Chương 56: Chiến trường tình yêu (4)
Nhớ nhung là gì?Nhớ nhung là chỉ mới đi qua N cái nháy mắt, lần thứ N+1 đã nhớ người kia đến nhếch môi cười.
Nhớ nhung là gì?
Nhớ nhung là trong khoảng khắc chỉ cần đưa nồi đồ ăn ra, tay lúc nào cũng vươn đến một bên muốn ngăn cản từ lúc nào không hay.
Nhớ nhung là gì?
Nhớ nhung chính là khi đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy thì đầu óc lập tức trống rỗng không xác định được Đông Tây...
Ôn Lĩnh không thể không thừa nhận, anh nhớ cô, anh nhớ Tả Dữu.
Ôn Lĩnh nhớ Tả Dữu.
Trong lúc đứng xào rau, chân giả cấn vào thịt khiến anh đau đớn. Nhưng giờ phút này, toàn bộ giác quan của Ôn Lĩnh, bao gồm xúc giác, thính giác, khứu giác, thị giác đều đồng loạt ngừng hoạt động.
Cái đĩa ‘keng’ một tiếng rơi xuống bếp ga, âm thanh chói tai. Tay của Ôn Lĩnh để trong khoảng không nâng lên hạ xuống, nâng lên lại hạ xuống, mấy lần trắc trở nhưng vẫn không dám nắm lấy bàn tay đang vòng ngang hông mình.
“Em nhớ anh, anh có nhớ em không?” Tả Dữu là một cô gái tốt, mặc dù cô không thích cảm giác mình luôn là phía chủ động, nhưng đối mặt với Ôn Lĩnh như vậy, cô nguyện ý tự mình bước thêm nhiều bước nữa.
Bàn tay nhỏ bé ấm áp bao quanh mình, đột nhiên Ôn Lĩnh tìm lại được cảm giác rung động đã vứt bỏ từ lâu. Chính mình cảm thấy như sắp sốt đến nơi, Ôn Lĩnh nhẹ gật đầu, “Nhớ.”
Cái ôm nhẹ chợt trở nên chặt hơn, Tả Dữu không khống chế được cảm xúc, vùi mặt sau lưng Ôn Lĩnh, “Em biết anh không thể không có cảm giác với em mà, em biết không phải chỉ một bên tình nguyện mà...”
“Đơn phương” là hai chữ đơn giản mà Nghiêm Mỹ lặp đi lặp lại để khuyên nhủ cô, nghĩ vẫn chưa đủ Nghiêm Mỹ còn nói thêm một câu: “Cái chủng loại kia mà cũng dám thích con sao, cậu ta xứng với con sao?”
“Em mặc kệ người khác nói chúng ta không xứng đôi, chân anh như thế nào cũng không quan trọng, em thích anh... anh cũng thích em! Hai người đều có người kia trong lòng thì sẽ hạnh phúc, cho nên dù bọn họ có nói gì đi chăng nữa, em cũng mặc kệ!”
Không nhìn thấy thái độ của cô lúc nói chuyện, nhưng lời thề son sắt lại khiến người khác rung động.
Quả thật Tả Dữu rất kiên định, nhưng lần kiên định này không hoàn toàn đến từ bản thân cô, mẹ nói: “Con nói con thích cậu ta, thương cậu ta, nhưng cậu ta yêu con sao! Nếu không phải như vậy thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu đâu!” Trước đây cô không rõ, không biết Ôn Lĩnh có thích cô không, nhưng bây giờ ôm anh, cuối cùng Tả Dữu cũng cảm nhận được mình đang ôm tình yêu, ôm hạnh phúc.
“Ôn Lĩnh, cả đời này em sẽ không rời xa anh, mặc cho mẹ phản đối như thế nào, em cũng sẽ không thay đổi!”
Sự kiên định của Tả Dữu đem lý trí lạc lối đã lâu của Ôn Lĩnh quay trở lại, anh nhẹ đẩy tay Tả Dữu ra, hỏi: “Không phải nói muốn ra nước ngoài học sao? Sao còn về đây?”
Xác định được tâm ý của Ôn Lĩnh khiến Tả Dữu vui vẻ không phát hiện ra được sự khác thường của anh, liền buông lỏng tay: “Ai ya, nói thế nào bây giờ, ngồi máy bay lâu như vậy, trong bụng em chẳng còn chút gì rồi, hôm nay anh làm gì vậy? Ôi chao, là thịt kho tàu sao, em có lộc ăn rồi!” Nhìn Tả Dữu như đứa bé vui mừng xoa tay đi ra bàn ăn, Ôn Lĩnh thật sự muốn có người cho anh dũng khí, muốn mình không hèn nhát, muốn mình dũng cảm vươn tay ôm lấy cô gái này —— cô gái tốt, Tả Dữu.
Tả Dữu đặt cái đĩa xuống mới phát hiện Ôn Lĩnh không đi cùng, trở lại nhìn, thì phát hiện anh đang chống tay bước từng bước ra ngoài.
Lúc này Tả Dữu mới ý thức được, Ôn Lĩnh đang đeo chân giả bước đi.
Hít hít mũi, Tả Dữu bước mấy bước đến bên cạnh để anh vịn: “Lúc trước đi hỏi bác sĩ, không phải đã nói là từ từ rồi sao? Anh mang cái này được bao lâu rồi?”
“Từ lúc ngủ dậy cho đến bây giờ.” Ôn Lĩnh cười, nụ cười dịu dàng vô cùng, so với noãn ngọc càng khiến nội tâm Tả Dữu cảm thấy mềm mại hơn. Cô tin chắc, nguyên nhân khiến Ôn Lĩnh từ lúc từ chối đeo chân giả cho đến bây giờ cắn răng kiên trì là vì... cô. Phát hiện ra điều này khiến Tả Dữu đang thấp thỏm trong lòng đột nhiên như có pháo nổ, bùm bùm bùm. Cô chỉ kém không đẩy ngã Ôn Lĩnh mà thôi.
Tả Dữu ho nhẹ hai tiếng, che giấu khuôn mặt đỏ ửng, xoay mặt nhìn thức ăn trên bàn, “Sao hôm nay lại làm những món ăn khó như thế này, đã rán lại còn kho.... Không phải biết trước hôm nay em về mới làm cho em đấy chứ?” Tả tiểu thư tưởng tượng.
“Ha ha.” Ôn Lĩnh cười khẽ, đưa tay ra sờ đầu cô, “Con nhóc Tiểu Ôn nói anh ngược đãi nó, không cho nó ăn thịt nhiều ngày, cho nên...”
Nói đến Tiểu Ôn, Tả Dữu liền thả lỏng, “Anh cũng thế, con bé muốn ăn thì nên nấu cho nó ăn, con bé đang tuổi lớn mà.”
“Không có tâm trạng gì...” Tìm kiếm nguyên nhân không có tâm trạng khiến Tả tiểu thư ngượng ngùng muốn đi tìm góc tường đào hố.
Lần này cô về nước là đúng rồi.
Đã hơn mười hai giờ mà Tiểu Ôn đi chơi vẫn chưa về, Tả Dữu đói quá không còn hơi sức, anh vào bếp bê một cái đĩa ra đựng đồ ăn anh làm cho Tiểu Ôn, dù sao cũng làm nhiều, con gái ăn ít đi một chút, ít phát triển chiều ngang càng khỏe mạnh.
Bạn nhỏ Tiểu Ôn đột nhiên chạy vào lúc ba đang giơ đũa ra, khuôn mặt dính đầy bùn đất đầy vẻ hoang mang rối loạn, “Ba, ba, ba mau xem đi, mau xem đi...” Ngón tay mập mạp chỉ ra bên ngoài cửa, xem ra cô nhóc đang rất kích động.
“Sao vậy Tiểu Ôn?” Tả Dữu ngồi trong góc đứng dậy.
“( ⊙ o ⊙)! Cô về rồi! Cô cũng đi ra xem với con đi! Nhanh, mau lên!”
Chuyện gì khiến cô bạn nhỏ Ôn Noãn gặp họa như cơm bữa lại sợ hãi đến vậy, hai người lớn liếc nhìn nhau rồi đi theo cô nhóc ra ngoài.
Chờ đến khi ra khỏi cánh cửa siêu thị 24h Ôn Noãn, Ôn Lĩnh nhức đầu xoa thái dương, đầu tiên Tả Dữu sững sờ, sau đó cười đến ngửa tới ngửa lui: “Tiểu Tiền à, xem ra nó không chỉ tham tiền, mà còn là một ngự phu cừ khôi đấy, con mèo nhỏ ra ngoài đi bộ một vòng, không chỉ mang một ổ mèo con, mà cả mèo ba cũng đưa về luôn...” Bụng Tả Dữu đã bắt đầu bị nội thương.
Tiểu Tiền giống như hiểu được lời nói của Tả Dữu, nghiêng đầu meo meo cúi xuống, sau đó giơ móng vuốt lên chụp loạn đám mèo đực xung quanh.
Không biết Tiểu Tiền quyến rũ được một con mèo Ba Tư đực ở đâu, nó đang lè lưỡi tựa như lấy lòng Tiểu Tiền, một con khác đang giơ chân ra như muốn ngăn con mèo xảo quyệt kia lại.
“Có phải Tiểu Tiền là do Hoàng Thế Nhân đầu thai xuống hay không, vơ vét của cải còn không nói, lại có thể trắng trợn cướp đoạn con nhà lạnh nữa!”
Ôn Lĩnh đi đứng không tiện, Tả Dữu xuống bậc thang cùng Tiểu Ôn đưa mấy con mèo con mới sinh được mấy ngày vào, nhìn mèo con mắt đã mở ra, vừa đi vừa nói chuyện với Ôn Lĩnh: “Có phải Tiểu Tiền sợ nhà chúng ta không nuôi được cả nhà nó, cho nên mới tiền trảm hậu tấu.... Con mèo này đúng là gian...” Tả Dữu vừa cười, vừa nhìn vẻ mặt bó tay của Ôn Lĩnh, trong đầu chợt nhớ lại một chuyện.
Trong nhà đột nhiên có thêm hơn sáu thành viên mới, cuối cùng cũng có chuyện để Tiểu Ôn thoát khỏi cảm xúc chưa dứt bỏ được khi Mao Mao rời đi. Vừa đúng lúc Tả Dữu đi đứng tốt ở đây, con bé kéo thẳng Tả Dữu đến chợ bán thức ăn, mục tiêu chính là quán cá.
Cho dù Ôn Lĩnh và Tả Dữu đều cố gắng giải thích cho Noãn Noãn nghe mèo nhỏ đang uống sữa mẹ, hoàn toàn không biết ăn cá, nhưng cô nhóc vẫn rất quật cường, nhất định đòi đi. Đi thì đi thôi, cùng lắm thì mua về làm cho người ăn. Bị bàn tay mập mạp lôi kéo ra khỏi cửa, Tả Dữu liền ôm theo suy nghĩ này.
Đến chợ bán thức ăn, Tiểu Ôn đi đầu rất ra dáng chọn cá: “Bơi chậm như vậy, nhìn là biết chết nhanh rồi...” Một lát lại kéo tay Tả Dữu chỉ chỏ, “Cô ơi, con không muốn con kia, mập như vậy, vừa nhìn là biết ăn tăng trọng rồi...”
Lời nhận xét của chị lớn nhà họ Ôn đủ khiến cho cả dãy hàng cá mặt mũi đen xì lại.
Đến quán cuối cùng, Tiểu Ôn cũng không chọn được con cá nào cả, cô nhóc rất uất ức, “Cô ơi, sao cá ở đây đều không ngon vậy?” Mí mắt của Tả Dữu chỉ trực nhảy ra, bây giờ cá đều như vậy hết, chỉ là mắt chọn cá của cô nhóc quá cao thôi.
Nhưng cô cũng không dám thể hiện ra mặt, cúi người xuống xoa xoa đầu Ôn Noãn: “Nếu không thì hôm nay cứ cho chúng nó uống sữa trước đi, hôm nào chúng ta về đây mua cá sau, bơi phải nhanh, thân phải mảnh mai, được không?”
Ôn Noãn đang uất ức chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi đáp: “Vậy cũng được, nhưng cô nhớ là nhất định phải đưa Tiểu Ôn đi đấy, dượng út nói, nếu lúc sinh em gái mà cô ăn cá, thì dinh dưỡng sẽ cho em gái. Mèo con không biết ăn cá, thì Tiểu Tiền ăn là được.”
Logic của cô nhóc đúng là không giống bình thường, cũng biết thế này thế kia rồi. Tả Dữu cười, nói tốt.
Nói đến chị dâu, Tả Dữu nhớ đến một chuyện, “Noãn Noãn, chuyện cô về đây trước hết con đừng nói với dượng út, biết không?”
“Tại sao ạ?” Ôn Noãn đang đứng trước cửa chung cư mân mê ngón tay không hiểu, “Vậy thì nói với cô út được không?”
“Cũng không được.” Nói cho chị dâu, anh trai không biết mới là lạ đấy. Nhấn mạnh liên tục với Tiểu Ôn, cuối cùng Tả Dữu cũng đưa con bé về nhà.
Đứa bé vốn không thích ngủ sớm, cộng thêm bây giờ còn có thêm cả mèo con nhi nhi nha nha cả ngày, Tiểu Ôn sớm đã thay áo ngủ vẫn bò dậy mấy lần để đi nhìn trộm bọn chúng. Cuối cùng Tả Dữu cũng dỗ được con bé ngủ, nhưng mình thì không ngủ được, lại qua nửa giờ, xác nhận tiếng ngáy của Tiểu Ôn đã đều rồi, Tả tiểu thư lặng lẽ bò xuống giường.
Cô muốn đi làm một chuyện, suy nghĩ một chút không khẩn trương cũng không được, nhưng nếu không làm vậy, đoán chừng mẹ sẽ không đồng ý chuyện của cô với Ôn Lĩnh, đứng trước cửa phòng ngủ của Ôn Lĩnh, hô hấp của cô gái hai lăm tuổi liền gấp gáp.
Cửa phòng ngủ Ôn Lĩnh không khóa, Tả Dữu chỉ đẩy nhẹ cửa đã mở ra. Gần một chút, thì ra người không ngủ được không phải chỉ có mình cô.
Đèn ngủ đầu giường Ôn Lĩnh sáng rõ, mang theo ánh đèn ấm áp, Ôn Lĩnh đang xem thứ gì đó. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn cô gái đỏ mặt bước vào.
Nhìn Tả Dữu qua ánh đèn, ánh sáng chiếu lên người cô nhỏ như sợi lông, tóc Tả Dữu không buộc lại, buông xõa sau vai, xốc xếch nhưng lại mỹ lệ động lòng người, Ôn Lĩnh mất hồn trong nháy mắt, chờ đến khi lấy lại được tinh thần, Tả Dữu đã đi đến bên giường anh, nhìn anh chằm chằm.
“Anh Ôn, em thích anh, em muốn ở đây cùng anh, em đang nói rất nghiêm túc...” Thấy sắc mặt Ôn Lĩnh thay đổi, Tả Dữu nhấn mạnh từ ‘rất’.
Ôn Lĩnh vẫn không lên tiếng.
Tả Dữu có chút nhụt chí, cô cúi đầu, tóc dài rũ xuống, che hết mặt khiến Ôn Lĩnh không thấy được nét mặt của cô, nhưng giọng nói của cô như đưa đám: “Em cảm thấy anh thích em, muốn ở cùng em, nhưng có phải em đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?”
Vì tình yêu, phụ nữ có thể không quan tâm dưới chân mình đạp bao nhiêu căn phòng; vì tình yêu, phụ nữ có thể không quan tâm mình sẽ ở góc xó xỉnh nào của thành phố, làm bà chủ siêu thị, mỗi ngày cả thể giúp chồng tàn tật xử lí chuyện cửa hàng, chăm sóc nhà cửa; vì tình yêu, phụ nữ có thể đứng đối lập với ba mẹ, thậm chí cả gia đình mình.
Tả Dữu vì tình yêu, cái gì cũng chịu làm, nhưng cô chưa từng nghe đối phương nói “Anh thích em”, đối với trận chiến tình yêu tự mình chiến đấu, cô cảm thấy thật mê mang.
Đầu ngón tay bị nâng lên, cả người Tả Dữu run lên, ý nghĩ mơ hồ khiến cô phải xoa xoa lỗ tai của mình, xác nhận xem có phải mình đã nghe nhầm hay không, Ôn Lĩnh nói: “Em là cô gái tốt, tốt đến mức anh không muốn yêu cũng không được...”
Thiếu đi chân chống đỡ, Ôn Lĩnh thổ lộ lời yêu chậm đi rất nhiều, dù nghe không rõ, nhưng Tả Dữu biết, lời nói của anh hôm nay, nhất định là thật lòng.
“Có thật không... Có thật không!” Tả Dữu ngửa mặt lên, nhìn mắt đã ướt nước của cô, tâm tình rối rắm một ngày của anh cuối cùng cũng có thể dẹp yên, thay vì đừng từ xa nhìn cô khó chịu, mình cũng khó chịu, không bằng hai người cùng nhau đối mặt với những khó khăn kia. “Đừng khóc, thật đấy. Anh thích một cô gái ngốc tên là Tả Dữu, rõ ràng cô ấy có nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng vẫn cố tình chọn một người tàn phế thế này. Một cô gái tốt như vậy, sao anh có thể không thích chứ.”
Lời nói của Ôn Lĩnh khiến Tả Dữu cười rộ lập tức nhào vào lòng anh, “Nói hay lắm, không cho ăn vạ, phải thích, sẽ phải yêu em cả đời, nếu như đối ý...” Tả Dữu nằm trong ngực Ôn Lĩnh, cuối cùng nhìn anh chằm chằm, “Nếu như đổi ý, cẩn thận em sẽ cắn miệng anh thành hai miếng lạp xưởng đấy.”
Nói xong, Tả tiểu thư véo lên người Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh ở trên miệng dò xét, cùng mong đợi, đầu ngón tay hồng lên, “Miệng thật độc ác mà...” Có Tả Dữu trong cuộc sống này, Ôn Lĩnh đã biết cười trở lại.
“Nếu không độc ác anh có thể đi theo em không?” Tả tiểu thư bày ra bộ dạng thổ phỉ trắng trợn cướp đoạt nhíu mày với anh.
“Nhưng còn bác gái...” Thật sự không tốt lắm. Nếu đã quyết định đến việc ở cùng nhau, Ôn Lĩnh sẽ phải suy tính đến con đường tương lai của hai người.
Tả Dữu đỏ mặt, “Em có một cách...” Cô hơi ngửa đầu, dán sát vào tai Ôn Lĩnh nhỏ giọng nói một câu.
Lúc ban đầu Ôn Lĩnh còn chưa nghe rõ, đợi cô nói đến lần thứ hai, thì anh đã nghe rõ ràng, sắc mặt cũng thay đổi.
“Không được, anh sẽ phụ trách tất cả với em, đi ngủ lại đi!”
Tốn một khoảng thời gian để đuổi Tả Dữu ra khỏi phòng, Ôn Lĩnh nhìn chằm chằm tấm lịch cũ treo trên cửa, mặt từ đen dần chuyển sang đỏ, “Tiểu nha đầu này, có biết nấu cơm chín có nghĩa là gì không vậy, nói lung tung...” Anh lật người, trong lòng đột nhiên như có điều gì đó khuấy động mãi khiến anh không tài nào ngủ được. Cả đêm mất ngủ.
Hai người lớn giằng co cả đêm trong phòng không ngủ, cho nên người bò dậy sớm nhất chơi với mèo con cũng chỉ có một mình Tiểu Ôn.
Mười giờ sáng, Tả Dữu mới miễn cưỡng kéo người rời khỏi giường, lúc đứng lên thì đầu óc choáng váng, ngoài cửa phòng, Tiểu Ôn đang nói chuyện với ai đó, Tả Dữu mơ mơ màng màng nghe được mấy câu, đầu óc liền lập tức tỉnh táo.
“Noãn Noãn...” Đợi cô không mang dép chạy ra ngoài thì đã không kịp rồi.
Bạn nhỏ Ôn Noãn thật thà hồn nhiên, cho nên chuyện không cần nói sẽ không nói, nhưng cô hỏi cái gì thì bé sẽ nói cái đấy.
Chuyện thứ nhất trong sáng sớm hôm nay, khi cô nhóc gọi điện cho Ôn Hân, báo tin tức tốt về đội ngũ được mở rộng của Tiểu Tiền, mặt mày đang hơn hở thì đột nhiên Ôn Hân dội cho cô nhóc một gáo nước lạnh, “Ba phải chăm sóc con, làm gì còn tinh lực để mà nuôi bảy con mèo nữa, chờ một thời gian nữa cô về sẽ đưa mèo con của con đi.” Ôn Hân nửa thật nửa giả nói một câu khiến Tiểu Ôn cuống lên.
“Sẽ không đâu, cô Tả Dữu cũng ở đây giúp ba với con nuôi mèo con mà.”
Đây chính là cuộc gọi điện thứ nhất buổi sáng hôm nay, thời gian là tám giờ sáng, người gọi... Ôn Noãn, người nghe.... Ôn Hân.
Hai giờ trôi qua, cô nhóc không hiểu vì sao lại có cuộc điện thoại này, hơn mười giờ sáng, người gọi... Nghiêm Mỹ, người nghe... cô nhóc Ôn Noãn.
Noãn Noãn ồ một tiếng, cúp điện thoại, uất ức nhìn xem cô Tả Dữu có nổi giận hay không, “Cô ơi, không phải con cố ý đâu, cô nói con không được nói cho bà nội Nghiêm, không nói cho dượng út cùng với cô, nhưng con không cẩn thận nói cho cô biết. Vì sao bà nội Nghiêm biết, con không biết, không phải là con...” Tính tình Ôn Noãn tùy tiện, công phu bắt chước chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng con bé vốn thông minh, hình như hôm nay mình đã gây họa cho cô Tả Dữu rồi, mà có vẻ như là họa không nhỏ nữa.
“Có phải mẹ cô sắp đến đây không?” Dù cô có tức thì cũng không mất trí đến mức phát hỏa trên người một đứa bé, Tả Dữu hỏi Ôn Noãn.
“Bà nội Nghiêm nói muốn con trông cô, không được cho cô đi...” Ôn Noãn kéo vạt áo, cúi đầu.
“Vậy con nói sao?” Tả Dữu không biết nói gì khi gặp mẹ mình cả, vẻ mặt cô đau khổ, vừa nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, một bên như vô ý hỏi Ôn Noãn, “Vậy con đáp sao?”
“Con nhớ đến chuyện cô nói không thể cho người khác biết chuyện cô ở đây, thế là con sợ quá, dập máy luôn.”
Nhiều năm về sau, Ôn Noãn kể lại chuyện này cho cô và dượng thì Ôn Hân không tự chủ mà nhìn thiếu tá một cái, sâu xa nói: “Đây là cháu gái ruột của em sao, làm sao lại giống như cháu ruột của anh vậy, ngay cả hàng động dập điện thoại ngây thơ cũng di truyền.” Thiếu tá bị trúng đạn.
Trước tiên không nói đến những chuyện xảy ra sau này nữa, hiện tại Tả Dữu đã chảy hết cả mồ hôi hột. Cô không sợ cái gì, chỉ sợ mẹ mình ngăn cản cô ở chung với Ôn Lĩnh, ngộ nhớ bà dọa cắt cổ tay thì cô và Ôn Lĩnh thực sự không thể nào rồi.
“Không sao hết, một lát nữa bác gái đến, anh sẽ nói chuyện.” Không biết Ôn Lĩnh đã đứng sau hai người bao nhiêu lâu lên tiếng.
Tả Dữu đang mong đợi nhìn anh, giọng nói của Nghiêm Mỹ cùng với di hình huyền ảo giống như trong Harry Potter trắng xanh sáng chói ở phía sau lưng cô, “Cậu muốn nói gì với tôi? Cậu có thể nói gì đây? Nói cậu sẽ cho Tả Dữu hạnh phúc sao? Cậu lấy cái gì để cho, cậu nói cho tôi biết đi. Cái cửa hàng này sao? Còn những thứ khác là gì?” Lúc Nghiêm Mỹ nói những lời này, mắt bà nhìn lướt qua đùi của Ôn Lĩnh.
Có lúc, muốn tổn thương một người, chỉ một ánh mắt như vậy là đủ rồi.
“Mẹ, mẹ thật quá đáng, con yêu Ôn Lĩnh, anh ấy cũng yêu con, hai người yêu nhau thì có lỗi gì chứ? Bởi vì anh ấy không có tiền, không có chân, nên cũng không có quyền hạnh phúc sao? Nhiều người tàn tật như vậy, nhưng cuộc sống của họ không phải vẫn luôn hạnh phúc đấy sao!”
Mặt của Thủy Quả đỏ lên, trong mắt đầy nước, nếu đổi lại người khác, cũng không dễ dàng tha thứ cho người đã sỉ nhục người mình yêu, cho dù là mẹ đẻ cũng không được.
“Người khác không quản được, nhưng con là con gái của mẹ, mẹ sẽ quản con!” Nghiêm Mỹ ngoắc tay ra sau lưng, mấy người bảo vệ nhà họ Tả nối đuôi nhau bước vào, “Đưa cô chủ ra xe!”
Nghiêm Mỹ xoay người nói với Ôn Lĩnh, “Nếu anh muốn chứng minh mình có thể cho con bé hạnh phúc, vậy thì chạy đến trước khi lên xe, tôi sẽ đồng ý với các người.” Chuyện của con gái không giống Lệ Minh Thần, Ôn Lĩnh là người què, đã ly dị, còn có một con, dù thế nào bà cũng không thể tiếp nhận.
Tả Dữu vừa đá vừa đạp rất nhanh đã bị mấy người đàn ông khỏe mạnh đưa ra, Nghiêm Mỹ nói xong câu này cũng xoay người đi theo.
Ôn Noãn đã sớm bị dọa sợ đến không chịu được mà òa khóc lên, con bé không hiểu mọi chuyện, nhưng vẫn rất sợ, “Ba, cô bị đưa đi rồi.”
Sắc mặt Ôn Lĩnh hơi trắng, cắn môi dưới, nửa giây sau liền nói với Tiểu Ôn một câu, “Noãn Noãn ngoan ngoãn ở nhà nhé.” Nói xong liền chống gậy đi ra ngoài.
Ôn Lĩnh đến cửa siêu thị, hai chiếc xe màu đen dừng cách đó năm bước chân đã đóng sập cửa lại.
Nhìn ba bậc thang ngắn ngủn dưới chân, Ôn Lĩnh tiếp tục cắn răng, bước xuống dưới.
Chờ đến khi anh xuống bậc thang, xe đã đi được hơn mười mét.
Ôn Noãn nhìn chiếc xe đã đi càng xa, bé gọi ba, “Ba cố gắng lên, cô sắp đi rồi!”
Chuyện của người lớn cô nhóc không hiểu, nhưng cô nhóc biết nếu cô Tả Dữu đi, ba sẽ không vui.
Ôn Lĩnh giống như không nghe thấy, tiếp tục gian nan bước từng bước về phía trước.
Thấy xe chỉ còn mấy mét nữa là ra khỏi khu trung cư, nhưng Ôn Lĩnh mới chỉ đi xa khỏi siêu thị mười mét.
Tả Dữu không nghe thấy, một người đàn ông vừa cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh yêu em, Tả Dữu.”, vừa giống như chiến tranh với mình đi về phía trước.
Anh đang nhắm mắt không muốn nhìn cảnh cô rời đi thì đột nhiên cửa chung cư chợt ồ ào hẳn lên.
“Có người nhảy ra khỏi xe!”
“Ôi chao!”
Ôn Lĩnh mãnh liệt mở mắt ra, mặc dù đứng cách xa, nhưng anh biết, đó là Tả Dữu, là Dữu Tử của anh, là Thủy Quả của anh... Là Dữu Tử lúc nào cũng không đợi được mà ăn vụng thịt trong nồi, là Tả Dữu sợ béo nhưng lại sợ anh biết nên chỉ dám len lén bỏ mỡ đi, nhưng những điều đó không thể che giấu được tình yêu của anh với cô gái tốt ấy —— Dữu Tử.
Chân Ôn Lĩnh mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.
Bên cạnh Ôn Lĩnh, có rất nhiều hàng xóm đang đứng nhìn, thấy anh ngã thì vội vàng đi lên đỡ. Ồn ào lộn xộn muốn đưa anh về nhà.
Ôn Lĩnh chỉ nói một câu, “Tôi muốn đến đó...”
Đó... là chỗ có Tả Dữu.
May mà đi ở trong khu chung cư nên tốc độ xe không nhanh. Nhưng chờ đến khi Ôn Lĩnh đi đến bên cạnh, nhìn đầu gối cánh tay, thậm chí cả đầu cũng có máu của Tả Dữu khiến anh vẫn không kìm được nước mắt.
Tả Dữu vẫn có ý thức không muốn Nghiêm Mỹ đυ.ng vào mình, cách một đám bảo vệ áo đen, Tả Dữu dùng hết sức, nâng tay lên về phía Ôn Lĩnh, “Em muốn mình tàn phế, như thế sẽ không có ai cảm thấy chúng ta không xứng đôi nữa. Chúng ta có thể ở chung một chỗ.”
“Em không sao anh cũng sẽ đến với em, cho dù em thế nào, chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau...”
Ở chung một chỗ, ở chung một chỗ...
Hoàn Chính Văn