Edit: Vũ Quân
Gió thu lạnh lẽo, Bạch Sơ Nhàn đưa mấy cô nương về nhà xong, trên vai khoác áo tây trang, chậm rãi trở về nhà.
Mười bốn tuổi, nàng đã dọn ra khỏi Tưởng gia, tự mình mua một tòa nhà, ngày thường chỉ một dì chuyên quét tước dọn vệ sinh và nấu nướng, thật sự rất thanh tịnh.
Nếu nàng chưa về, tòa nhà này sẽ đẻ lại cho dì dưỡng lão.
Bóng dáng của nàng in trên mặt đất, bị kéo ra lúc dài lúc ngắn, từ xa nàng đã nhìn thấy trước cổng lớn của tòa nhà có một người đang đứng.
"Tiểu Nhàn, cuối cùng con cũng trở lại, dì Bình biết là con không có việc gì mà."
"Vẫn là bộ dáng khi làm con gái đẹp, trước kia luôn ra vẻ đàn ông, dì cũng không dám nói con..."
Bạch Sơ Nhàn cười cười, phụ họa theo lời bà.
Dì Bình là người mẫu thân nàng lưu lại, đã qua nhiều năm như vậy, đối với nàng thực sự không khác gì mẹ ruột.
Lần này nàng xảy ra chuyện, dì Bình đã lo lắng không chịu được, thiếu chút nữa đã đi ra ngoài tìm nàng, may là thu được tin tức của Lục Hưu Lâu gửi tới nên bà mới kiềm chế lại.
Sau khi hàn huyên một lát cùng dì Bình, lại ăn một chén xúp nóng, nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Gió thổi làm cửa sổ rung động, đèn dầu nhấp nháy, nàng đang muốn cởi cúc áo sơmi, động tác đột nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Ai?"
Cơ thể ấm áp từ phía sau dán lên người nàng, hơi thở của hắn bao phủ lấy nàng, hắn dùng tay tiếp được khuỷu tay huých ra sau của nàng, dễ dàng hóa giải lực đạo.
Người phía sau cúi đầu, thổi hơi bên tai nàng, nàng không nhịn được run lên, bên tai là tiếng cười nhẹ của người đàn ông.
"Bạch Tiểu Nhàn có nhớ ta không?"
Bạch Sơ Nhàn nhịn không được trợn trắng mắt, thân thể nàng thả lỏng một chút, dựa vào trong lòng ngực hắn: "Lục thiếu soái, chúng ta tách ra mới chỉ hai ngày thôi."
Lúc này Lục Hưu Lâu mặc thường phục, hắn bế nàng lên, ngồi ở trên giường, đẩy sợi tóc xõa bên má nàng ra, cúi đầu hôn khẽ lên gương mặt nàng: "Một ngày không gặp như cách ba thu, vậy chúng ta đã cách nhau mấy thu rồi, Tiểu Sơ Nhàn không nhớ ta sao?"
Bạch Sơ Nhàn ngửa ra sau, né tránh nụ hôn của hắn, mày đẹp nhíu lại: "Ngươi so với ta không lớn hơn bao nhiêu, lúc gọi ta có thể bỏ đi một chữ nhỏ không hả?"
Lục Hưu Lâu ừ một tiếng, tay không quy củ gom mềm mại trước ngực của nàng lại, híp mắt: "Đúng là không nhỏ."
Dưới ánh sáng mờ nhạt nhu hòa, trên mặt mỹ nhân bắt đầu ửng hồng, nàng mở to mắt trừng hắn, chụp lấy tay hắn: "Ngươi thu liễm một chút."
Ngón tay Lục Hưu lâu đặt trên cúc áo của nàng, cúi đầu dùng cánh môi dán lên môi nàng, khi nói chuyện còn không quên cọ xát: "Vừa rồi có phải Tiểu Sơ Nhàn đang cởϊ qυầи áo không, không bằng để ta giúp nàng nhé?"
"Ngươi..."
Nàng mới phát ra một âm tiết, miệng đã bị hắn ngăn chặn, đầu lưỡi của người đàn ông làm càn trong miệng nàng, cướp đoạt nước bọt của nàng, cuốn lấy đầu lưỡi nàng, hắn dùng mặt lưỡi thô lệ quét qua từng nơi mẫn cảm trong miệng nàng.
Cổ tay bị hắn dùng sức khóa ra đằng sau, cúc áo từng chút từng chút bị cởi ra, gió lạnh từ kẹt cửa ùa vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng trận lạnh lẽo.
Người đàn ông hình như nhận ra được, hắn dùng bàn tay vỗ về làn da trần trụi của nàng, độ ấm từ bàn tay hắn truyền tới trên người nàng, không chỉ ấm lên mà còn mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Áo sơmi bị ném trên mặt đất, quần cũng bị ném ra, mỹ nhân chỉ còn lại nội y bị đặt trên giường, trên mặt phiếm đỏ ửng, làn da trắng nõn ở dưới ánh sáng nhu hòa đẹp đến kinh người.
Trong đôi mắt đen của người đàn ông sáng lên như dã thú, hắn một bên cởϊ qυầи áo, một bên cúi đầu ở trên mặt, trên cổ nàng liếʍ mυ'ŧ, khẽ hôn, một cái tay khác cách tầng vải dệt xoa vυ' nàng.
Cho dù cách vải dệt, hắn cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại kia, mềm như bông, nhưng so với bông lại co dãn hơn nhiều, trong lúc nhất thời hắn không khống chế được lực đạo.
Mỹ nhân thở nhẹ, trừng hắn: "Ưʍ... nhẹ chút!"
Hắn đem nội y kiểu mới của nàng đẩy lên trên, hai luồng ngực trắng mềm nảy lên hái cái, trần trụi trong không khí, đỉnh anh đào lặng lẽ đứng lên.
"Thật là đẹp mắt, Tiểu Sơ Nhàn sao lại giấu đi đồ vật xinh đẹp như vậy? Để ta ăn có được không?"
Bạch Sơ Nhàn cắn môi dưới, từ chối trả lời hắn.
Cánh môi người đàn ông khẽ mở, cắn một bên đầṳ ѵú của nàng, hắn dùng đầu lưỡi khảy, dùng hàm răng khẽ cắn, bên còn lại thì dùng ngón tay véo hoặc xoa.
Bạch Sơ Nhàn khẽ thở gấp, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nhỏ vụn, nàng cẩm thấy một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ, hạ thân giống như chảy ra thứ gì đó, dính ướt cả quần áo. Tay người đàn ông mơn trớn bụng nhỏ của nàng, rồi trượt xuống đùi, ở phần đùi trong nhéo nặng hoặc nhẹ, phía trên hắn ngậm lấy nàng, ăn đến tấm tắc rung động, nàng cúi đầu chỉ thấy mái tóc đen như mực.
Giữa chân ướŧ áŧ càng thêm rõ ràng.
Ngón tay của người đàn ông đi vào nơi ướŧ áŧ giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng di chuyển ở nơi mềm mại, hắn cười khẽ một tiếng.
Hắn phun ra viên trái cây ướt dầm dề, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ướt rồi."
Hắn cách vải dệt, dùng ngón tay quét qua khe hở kia, khi chạm đến nơi nào đó nàng theo bản năng run rẩy một chút, hắn dường như biết gì đó ngón tay không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ kia, ấn một chút lại thêm một chút.
Chân nàng không nhịn được run rẩy vài cái, cảm giác như có thứ gì đó dần dần tích lũy, da đầu tê dại, muốn phóng xuất ra, nhưng khi gần đến điểm giới hạn tay của người đàn ông lại dừng lại.
Nàng đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để mặc hắn, nhưng khi sắp tới điểm giới hạn tay của người đàn ông lại đột ngột ngừng lại.
Nàng đã hoàn toàn vo lực, chỉ có thể tùy hắn đem quần áo nửa ướt bên người theo đùi trượt xuống cẳng chân, cởi ra.
Chân nàng bị hắn tách ra, hắn ngồi quỳ ở giữa hai chân nàng, đem nàng bế lên, để nàng dựa lưng vào đầu giường, lót gối đầu, một bàn tay dày vò ở giữa hai chân nàng, đem cánh hoa đẩy ra lại nhéo lại bên nhau, lặp lại đùa bỡn, lại duỗi tay hoạt động ở bên trong cánh hoa trơn trượt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần phía trên hoa đế.
Một cái tay khác nắm tay nàng, đỡ lên thứ đã sớm thả ra đang dâng trào giữa hai chân của hắn.
Thứ kia rất nóng, một tay nàng cũng không cầm được.
"Tiểu Sơ Nhàn, sờ nó cho ta đi, ngoan."
"A..."
Ngón tay hắn theo dòng nước chảy ra mà chen vào.
"Thả lỏng một chút, ưʍ... sờ nữa đi... cô bé ngoan."
Cảm giác theo động tác ra ra vào vào của ngón tay hắn mà bắt đầu tích lũy, bên trong nàng càng ngày càng ướt, lại một lần nữa sắp đạt tới đỉnh, ngón tay hắn đột ngột rút ra.
Mỹ nhân cắn môi, sợi tóc tán loạn trên vai, gần như bất mãn, liếc hắn một cái.
Lục Hưu Lâu cười, hôn môi nàng, ấn eo nàng, thứ đang vận sức chờ phát động đối diện với cái miệng nhỏ đang phả ra hơi nóng của nàng, chậm rãi đẩy vào bên trong.
"Ưʍ..." Bạch Sơ Nhàn cảm giác được một trận sưng to, tay chặt chẽ nắm cổ tay của hắn.
Lục Hưu Lâu cúi đầu, nhìn thấy rõ ràng nơi riêng tư xinh đẹp của nàng đang ăn lấy đầu dươиɠ ѵậŧ xấu xí của hắn.
Hắn vừa thoải mái rồi lại khó chịu thở hổn hển một tiếng, chậm rãi rút ra bên ngoài, rồi lại đẩy vào bên trong, một lần so với một lần lại càng sâu hơn, mạnh hơn.
Nơi đó của nàng nhiều nước, cho dù di chuyển rất chậm, cũng có tiếng nước dính nhớp.
Bạch Sơ Nhàn cảm giác được bên trong chậm rãi bị căng ra, càng lúc cọ xát càng nhanh, nàng khẩn trương cào vài đường lên cánh tay hắn, ngón chân không tự giác banh thẳng, nghe thấy tiếng nước kia, nàng có chút xấu hổ nhắm hai mắt lại.
Lục Hưu Lâu vuốt mặt nàng: "Tiểu Sơ Nhàn, cúi đầu nhìn xem, nàng ăn ta như thế nào."
"Nàng xem, đã đi vào được một nửa rồi."
Bạch Sơ Nhàn ma xui quỷ khiến, thật sự mở mắt ra, cúi đầu vừa vặn thấy, thứ vừa thô vừa xấu kia đã hoàn toàn đi vào trong cơ thể nàng, lại chậm rãi rút ra rồi nhanh chóng đi vào, nước chảy ra cũng theo đó tiến vào, phát ra tiếng kêu nhóp nhép.
Bụng nàng bủn rủn, trong đầu đột nhiên trống rỗng, chân và eo không ngừng run lên, phía dưới phun ra từng cỗ thanh dịch, bên trong không ngừng co rút lại.
Người đàn ông cảm nhận được sự chặt chẽ ở bên trong, rên một tiếng, nhân cơ hội đẩy mạnh vào bên trong, cuối cùng cũng đâm tới đỉnh.
Mỹ nhân đang trong cao trào bị động tác của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhẹ giọng a một tiếng.
Chờ nàng phục hồi lại một chút, người đàn ông chậm rãi cúi đầu cắn đầṳ ѵú nàng, hạ thân không ngừng đưa đẩy.
Mỗi khi phân thân của hắn cọ xát bất kì ở đường đi lại giống như có dòng điện thật nhỏ chạy khắp toàn thân, làm nàng không nhấc lên nổi sức lực, chỉ có thể đong đưa theo động tác của hắn, cảm nhận được tình triều xa lạ.
Mỗi một phút đều chọc tới tận sâu bên trong, như muốn đem nàng ghim lại trên giường, tốc độ của hắn cực nhanh, chiếc giường kẽo kẹt rung động như lập tức phải tan thành từng mảnh.
"Khẽ, khẽ một chút."
"Nàng sợ bị người khác nghe thấy?" Lục Hưu Lâu nói nhỏ ở bên tai nàng, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ láp vành tai nàng.
"Để người khác đến xem ta làm nàng như thế nào có được không?"
"Nàng chặt quá, hmm~"
Hạ thân trào ra một lượng lớn xuân dịch, Bạch Sơ Nhàn cắn một ngụm lên vai hắn.
"Nàng còn có sức lực cắn ta?"
Hắn bế nàng lên, từ trên giường bước xuống, vừa đi một bên vừa nâng mông nàng, trên dưới vuốt ve du͙© vọиɠ của hắn, thanh dịch tí tách chảy xuống mặt đất,làm ướt đùi hắn.
Nàng sợ ngã xuống, chân kẹp eo hắn, bên trong cũng theo đó kẹp chặt, hắn lại sướиɠ không chịu được, đem nàng ép lên tường, mạnh mẽ ra vào.
"A... Chậm, chậm một chút..."
Nghe thấy lời nàng, người đàn ông chậm rãi rút ra, không được cọt xát nàng rụt ngón chân lại, cảm thấy không đúng lắm, gấp đến mức sắp khóc đến nơi, nhưng lại không muốn mở miệng xin hắn, bộ dáng đáng thương đến mức Lục Hưu Lâu nhìn thấy mà cười không ngừng.
Hắn cúi đầu hôn nàng: "Đúng là không thẳng thắn, thành khẩn."
Nói xong, hắn lại bắt đầu chín nông một sâu thọc vào rút ra.
"A...Ưʍ..."
"Ha... cô bé ngoan, thoải mái không, hửm?" Người đàn ông cắn đầṳ ѵú nàng, hàm hồ nói.
Bạch Sơ Nhàn lắc đầu, nói không ra lời, trong đầu hiện lên mảnh ánh sáng trắng, phía dưới co rút kịch liệt, lại một lần lêи đỉиɦ.
Người đàn ông cũng co rút lại, đột nhiên đưa đẩy mấy chục cái, cuối cùng để ở trong cơ thể nàng, bắn ra.
Hai người dựa sát cùng nhau thở dốc, Lục Hưu Lâu hôn khuôn mặt mướt mồ hôi của nàng, ôm nàng lên giường.
"Gả cho ta đi."
Bạch Sơ Nhàn mở mắt ra nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt lại, ngủ mất.
Lục Hưu Lâu nhận mệnh thở dài, đặt một nụ hôn lên trán nàng: "Ta xem như nàng đồng ý rồi nhé."
_____
Muộn mất một chút nhưng đến rồi đây.