Người Đàn Ông Xấu Hiếm Có

Chương 22

- Ừ. - Tề Trọng Khải hừ nhẹ, đẩy ghế sa lon bằng da thật ra đứng dậy, nâng áo khoác Tây bên cạnh lên, nhanh chóng mặc vào.

Trợ lý Nguyễn thu thập xong những vật lộn xộn trên bàn, hiệu suất kinh người lập tức đuổi theo, đi vào thang máy vừa đúng lúc điện thoại của Tề Trọng Khải có tin nhắn.

Dù sao cũng là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, bên trong chỉ có hai người, không khí an tĩnh, bên cạnh không tạp âm. Cho dù trợ lý Nguyễn không cố ý nghe lén, nhưng giọng nói của cô gái ở đầu dây bên kia quá mức vang dội, nghĩ giả bộ tai điếc cũng rất khó.

Zack, việc lớn không tốt rồi! Đám bạn học của em vừa gọi điện lại nói là muốn tham gia buổi đấu giá từ thiện gì đó của Tập đoàn Nguyện Hoa, chết. . . .chết rồi, đám tiện nhân kia nhất định là mượn dịp này cho Phú Nhị Đại ra oai.

Sau đó là hàng loạt tiếng rào khóc vô nghĩa, trợ lý Nguyễn mím chặt khóe miệng đang co giật, nghĩ thầm, cô gái kia dám gọi thẳng tên tiếng Anh của Tổng giám đốc, có thể thấy quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, không thể tầm thường được.

Bây giờ sống chết trước mắt, mặc kệ như thế nào, anh phải thử mở rộng quan hệ, những quý bà giàu có trước kia bao nuôi anh có thể biết chút thông tin về cái tên Tề Trọng Khải đáng chết kia, anh xem có thể nhờ mấy người đó cầu xin vài lời, để cho đám kia tiện nhân kia và hội trường buổi đấu giá được không?. . . . . .

Nghe vậy, trợ lý Nguyễn sợ ngây người, cũng không quản được động tác hất đầu đột ngột của mình, quay mặt trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Tổng Giám đốc.

Lại thấy Tề Trọng Khải bình chân như vại, ánh mắt đùa giỡn, tầm mắt lạnh lẽo trước đây từng mang một vị Giám đốc cấp cao chỉ vì nói một câu thiếu tôn kính với anh phải nhảy lầu tử tự, giờ phút này lại giương lên một nụ cười vui vẻ.

Ảo giác. . . . . . Tuyệt đối là ảo giác. Quai hàm trợ lý Nguyễn như rớt xuống đầy, nhìn ông chủ của mình, ánh mắt si ngốc.

- Trợ lý Nguyễn. - Nghe xong nội dung nhắn lại, Tề Trọng Khải tắt điện thoại di động, giọng điệu khó lòng nhẹ nhàng được.

- Ách, dạ

- Giúp tôi thông báo Giám đốc Lâm, để cho ông ta thay thế tôi đọc diễn văn khai mạc. - Suy nghĩ chốc lát, Tề Trọng Khải lại bổ sung: - Giúp tôi mượn cặp mắt kiếng, thuận tiện thông báo cho các chủ quản cấp cao, nếu nhìn thấy tôi, vô luận như thế nào cũng không được gọi tên tôi, phải làm bộ không biết tôi, vi phạm liền bị đuổi việc

Nghe xong lời Tề Trọng Khải phân phó, trợ lý Nguyễn cứng đờ, Ông lớn! ông đang diễn trò gì thế?

Chỉ vài phút sau trợ lý Nguyễn đã mang đến cho anh gọng kính, Tề Trọng Khải cố ý đẩy loạn, lấy vài sợi tóc che trán, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng giảm bớt, mặc dù không cách nào che giấu hoàn toàn gương mặt anh tuấn xinh đẹp hơn người của anh, cũng thành công che giấu vài phần.

Nếu như gặp nhân viên bình thường, anh cũng không phải lo lắng, bởi vì anh rất ít ló mặt ra ngoài, nhưng mấy vị giám đốc thì phiền toái, không thể nào không nhận ra anh.

Nhưng nếu lấy chức vụ ra làm hình phạt, anh nghĩ không ai sẽ ngu đến mức trong hoạt động lại chỉ ra thân phận thật của anh.

Cố ý đi vòng qua trước cửa tòa nhà Nguyệt Hoa, Tề Trọng Khải để tay trong túi, từ đằng sau liền nhìn thấy Ngải Điềm mặc áo sơ mi kẻ ca-rô hồng với quần jean.

Vừa nhìn thấy cô, liền như nhìn thấy một viên kim cương chói mắt, mặc dù chung quanh cô là những cô gái vô cùng diễm lệ, tầm mắt của anh vẫn chỉ dừng lại trên người cô.

Cô ăn mặc rất tùy ý, lấy thoải mái làm trọng tâm, trên mặt cũng không trang điểm, nhuộm tóc thành những kiểu thời trang mà chỉ buột gọn thành đuôi ngựa, theo cô lý giải thì đó là đơn giản.

Bằng lương tâm nói, cô gái này rất bình thường, trên đường tùy tiện ôm về một đống, nếu như không phải là ngày đó cô nhận sai, anh và cô có thể chẳng liên quan, hai người là hai thế giới khác nhau.

Thật ra thì, cũng không phải anh không muốn cho cô biết thân phận của mình; nhưng lại nghĩ, lòng người đáng yêu cũng đáng sợ, khi nói ra có thể sự việc sẽ phức tạp, mà tình yêu cũng thế.

Anh có thể khẳng định, bây giờ Ngải Điềm rất thích anh, si mê anh, cũng không phải bởi vì giá trị bên ngoài của anh, mà là con người anh đang tạo dựng nên.

Anh lo sợ lòng phụ nữ nhiều phức tạp, vì vậy những điều thuộc về tình yêu thường cất giữ trong lòng; anh tiếp tục ngụy trang một thời gian nữa, khảo nghiệm cô đối với anh là như thế nào; cô có thể có tình cảm với một người trai bao không, tình cảm của cô đang ở giai đoạn nào.

Đúng, anh thừa nhận mình không công bằng, tâm trạng rất ích kỷ, rất tự đại, nhưng đây chính là phương thức yêu thương của anh, cũng chỉ có như vậy, anh mới có thể yên tâm trao tim mình cho người con gái này.

Một phần tình yêu, bởi vì thân phận bất đồng, có thể đơn giản, cũng có thể phức tạp.

Dưới kính râm, một ánh mắt lóe sáng, Tề Trọng Khải nâng môi lên, vui vẻ nở ra một nụ cười, đi tới bên cạnh vật sáng chói lóa.

- Điềm Điềm, Tổng giám đốc Tề tới – Bạn học cũ bên cạnh hồn nhiên lắc lắc tay của Ngải Điềm tưởng rằng cô không hay biết.

Ngải Điềm hất mặt, gương mặt trắng noãn sau khi nhìn thấy Tề Trọng Khải, tràn ra một chút phấn anh đào. Mặc kệ trải qua bao nhiêu lần xâm nhập linh hồn và tình yêu, mỗi lần thấy anh, cô vẫn có chút xấu hổ.

A a a! Ngải Tiểu Điềm tỉnh táo một chút đi, trước mắt phải cố gắng diễn để bảo vệ lòng tự trọng của mình, từng bước đi đến tâm!

Hất đầu hoàn hồn, cô gái nhỏ chạy đến bên cạnh Tề Trọng Khải, kéo người đến bên cạnh lỗ tai anh.

- Thế nào? Anh có liên lạc với người hỗ trợ không? – cô mềm mại dính chặt lấy anh, một đoạn mùi thơm truyền qua mũi anh đi vào trong cơ thể, sáp nhập vào hô hấp của anh.

Chốc lát đó cơ thể anh trở nên mê man, trái tim đập loạn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về trước, thấy sắc mặt tái nhợt vì lo lắng của cô, bạo động trong lòng liền kiềm chế lại.

Sắc mặt nghiêm nghị, Tề Trọng Khải không thay đổi bản tính xấu xa của mình, đôi mắt như lưỡi dao lạnh lùng chém tới.

- Ngải Tiểu Điềm, em được lắm, đem chuyện làm thành ra như vậy, còn kéo anh vào cùng em dọn dẹp, em cho rằng anh rất giống Tề Trọng Khải sao? – Anh định thần lại, nhàn nhạt nói, đoán chừng đã đem mọi chuyện giải quyết thỏa đáng.

Nghĩ đến đây, tảng đá lớn trong lòng bị chẻ làm hai, Ngải Điềm lập tức nở ra nụ cười chân chó, giơ con dao lên xoa bóp cánh tay Tề Trọng Khải.

- Stop! Tề Trọng Khải là cái thá gì, Zack nhà chúng ta mới ưu tú nhất! Em dám đánh cuộc, cái người tên Tề Trọng Khải nhất định là người đàn ông bụng bự, tóc chải keo đen bóng. Một người già trước tuổi.

- Già trước tuổi? - Tề Trọng Khải cảm thấy hơi buồn, liếc xéo cô.

- Dùng não nhỏ cũng biết chắc là già háp. Anh nghĩ một chút xem, những tổng giám đốc xí nghiệp lớn hoặc là Tổng giám đốc tập đoàn, ông nào cũng vừa già vừa xấu? Cái người Tề Trọng Khải có sự nghiệp lớn như thế, khẳng định cũng chạy không thoát số mạng già sớm của mình. - Dùng Logic tự hỏi của Rhona phân tích, nói không chừng còn xuất tinh sớm nữa là đằng khác!

Thấy tâm trạng đầy hứng thú khi phân tích của cô, lòng Tề Trọng Khải rất buồn cười.

- Em nói như vậy, không phải là muốn tự an ủi mình đó chứ? Bạn trai của em không có thân phận và địa vị đó, cho nên em nói Tề Trọng Khải xấu

- Em không cần biết anh ta là ai, cần gì biết anh ta xấu hay đẹp, anh nghĩ quá nhiều, anh yêu đẹp trai - Ngải Điềm đem mặt cọ vào trong lòng anh, dùng tư thái cô gái nhỏ làm nũng với anh.

Lòng anh mềm nhũn, ngọt giống như dính tương, cũng không quản nhiều người đang trừng mắt nhìn anh, cúi mặt xuống, hôn lên cánh môi hồng nhuận của cô, không tô son điểm phấn, nhưng vẫn khiến cho anh bị mê hoặc.

- Vào đi thôi, nếu không muốn để những người bạn học của em nghi ngờ – Dù anh rất si mê nụ hôn của cô, nhưng anh vẫn cười cười buông cô ra, nắm chặt lòng bàn tay ấm áp, cùng nhau bước đi về phía trước.