Chương 1: Khi anh lính chiến ‘đυ.ng độ’ giai nhân
Hôm nay là một ngày nóng nhất ở thành phố C, nhiệt độ cao lên tới 43 độ, đến cả nhiệt kế còn chịu không nổi cũng muốn nổ tung, lượng người lưa thưa ít ỏi đi trên đường tưởng chừng như sắp bị cái nóng làm cho bốc hơi biến mất.Tại một đại sảnh của bệnh viện, đầu người lúc này nhốn nha nhốn nháo mà máy lạnh thì chạy rì rì không đủ mát, hoàn cảnh rất mất trật tự.
Cô gái đi đầu tiên trong đám người đưa mười đồng chẵn vào cửa đăng ký lấy số, "Bác sĩ Tả ở khoa nội 2, bác sĩ Tả Bảo Toàn. Tôi có giấy hẹn khám bệnh." Cô ấy hướng về phía Tiểu Lam Bản ở bên cạnh vốn đang bận rộn trong cửa đăng ký nhấn mạnh bổ sung.
Những người trong đó mặt mày xám tro, nôn nóng chờ đợi gọi tên, Ôn Hân mặc váy màu xanh nhạt như lá sen trong hồ nước ngày hè, thoải mái, tươi mát giống như giọng nói của cô.
Nhân viên công tác ở bên trong ngăn cách bởi cửa sổ thủy tinh đang gõ bàn phím cành cạch, chỉ chốc lát sau, âm thanh "Số của anh ta hết rồi" từ trong cửa kính truyền ra ngoài.
Trong phòng chờ nhiều người, âm thanh cũng hỗn tạp, tiếng phát ra từ loa phóng thanh luẩn quẩn bên tai cô, Ôn Hân đang thất thần mới phản ứng lại, "Vậy thì đến chỗ Khâu Nghị Bình đi.” Ôn Hân cúi đầu lật cuốn sách trong tay nói.
Tìm hai tệ năm hào lẻ cùng với hóa đơn lấy số đưa vào trong tay Ôn Hân. Ôn Hân cầm hết những thứ đó đang định rời đi thì một bác gái đứng sau lưng cô đột nhiên lên tiếng ngăn cô lại, "Cô gái, bác sĩ đến khám trên bảng không phải vị bác sĩ cô vừa nói à?"
Tới bệnh viện khám bệnh, sợ nhất là không biết nội tình cần biết, đối với việc Ôn Hân tỏ ra “rất quen” với bác sĩ trong bệnh viện thì trong mắt bác gái này cô chính là người hiểu rõ “nội tình”.
"Bác gái, nếu bác đăng ký khám về đường tiết niệu thì tốt nhất ngày mai hãy đến, bác sĩ khám ngày mai mới là chuyên gia về phương diện này." Ôn Hân nhìn xấp tài liệu xét nghiệm dày cộm trong tay bác gái cười cười nói.
"Người kế tiếp đăng ký khám khoa nào vậy?" Người trong phòng đăng ký đã sớm không kiên nhẫn, xuyên qua chiếc cửa nhỏ nhìn một già một trẻ không biết điều mà cứ đứng đó tán gẫu.
"À? Không đăng ký, không đăng ký nữa, mai quay lại sau...."
Ôn Hân không để ý tới hai bên bệnh hoạn bắt đầu tranh cãi, cầm đồ của mình rời đi.
Bác gái kia đoán không sai, nội tình cô có biết một chút, nhưng đối với Ôn Hân mà nói, cô tình nguyện không biết gì cả.
Phòng làm việc của Khâu Nghị Bình ở bên cạnh khoa nội 2, đều là khoa nội nhưng khoảng cách lại là một trời một vực.
Phòng làm việc cũng lớn như nhau, nhưng bên Tả Bảo Toàn thì người chen kẻ lấn mà bên chỗ Khâu Nghị Bình thì chỉ có hai ba con chim sẻ, hôm nay thì ngay cả cục cứt chim sẻ cũng không có.
Trước khi Ôn Hân bước vào, cô đứng ở cửa do dự một lát, thôi hay là tuần sau đến chỗ của Tả Bảo Toàn cũng được?
Cô đang miên man suy nghĩ, Khâu Nghị Bình ở trong phòng xem bệnh án vừa ngẩng đầu lên, phát hiện có đôi giày cao gót ở dưới rèm cửa, "Khám bệnh thì vào đi." Giọng nói nhẹ nhàng nhưng hờ hững truyền ra.
Chuyện ập lên đầu, Ôn Hân đành phải nhắm mắt bước vào, "Sư huynh."
"Ôn Hân!" Khâu Nghị Bình mặc áo khoác trắng đứng bật dậy quên cả đặt bệnh án xuống, "Sao em lại tới đây?"
"Tới chỗ anh đương nhiên là khám bệnh."
"Em bị gì? Có chỗ nào không khỏe à?" Nói đến sức khỏe là vẻ mặt Khâu Nghị Bình nghiêm túc hẳn lên, anh ta cầm lấy sổ khám bệnh của Ôn Hân rồi chỉ vào ghế bảo cô ngồi xuống.
Ôn Hân không ngồi mà vẫn đứng ở đó, "Vẫn là bệnh cũ, năm nào vào thời gian này cứ lại ho, anh cứ kê đơn thuốc giống như lúc trước là được."
Thấy nét mặt Khâu Nghị Bình hết nhìn mình rồi lại nhìn chiếc ghế, Ôn Hân cắn môi dưới giải thích, "Ở nhà em còn có việc, lấy thuốc xong em sẽ đi ngay."
"Ồ...." Trên mặt Khâu Nghị Bình rõ ràng hiện lên sự mất mác, nhưng tố chất của một bác sĩ đã giúp anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh, xé một đơn thuốc ra, soạt soạt soạt viết xuống một loạt tên thuốc, "Bảo Toàn nói năm ngoái tình trạng của em có đỡ hơn, anh kê cho em thêm hai vị thuốc đông y, bổ sung chất bổ mà không có hại sức khỏe như thuốc tây."
"Dạ...." Ôn Hân nhỏ giọng trả lời, đối với sự quan tâm của anh, ngoài việc coi như không thấy ra cô không thể cư xử với anh khác được.
"Cuối tuần này có rảnh không? Anh mời em đi ăn?" Lúc đưa Ôn Hân ra tới cửa thì Khâu Nghị Bình nói.
"Tuần này công ty nhiều việc quá, để hôm nào nhé ." Ôn Hân nói xong toan bước đi nhưng Khâu Nghị Bình đột nhiên lên tiếng, "Hân Hân, chuyện của thầy, anh xin lỗi."
Ôn Hân đã xoay người quay đầu lại cho anh nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, "Chuyện cũ đã qua, huống chi trách nhiệm cũng không phải do anh.”
Khâu Nghị Bình còn tính nói nữa nhưng đã bị Ôn Hân ngăn cản, "Anh cũng phải khôn khéo lên một chút, giống như Bảo Toàn cùng khóa với anh vậy."
Ôn Hân chỉ vào vách, sau khi nháy mắt với Khâu Nghị Bình rồi đi mất.
Ở phương diện này, mình thật sự không giỏi luồn cúi, Khâu Nghị Bình đẩy mắt kính 800 độ trên sống mũi, muốn nhìn rõ bóng dáng đã đi xa một chút.
Vừa rồi đăng ký lấy số phải đứng xếp hàng mất nửa tiếng đồng hồ, giờ đến lượt phòng phát thuốc, chiều dài đội ngũ cũng rất đáng kể.
Từ cuối hàng đến giữa hàng người nhiều đến gần như đủ để ngủ một giấc. Thêm mười phút nữa, cuối cùng cũng đến lượt cô.
Trong thời gian nộp hóa đơn đợi thuốc, nơi cầu thang điện ở đối diện đột nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, một người phụ nữ tóc tai bù xù ánh mắt hốt hoảng, làn váy trắng dính đầy máu xông qua đám người, chạy về phía khoa gần nhất bên cạnh, "Bác sĩ, ở đâu có bác sĩ, cứu mạng đi!"
Ôn Hân nhận thuốc được đưa ra từ trong cửa kính, mắt vẫn nhìn về hướng người phụ nữ kia chạy đi, trong lòng đoán chừng có chuyện xảy ra rồi.
"Aiz, tội nghiệp quá, hai xe khách chở đầy sinh viên không hiểu sao lại đâm vào nhau.” Một người điều chế thuốc ăn xong trở lại thay ca đứng ở cửa phòng thuốc vừa mở cửa vừa cảm thán.
Hai xe khách, mỗi xe tính ra cũng chở bốn mươi người, tổng cộng là hơn tám mươi người bị thương....
Thành phố C thuộc thành phố nhỏ ở phía nam, bệnh viện lớn nhất chính là bệnh viện nhân dân này, hễ trong thành phố xảy ra sự cố lớn gì đa phần người bị thương đều đưa cả tới đây.
Ôn Hân ra cửa của lầu khám bệnh nhìn đống xe cứu thương ngổn ngang trước tầng hai cách đó không xa, trong đầu Ôn Hân lúc này đã có thể mường mượng ra tình cảnh thảm thiết của tai nạn xe cộ.
Nhiệm vụ của bệnh viện nhân dân rất cấp bách nhưng đáng tiếc nhân viên lại quá ít, chí ít cũng nhiều hơn mấy người so với vài năm nước. Nghĩ như vậy, Ôn Hân giơ túi đựng thuốc lên, bước đi trong ánh nắng mặt trời gay gắt.
Bệnh viện chính là chiến trường không có khói thuốc súng, người bị thương trong phòng chờ ở lầu một cần điều trị gấp không được sắp xếp đến chỗ nhân viên y tá để cứu chữa còn rất nhiều, quanh mũi đều là mùi máu tanh nồng đến nỗi làm người ta lỡ hít vào cũng phải bị sặc. Vào thời khắc đó, Ôn Hân thật sự muốn bỏ chạy ra ngoài, cô đến khám bệnh, cứu người vốn không phải chuyện cô nên lo.
"Nếu cô đã mặc quần áo này rồi thì trị bệnh cứu người là chức trách của cô, tôi ra lệnh cho cô chữa trị cho cô ấy ngay lập tức! Lập tức! Lập tức!"
Phía trước Ôn Hân đột nhiên tuôn ra một tràng như vậy, làm đầu óc của cô đang bị sặc đến choáng váng lập tức tỉnh táo lại.
Quân trang màu xanh lá trang trọng trong màu đỏ tươi của máu tạo thành một nét đặc trung riêng khiến cho Ôn Hân phải thở dài, đồng bào ruột thịt ai cũng có lòng yêu thương nhau, mình cũng là người sao có thể không thương người được, nghĩ vậy Ôn Hân cất bước đi về phía chiếc băng ca lẻ loi sau lưng quân trang màu xanh lá.
Ôn Hân bắt đầu thử thăm dò kiểm tra vết thương cụ thể của cô gái này, còn anh chàng “Thủ trưởng” kai cũng đang không dừng việc đối thoại với cô y tá nhỏ.
"Tôi vẫn chưa tốt…Tốt nghiệp trường y, hơn nữa, hôm nay tôi mới đến bệnh viện ngày thứ hai...." Người bị “Thủ trưởng” khiển trách rất uất ức, nhưng vị "Thủ trưởng" vẫn chưa chịu buông tha, "Chưa tốt nghiệp? Đây là lý do sao! Bác sĩ có thể bởi vì cầm dao phẫu thuật lần đầu nên nói tôi không làm phẫu thuật sao! Thiên chức là cái gì? Ngay cả khi có điều kiện hay không có điều kiện, khi không có ai dám dũng cảm xông lên thì cũng phải lên!"
Ôn Hân không biết có phải khi tham gia quân ngũ thời hòa bình đều dùng hết hơi sức lớn tiếng kêu gọi để làm hàng đầu hay không, nhưng mỗi một câu nói của người đàn ông này đều chấn động rung rinh cả trần nhà, thật sự là....
"Ngài Thượng úy, nếu như anh muốn người này không bị cắt chân, thì xin mời giữ miệng của anh cho tốt, yên lặng một chút! Nếu không, giọng lớn có thể vui lòng đi gọi số phòng." Tay Ôn Hân vẫn loay hoay không ngừng, hơi nghiêng mặt nhìn hàng sao trên vai người đàn ông nọ.
Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm cô y tá, lúc đang tức giận vì đây không phải bệnh viện của quân đội nên hiệu suất làm việc không tốt, không có kỷ luật thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng phê bình “chỉ đích danh” mình như vậy, khiến đội trưởng Lệ phải sững sốt vì bất ngờ.
Hôm nay là ngày anh từ quân khu A ở Vân Nam tham gia huấn luyện đặc biệt và đang trên đường trở về, hành trình sớm hơn một ngày so với dự tính, anh định thừa dịp khoảng thời gian nghỉ này về thăm nhà một chuyến. Xuống xe lửa ngồi xe buýt, xe chưa lái đi được bao xa thì trực tiếp bị hiện trường vụ tai nạn lớn làm tắc nghẽn.
Trước khi tài xế đổi sang tuyến đường khác, Lệ Minh Thần xách hành lý bước luôn xuống xe.
Sau khi cố hết sức cứu mười mấy học sinh từ trong xe ra, Lệ Minh Thần lại giúp đỡ xe cứu thương đưa người đến bệnh viện, nhưng bận rộn nửa ngày, tới bệnh viện lại không có ai điều trị! Đây là đạo lý của nước nào! Đại đội trưởng Lệ của quân khu T nổi tiếng chỉ biết lý lẽ không phân biệt là ai có thể không nóng nảy sao?
Vấn đề chưa giải quyết, lửa giận cũng chưa được dập tắt lại thình lình bị người ta dội một gáo nước lạnh vào đầu, bất ngờ bị tấn công như thế, dù Lệ Minh Thần có khả năng chịu stress đạt điểm tối đa, hiệu quả tác chiến đạt điểm tối đa, sức ứng biến với tình hình xảy ra bất ngờ của quân địch đạt cấp A lại không phản ứng kịp.
"Cô là ai?"
"Dân binh!" Bộ đội không chính quy! Ôn Hân vừa tìm đồ tương tự với băng vải ở xung quanh để cố định cho người kia, vừa ứng phó với "Thủ trưởng" nóng nảy tính tình không tốt, "Y tá, tĩnh mạch trên đùi của người này bị thương rồi, tìm cho tôi sợi vải băng, phải nhanh lên!"
Cuối cùng, cô dứt khoát đẩy Lệ Minh Vũ chen giữa cô và y tá ra, bắt đầu trực tiếp đối thoại với cô y tá trẻ.
"Băng bó.... Vải băng.... Cái này tôi biết, vải băng ở trong ngăn tủ của phòng cất trữ!" Moi óc cả buổi cuối cùng cô y tá cũng nhớ ra, phát hiện rốt cuộc mình cũng có chút tác dụng, mặt đỏ mắt ngân ngấn nước nói. Lúc Ôn Hân ấn mạch máu đã nghĩ: Nếu không phải sợ tới mức tay chân cứng ngắc chắc có lẽ cô ấy sẽ giơ tay trả lời giống như học sinh tiểu học mất.
Bởi vì rất nhiều năm trước, Ôn Hân cũng từng có hành động như thế.
"Tiểu Hân, đi lấy kìm cầm máu cho tôi!" Kìm cầm máu? Kìm cầm máu như thế nào?
Sau khi đó mình lại ngốc đến nỗi ngay cả kìm cầm máu thường thấy như thế nào cũng quên sạch.
Lúc Ôn Hân bị suy nghĩ làm gián đoạn không để ý thì dại đội trưởng Lệ bị cô đẩy sang một bên lại không nhàn rỗi, bàn tay to của anh đẩy cô y tá hạ lệnh: "Chạy bộ đi lấy!"
Cô y tá liền chạy lảo đảo rất nhanh đã không thấy bóng dáng, Ôn Hân vội vàng dùng lực trong tay, không có thì giờ nói lý với Lệ Minh Thần, Lệ Minh Thần cũng ngại cú xô đẩy vừa rồi kia nên hơi sượng mặt. Có bộ đội xuất hiện, tiếng khóc lẫn tiếng kêu hỗn loạn đau đớn rên la của một góc phòng đã im ắng đến khác thường.
"Cô là bác sĩ của bệnh viện này à?" Lúc chỉ đạo viên giáo dục các đồng chí phạm sai lầm trong quân đội luôn nói ‘Biết sai có thể sửa là cử chỉ tốt đẹp không gì sánh bằng’, tuy bản thân Lệ Minh Thần không cho rằng mình cứu người là sai, nhưng sét về thái độ thì dù sao cũng hơi có vấn đề, vì vậy bắt đầu tìm chuyện để nói, tự tìm bậc thang xuống cho mình.
"Phải..." Thì sao mà không phải thì sao? Nhưng vế sau đã bị tiếng quát lớn cùng với tiếng thở gấp hối hả quay lại của cô y tá làm cắt ngang, chỉ có đầu mà không có đuôi.
Cả đôi tay của Ôn Hân đều bị máu của người bị thương nhuộm đỏ, nhưng cũng không bằng với lúc cô nhìn thấy “miếng vải băng” dài chưa tới một mét trong tay cô y tá thì máu trong lòng cô càng chảy nhiều hơn.
"Đúng là hồ đồ! Đây là lúc để cô giỡn chơi sao?" Lần đó diễn tập thất bại, tham mưu trưởng cũng gào thét câu này với mọi người, hôm nay nó lại được đại đội trưởng Lệ một lần nữa dùng tới.