày ngắt lời:" Tôi cũng không có quan tâm. "
Mẹ Tạ:" ...... "
Tạ Đình Phong nơi nào mà không nhìn ra cảm xúc chán ghét giữa chân mày Lục Trác. Bình thường Khinh Khinh luôn làm mọi việc thuận lợi, hoàn hảo, làm sao lại đắc tội vị thiếu gia này.
Nhưng sợ cơ hội tới tay rồi lại bay mất nên vội nhướng mày trách móc bà: "Khinh Khinh tính nết này không phải bà dạy à?Trưởng bối còn ở đây mà dám bỏ đi. Bà yên lặng một chút đi."
Sắc mặt bà khẽ biến, đành phải nén lời muốn nói ra nuốt vào trong.
Cha Tạ cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Lục Trác thêm vài câu, tốt nhất là nói chuyện làm ăn.
Nhưng ai ngờ rằng chỉ cần ông đề cập đến chủ đề này, sẽ bị Lục Trác gạt sang một bên.
Còn chưa hàn huyên được thêm câu nào, Lục Trác quay người rời đi với lý do tiếp tục giới thiệu chương trình.
Cha Tạ không còn cách nào khác hơn là dừng miệng, nhưng khi quay đầu nghĩ lại, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ vui mừng. Để kết giao với Lục gia rất khó nhưng bây giờ Lục Trác chủ động theo đuổi Tạ Đường, còn lo lắng không có cơ hội kết thân với nhà họ Lục sao?
Nghĩ đến đây, cha Tạ
nhìn Tạ Đường đang nắm tay bà nội Tạ, trong mắt cảm thấy vừa lòng.
...
Tạ lão thái thực sự không ngờ Đường Đường lại chơi đàn hay như vậy.
Đều không phải là kĩ thuật cao siêu, mà là những cảm xúc trong lòng, cảm xúc vô cớ bị cảm nhiễm, nước mắt rơi lã chã,khơi dậy nỗi sầu muộn của bà già này.
Suy nghĩ của phụ nữ là nhạy cảm nhất, đứa nhỏ này ở nhà không được sủng ái, vẫn luôn đem muộn phiền cất giữ tận đáy lòng.
... Đó là lý do tại sao con bé đánh một bài hát buồn như vậy?
Nhìn vòng eo mảnh khảnh trước mặt, Đường Đường cư nhiên tốt bụng, loại đồng tình cùng thương cảm trong lòng tự nhiên tăng lên tám phần.
Đứa nhỏ này ở nhà không có ai che chở, mà chính mình cũng là một bà lão sắp gần đất xa trời, thời điểm còn sống còn có thể che chở được ...
Có lẽ bà nên nghĩ cách khác để cho Trịnh Vĩnh Hoa không quá bất công bên nặng bên nhẹ.
“Tối nay con biểu diễn vì bà nội Bà rất vui.” Bà cụ Tạ nắm tay Tạ Đường, hiếm khi quan tâm cháu gái, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc lộ ra vẻ ân cần chưa từng có: “Nhưng đừng tập mệt quá. Con chưa học bao giờ, sao có thể chơi tốt như vậy? "
"Bà ơi, cháu không mệt."Tạ Đường kêu bà nội ngồi xuống sảnh, cầm một cốc uống rượu. dưới nền là đài phun nước, trong mắt ánh lên một nụ cười nhỏ.
Cô thành thật nói: "Thật xấu hổ, con chỉ đàn được bài này thôi."
Bà nội Tạ nghĩ Tạ Đường khiêm tốn. Tuy là bản nhạc sơ cấp nhưng mọi người đều có thể nghe thấy. Cô không chỉ đàn mà còn có thể dung nhập cảm xúc vào bản nhạc, đó không phải là điều mà những người bình thường có thể làm được.
Chỉ có thể cho là con bé rất tài năng.
Bà nội Tạ cố ý kéo căng mặt nói: "Như vậy còn tốt hơn những người chỉ muốn phô trương kỹ năng, dù sao bà rất thích!”
Tạ Đường không nhịn được cười.
Lận Quyết dựa vào khung cửa chặn tiếng ồn ào bên ngoài phòng nghỉ, nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng của cô gái và bà bị cô kéo ngồi xuống đất, hài hòa vui vẻ, trong lòng không khỏi trầm thấp cười một tiếng.
Rất nhiều người đến xem buổi biểu diễn nghệ thuật, các cô gái lớp C không thể tin được từ lúc Lục Trác mở màn giới thiệu, họ đã bị sốc.
"Vừa rồi là Tạ Đường sao? Tạ Đường của lớp chúng ta sao?"
"Đúng là cậu ấy." Vương Văn Văn đôi mắt vẫn đỏ hoe, dụi dụi mắt nói: "Nhạc cậu ấy đàn buồn quá."
Những người khác lúc này mới phản ứng lại, không giấu nổi sự ngạc nhiên: "Không ngờ Tạ Đường lại chơi piano giỏi như vậy. Tuy rằng bản nhạc vừa rồi là bản nhạc mới bắt đầu, nhưng còn cảm động hơn cả bản gốc."
" đúng vậy, quả thực cảm động, vừa rồi tôi suýt nữa khóc."
"Trái tim tôi cũng chua xót và khó chịu ..."
Các cô gái không nhịn được liền kéo nhau đi vào hậu trường tìm Tạ Đường, Lận Quyết thấy mọi người tới chào hỏi Tạ Đường. Hắn quay sang bên để cho họ vào.
"Tạ Đường, vừa rồi cậu rất tuyệt.” Các cô mồm năm miệng mười.
"Đây có phải là bà nội của cậu không? Cháu chào bà!"
Bà cụ Tạ cũng sửng sốt. Bà là lần đầu tiên tới trường học của cháu gái mình. Bà đã luôn nghe mẹ Tạ với Tạ Khinh nói rằng Đường Đường lầm lì ở trường, không có bạn bè. Nhưng hiện tại xem hoàn toàn không phải như vậy.
Tạ Đường, không phải có nhiều bạn bè như vậy sao, xung quanh con bé đều nói cười, con bé là trung tâm của đám người này, tuy rằng con bé không nói nhiều.
Bà nội Tạ vừa nhìn, càng thêm chắc chắn Tạ Đường vẫn có chút tài lãnh đạo, trên mặt không khỏi nở nụ cười một chút.
Bà luôn lo lắng về việc Đường Đường kém nhân duyênở trường, nhưng bây giờ có vẻ như lo lắng của bà hoàn toàn là thừa.
...
Nhóm chị em của Tạ Khinh cũng đang ngồi trên khán đài, Vu Tuyết Kiều đã lên kế hoạch ghi lại những tiếng la hét và cổ vũ của các bạn trong lớp để cô ta nghe sau màn trình diễn của mình.
Ai biết rằng vừa ghi chân trước, chân sau Tạ Đường đã lên sân khấu.
So với tiếng vỗ tay chói tai của Tạ Đường với Lận Quyết sau màn biểu diễn, tiếng vỗ tay của TẠ Khinh còn xen lẫn với cuộc trò chuyện thật đáng thương ...
Điều này rất đáng xấu hổ. Vu Tuyết Kiều đã xóa đoạn ghi âm một cách ngập ngừng, và đảo mắt về phía màn gọi của Tạ Đường: "Tôi là người duy nhất nghĩ rằng cô ấy chơi rất tệ? Không có kỹ thuật, một người bình thường như vậy."
Cô chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Dung Tú bên cạnh mình với đôi mắt đỏ hoe:" ... "
Vu Tuyết Kiều không hiểu:" Chuyện gì vậy? Tạ Đường này vẫn còn thua xa Tạ Khinh "
"Đương nhiên, chênh lệch đẳng cấp rất rõ, mình chỉ bụi bay vào mắt thôi. "Dung Tú nói nhanh.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng không khỏi thì thào nói lại, thật ra Tạ Đường đánh rất cảm động, ít nhất tại thời điểm đó, cô cảm thấy mình tỏa sáng, Tạ Khinh hoàn toàn so không bằng...
...
Trường học đèn sáng suốt đêm, rõ ràng bà nội Tạ đã già, sau cơn hưng phấn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, bà phải về nghỉ ngơi sớm hơn nên cha Tạ nhờ tài xế chở bà cụ về.
Còn hắn với vợ đi một chiếc xe khác về.
Tạ Khinh cũng ở trong xe, ngồi ở ghế sau với vẻ mặt vặn vẹo, thắt dây an toàn không nói gì. Cô ta đeo một chiếc băng đô kim cương tuyệt đẹp trên tóc. Cô ta có thể trở thành người bắt mắt nhất đêm nay, nhưng tất cả điều này đã bị phá hỏng bởi Tạ Đường.
Cha Tạ nghiêm mặt liếc cô ta một cái, lúc này làm sao lại không biết, con gái lớn lúc trước nói với chính mình.
"con cùng Lục Trác rất quen thuộc.", "Cùng Lục Trác là bạn bè", "Lục Trác đặc biệt yêu cầu mình tặng hoa khi phát biểu."
Tất cả đều là lừa gạt, gải dối.
Tất cả chỉ là phù phiếm, hư vinh.
Lục Trác hoàn toàn không biết nó.
"Lái xe đi.” Cha Tạ thu lại ánh mắt, cũng không nhắc tới nữa. Ông phải tìm ra cách để biến điều này thành hiện thực.
Khuôn mặt Tạ Khinh vẫn còn nóng rát, như thể bị ai đó tát, vẫn còn nhức nhối.
Cô ta không dám nói gì, nhìn cha Tạ, không hiểu sao trong lòng lại có chút bất an.
Tiết mục của Tạ Đường kết thúc muộn, Vương Văn Văn và những người kéo nhau ăn mừng, và không thể thoát ra được, vì vậy khi lễ kỷ niệm kết thúc thì đã quá muộn.
Trước khi cha Tạ đi, ông thực sự đã gửi cho cô một tin nhắn, nói với cô rằng tài xế ở nhà sẽ quay lại đón cô sau khi đưa bà nội về, để cô được an toàn vào ban đêm.
Tạ Đường nhìn cái tin nhắn này, có chút sững sờ, trước kia cha Tạ sẽ không lo lắng buổi tối cô về nhà có an toàn hay không.
Khi cô bước ra khỏi nhà hàng lẩu ăn mừng, đám đông trên phố vẫn chưa giải tán, Lận Quyết theo sau và đưa cặp sách cho cô, cô nhìn thấy xe của Tạ gia đỗ bên góc đường.
Tài xế nhà họ Tạ làm việc với Tạ gia nhiều năm, ông ta luôn coi Tạ Khinh là đại tiểu thư, còn Tạ Đường thì phớt lờ.
Vì vậy, mỗi cuối tuần, Tạ Khinh muốn đến dàn nhạc, Tạ Đường muốn đến thư viện. Người lái xe chỉ đón Tạ Khinh và chờ đợi chu đáo bên ngoài phòng hòa nhạc của dàn nhạc, trong trường hợp Tạ Khinh có bất kỳ nhu cầu nào, thì sẽ bỏ rơi Tạ Đường một mình trong thư viện.
Lần đó, trời đã khuya, có người ở nhà phát hiện Tạ Đường vẫn chưa trở về.
Kết quả là, Tạ Đường lúc đó mới có mười tuổi, chỉ đơn giản là xin thẻ xe buýt và không bao giờ lên xe Tạ gia nữa.
——Đây thực sự là lần đầu tiên.
Trong mắt Tạ Đường có một tia nghi ngờ.
“Tôi sẽ đưa em lên xe." Lận Quyết cười nói.
“Không cần đâu, tôi tự đi qua.”
Tạ Đường vẫy tay một vài người bạn: “Ngày mai gặp lại.”
Vương Văn Văn uống nhiều Coca, vẫn còn nấc, vẫy tay: “Đường Đường, hẹn gặp lại. Ngày mai A. ”
Tạ Đường cười cười, xoay người đi về phía góc tường.
Lận Quyết ân cần lấy Coca đóng gói trong tay cho Vương Văn Văn, để cô thuận tiện ngồi xổm xuống buộc dây giày, không để ý Tào Đình bên cạnh đang ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn nhìn theo bóng lưng của Tạ Đường, dưới ánh đèn đường, mái tóc đen dài của cô gái bay tán loạn trong gió nhanh chóng biến mất ở góc phố.
Nhìn thấy Tạ Đường lên xe, Lục Trác thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút tự đắc, cảm thấy mình là tướng quân thắng trận, thu được chút lợi ích cho cô gái của mình. Một khi đã như vậy, còn phải tặng quà gì mới được.
Dưới ánh đèn vàng của mái hiên quán, anh tiếp tục chiến đấu với chiếc máy gắp thú. Hàng nghìn đồng tiền đã được bỏ vào, nhưng không gắp được con nào.
Tóc tai với keo xịt tóc rối tung, tay áo sơ mi xắn lên, lùi lại hai bước, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái máy.
"Cái máy này hỏng rồi sao? Không thể nào gắp được một cái!"
Hướng Hoành và Quan Vũ ngồi xổm một bên, tiếp tục cúi đầu ăn bữa tối, bất lực ngẩng đầu nhìn anh: "Đây không phải là chuyện bình thường sao? Loại máy này rất khó, cao thủ mới gắp được."
Lục Trác bình tĩnh đi về phía trước. Ngay khi giọng nói rơi xuống, nắm lấy máy lắc mạnh, rồi lại bắt đầu lắc lư điên cuồng trong gió.
Gululu đột nhiên tung ra một con thỏ bông trắng.
Lục Trác cầm con thỏ lên, lông mày cuối cùng cũng buông lỏng, đắc thắng nhìn bọn họ: “Tôi có lẽ là cao thủ mà mấy người nhắc tới.”
Hướng Hoành và Quan Vũ: “…”
Chủ cửa hàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền thấy máy của mình bị đám thanh niên này suýt làm hỏng liền đuổi ra ngoài một cách giận dữ.
Thủ phạm Lục Trác phản ứng nhanh nhất, bình tĩnh liếc nhìn ông chủ một cái, chốc lát liền biến mất. Hướng Hoành với Quan Vũ vốn đã quen, ném bữa tối chưa ăn xong vào thùng rác bên cạnh, xoay người bỏ chạy.
Xe dừng ở lối vào biệt thự của Tạ gia, Tạ Đường mang cặp đi học vào nhà, bà nội lẽ ra đã ngủ rồi, cô định phóng thẳng lên cầu thang lên tầng hai.
Thường thì vào giờ này, hẳn là một gia đình ba mẹ con ngồi ăn hoa quả ở phòng khách, nói cười rôm rả, chẳng ai quan tâm cô có về hay không.
Nhưng ai biết được, hôm nay gia đình dường như có chút thay đổi.
Tạ Đường vừa đi tới tay vịn cầu thang, cha Tạ từ trên ghế sô pha ngẩng đầu đặt tờ báo xuống, khuôn mặt luôn nghiêm túc lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy:
"Đường Đường đã về rồi, mau ngồi đi, mẹ con đã chuẩn bị hoa quả cho con. ”
Tạ Đường cau mày, trong đầu hiện lên nghi ngờ, nhưng cô vẫn bước tới.
Mẹ Tạ đưa trái cây cho cô: “Mẹ cắt dưa hấu và thanh long, con muốn ăn gì, trong tủ lạnh có mấy quả kiwi.”
"Muộn lắm rồi, con không ăn đâu.”
Tạ Đường liếc mắt một cái. Chị gái đang ngồi có vẻ mặt nặng nề, đồng thời cảm thấy rất khó chịu,chị ta tìm cớ đứng dậy và nói:
"Con cho đồng phục của con vào máy giặt trước."
Cha mẹ Tạ bắt đầu từ con số không, tương đối cần kiệm, ngoài gia đình một nhà bọn họ, còn có một người lái xe và một bà vυ' dọn dẹp nhà cửa sẽ không có người hầu nào khác. Hầu hết mọi việc đều là mẹ Tạ một tay làm hết.
Việc ủi và phơi tất cả quần áo của chị gái, kể cả đồng phục học sinh, đương nhiên là người hầu hay mẹ làm. Mà Tạ Đường đều là chính mình làm, cũng may là cô thường xuyên làm việc, lâu rồi cũng quen.
Cô lấy chiếc áo khoác đồng phục ra khỏi cặp và bước đến phòng giặt là.
Người hầu của gia đình họ Triệu, ở độ tuổi bốn mươi, nhìn Tạ Khinh lớn lên, đối với cô rất mới lạ, thậm chí không hiểu sở thích của cô, và rất ít giao tiếp với cô trong nhà này.
Thấy cô bước vào, hờ hững gật đầu rồi tiếp tục đi giải quyết việc riêng của mình.
Tạ Đường đã quen cũng không quan tâm, cô ngồi xổm xuống, bật máy giặt l*иg giặt lên, dùng sức mở nắp dưới, nhưng không mở được.
"Thím Triệu, máy giặt có chuyện gì sao?”
Trong buổi biểu diễn nghệ thuật ở trường của hai chị em hôm nay, chiếc váy mà Tạ Khinh mang về phải là ủi và treo lên, trên tay bà vẫn còn rất nhiều việc, khó tránh khỏi khó chịu.
Bà ta liếc nhìn Tạ Đường, giọng điệu không dễ chịu cho lắm: "Cô hỏi tôi làm sao mà biết được, tôi không phải thợ sửa máy giặt."
"Hơn nữa, sau này cô giặt quần áo nhanh một chút, đỡ ồn vào nửa đêm."
Tạ Đường vừa định nói chuyện, lại không biết cha Tạ từ khi nào xuất hiện ở cửa tức giận nói:
"Thím Triệu, bà như thế nào lại dùng thái độ như vậy nói chuyện với Nhị tiểu thư."
"Tôi thuê bà để nấu cơm, giặt giũ?Giặt quần áo còn bắt chủ làm. Tiền lương hàng tháng là lấy không sao? "
"Không muốn làm nữa thì nhân lúc còn sớm cút đi."
Tạ Đình Phong tức giận khiến thím Triệu kinh sợ. Tạ Đường bình thường ở nhà như quả hồng mềm tùy người nắn bóp, ở trong gia đình này đối xử lạnh nhạt với cô, cô cũng đâu dám nói gì.
Vì vậy, bà vội cúi đầu xin lỗi Tạ Đường, cầm lấy quần áo đồng phục bị bẩn trong tay Tạ Đường.
Ánh mắt của cha Tạ rơi vào Tạ Đường trước khi ông thả lỏng vẻ mặt, nhẹ giọng nói: “Đường Đường, con đi ngủ sớm đi, một mình ở đây làm gì vậy?”
Tạ Đường nghi ngờ liếc nhìn cha Tạ.
Chẳng qua là Tạ Đường kinh ngạc, thím Triệu cũng kinh ngạc muốn chết, chuyện gì xảy ra vậy, Nhị tiểu thư nhà mình không phải lúc nào cũng bị cho ra rìa sao? Hôm nay thái độ lại thay đổi 180 độ? !
Chẳng phải sau này thân phận của Nhị tiểu thư sẽ lên cao sao ... Bà ta buồn bực nhìn Tạ Đường, cũng không dám nói lời nào.
Trong phòng khách, khuôn mặt của Tạ Khinh vô cùng khó coi.
Sau khi đi học về, bố vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng với cô ta, cô ta còn nói dối nhiều lần, cô ta biết mình sai nên không dám nói nhiều, nhưng không ngờ cha Tạ lại như vậy, sẽ bảo vệ Tạ Đường theo cách này?
Tất cả đều là do lời nói của Lục Trác...
Tạ Khinh cắn môi, đâm móng tay vào lòng bàn tay, trong lòng đột nhiên có cảm giác bỏng rát.
Cô ta đau khổ ngước mắt lên nhìn mẹ Tạ, bà chỉ thở dài không nói được gì, cuối cùng thì cha chỉ nhìn Tạ Đường, người thực sự thu hút thiếu gia của Lục gia?
Cha Tạ trở lại phòng khách, nói: "Đi ngủ sớm."
Tạ Khinh không nhịn được đứng lên: "Ba, con có một câu nói phải nói, Lục Trác thực sự có thể theo đuổi em gái mình như thế nào? Anh ấy hẳn là đang có ý thích. Nhìn rất nhiều người trong trường, bao gồm cả con, chỗ nào thua nó..."
Lời còn chưa nói xong, Cha Tạ cau mày ngắt lời cô ta:" Con không nên nhầm lẫn vấn đề này. Tốt hơn là con nên hoàn thành tốt việc học của mình và tranh một suất trong cuộc thi,còn chuyện của Đường đường, con đừng có xen vào! ”
Tạ Khinh tái mặt vì tức giận, cay đắng nhìn chằm chằm vào phòng của Tạ Đường rồi bước lên lầu.
Nhìn thấy con gái tức giận, mẹ Tạ không khỏi thuyết phục: "Dù sao tài năng của Khinh Khinh cũng hơn Đường Đường. Chúng ta còn phải tập trung bồi dưỡng."
Cha Tạ trong lòng có chút suy nghĩ khác, sốt ruột nói. "Bà cũng đừng nhúng tay, còn chờ quan sát đã. "
Tuy nhiên, những gì Tạ Khinh nói thực sự khiến cha Tạ có chút bất an. Từ trong thâm tâm, ông cũng cảm thấy con gái nhỏ của mình tuy xinh đẹp nhưng gần đây càng ngày càng nổi bật., nhưng so với chị gái được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ thì có vẻ kém hơn một chút. Lục thiếu gia thực sự chỉ là một ý thích, hôm nay theo đuổi, ngày mai không đuổi thì xong.
Ông nhíu mày, chỉ nghĩ chuyện này không dễ xử lý, nhất định phải nhanh chóng lên dây cót với nhà họ Lục.
Ngày hôm sau.
Tạ Khinh dậm chân xuống lầu, liếc mắt nhìn bàn ăn liền thấy Tạ Đường và bà nội Tạ đang ngồi rất hài hòa, Tạ Đường đang giúp bà nội Tạ phết sốt sữa lên bánh mì.
Cô ta rõ ràng là ngủ không ngon, trong mắt có tia máu đỏ, cô ta bước tới và kéo ghế ra.
Bà nội Tạ bị bệnh tiểu đường, vì vậy bà đi vào nhà vệ sinh mà không ăn một chút nào. Cha mẹ Tạ vẫn chưa xuống, trong nhà lúc này chỉ có hai người.
Tạ Khinh không kìm được mà nhìn chằm chằm Tạ Đường, không hiểu sao từ góc khuất kín đáo mà cô em gái này lại trở nên giỏi giang như vậy, biết chơi piano, ngày càng xinh đẹp, còn hấp dẫn được Lục Trác.
Không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng cúi đầu nhẹ của Tạ Đường.
Tạ Khinh vẫn luôn hòa nhã và thân thiện, lúc này cô ta không khỏi lộ ra thần sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Đường, đừng quá coi trọng tình cảm của Lục Trác, anh ấy đại khái là vậy. Nhìn thấy cái gì mới mẻ liền theo đuổi. Đêm qua đối với em muốn theo đuổi, có lẽ hôm nay sẽ đem em vứt sau đầu ... "
Tạ Đường phớt lờ cô, nghĩ, nếu Lu Trác không đến tìm ngược lại càng tốt.
Không ngờ, ngay khi giọng nói của Tạ Khinh vừa rơi xuống, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ và còi xe, ngân nga, ngạo nghễ và kiêu ngạo.
Cha mẹ Tạ vừa bước xuống lầu, mở cửa sổ kính nhìn xuống.
Bên ngoài hàng rào sân, dưới ánh mặt trời, chiếc siêu xe màu đen đắt tiền đậu ở đó, thiếu niên mặc đồ thể thao bước xuống xe, khuôn mặt anh tuấn.
Cha mẹ Tạ vui mừng khôn xiết, ai nói rằng Lục Trác này chỉ là tùy ý thích, không thích mà đến tận nhà? Hành động này là quá lớn!
Phong bếp cũng gần sân, Tạ Đường nhìn ra ngoài: "..."
Lục Trác cũng nhướng mắt, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, cắt đường viền của anh thành hình dạng ba chiều. Nói với thím Triệu, người đang mở cửa: "Tôi đến đón Tạ Đường đến trường."
Giọng anh không quá lớn, nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Sắc mặt Tạ Khinh liền biến xanh, còn thấp thoáng sự ghen tỵ.