Mắt thấy soái ca thân đầy lệ khí mang theo người vợ xinh đẹp đến gần, yêu quái mặc dù sợ hãi nhưng vẫn theo bản năng đứng trước chắn cho Tiểu Vũ.
Nói giỡn sao! Hiện giờ ở địa phủ, Tiểu Vũ là đối tượng được bảo vệ số một, ai cũng không được đả thương nàng. Nam nhân trước mặt đương nhiên khiến người ta hoảng sợ, nhưng Diêm Vương lão đại nổi giận lên thì người bình thường ai cũng không thể đỡ nổi. Yêu quái tình nguyện đứng trước che chắn cho Tiểu Vũ, ít nhất tình huống trước mắt cũng không có gì nghiêm trọng. Nếu tình huống không đúng, có thể che cho Tiểu Vũ rời đi, sau đó thông báo cho lão Đại đến xử lý.
Yêu quái bên này một lòng có ý tốt, ngược lại người nào đó lại không cảm kích chút nào.
Đẩy yêu quái đang đứng chắn trước người ra, Tiểu Vũ nghểnh đầu chống nạnh. Nhìn hai người đang đi đến trước mặt nàng.
“Hai vị là ai? Đến địa phủ làm gì?”
Bộ dáng có chút cuồng, đó là để cho nam nhân áo đen thấy, cái gọi là thua người không thua trận, trước tiên phải thể hiện khí thế cho người ta thấy. Nhưng căn cứ vào ý niệm hòa bình, Tiểu Vũ hỏi hai câu này với thanh âm điềm điềm lễ phép.
Người vợ mặc thải y (áo nhiều màu như cầu vồng – đây là QH giúp ta, cảm ơn nàng ^^) trương ra nụ cười như hoa nở, vừa định mở miệng nói lại bị nam nhân bên cạnh vượt lên trước một bước.
“Ngươi là thứ gì chứ? Kêu Lưu Quang ra gặp ta.”
—-
WOW! Yêu quái trừng lớn mắt. Mặc dù đã sớm nhìn ra lai lịch của nam tử áo đen này không nhỏ, khí thế cường hãn. Nhưng vừa mở miệng đã nói ra câu mười phần phách lối như thế thật sự đủ làm người khác chắc lưỡi hít hà.
Một câu nói thôi đã đủ đắc tội với hai người có thân phận cao nhất địa phủ này. Đầu tiên trực tiếp không xem Tiểu Vũ tỷ là người. Tiếp theo, gọi thẳng tên tuổi của lão Đại. Xem ra người này cũng không để hắn vào mắt?
Lần đầu tiên! Lần đầu tiên có người dám nói sẵn giọng với Tiểu Vũ! Còn kinh bạo như vậy. Tiểu Vũ mặc dù hồ nháo thích trêu cợt người khác, nhưng dù sao cũng là nữ quỷ sai duy nhất của địa phủ. Trừ mấy trò đùa dai của nàng, ai cũng thích tiểu nha đầu này. Nhiệt tâm thiện lương, hoạt bát đáng yêu. Mà mấu chốt chính là Diêm Vương lão Đại thích nàng, cưng chìu nàng. Bầy quỷ sai thức thời đều biết tiểu nha đầu này không thể đắc tội, ai bảo nàng có chỗ dựa cường đại làm chi. Nhưng mà trước mắt…
“Ngươi là thứ gì?”
Tiểu Vũ nhíu mày, nụ cười cứng ngắt trên mặt. Nàng không phải là người thích gây chuyện, cũng không phải là đại tiểu thư ngạo mạng. Nàng lấy lễ để đối đãi người, cũng hi vọng người khác lấy lễ đối đãi mình. Nhưng hôm nay nàng căn cứ khái niệm ‘khách hàng là thượng đế’ để nói chuyện, cười hì hì hỏi khách khí, vậy mà đối phương chưa nhìn nàng một cái, đã ném cho nàng câu hỏi ‘Ngươi là thứ gì?’
Được rồi! Tiểu Vũ cuốn ống tay áo. Cúi đầu khắc chế cảm xúc của mình. Từ trước tới giờ nàng không phải là người có tính khí tốt. Nhìn nhu nhược đáng thương, nàng sẽ đau lòng. Nhìn ngang ngược càng rỡ, nàng sẽ không để yên.
“Ta tên là Tiểu Vũ, không phải là thứ này thứ nọ. Ngươi phải biết cách hỏi cho đàng hoàng còn không thì đừng mở miệng. Tránh cho người khác cười ngươi thiếu văn hóa. Còn nữa, lão Đại nhà chúng ta không phải chó mèo mà ngươi muốn gặp là gặp được. Ngươi có hẹn trước không? Nếu không thì mời về, lần sau lại đến, đừng đứng chặn cửa cản đường người khác đi luân hồi.”
Tiểu Vũ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đáp trả, quả nhiên thấy hắn xụ mặt xuống, có dấu hiệu nổi giận.
Yêu quái núp sau lưng Tiểu Vũ, trong lòng thầm cầu nguyện. Ai ui, mẹ nó chứ, Tiểu Vũ thật biết dày vò. Nhìn một cái là biết không phải đối thủ của người ta rồi, vậy mà còn dám sẵn giọng với hắn. Cái gọi kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc mấu chốt có thể nhịn thì nên nhịn. Nếu không thì tìm lão Đại đến giúp hả giận cũng được. Nếu nam nhân kia động thủ thì biết làm sao chứ?
“Hẹn trước? Ta gặp tiểu tử kia mà còn phải hẹn trước sau chứ?” Sắc mặt nam tử áo đen càng lúc càng thay đổi, lông mày nhướng lên tựa hồ như đang nghe chuyện cười. Nữ tử mặc thải y ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo của hắn, ánh mắt trách cứ.
Giây tiếp theo, nam nhân phách lối khi nãy liền thu diễm tính khí. Chu mỏ ngoảnh mặt sang một bên. Bộ dáng này khiến Tiểu Vũ kinh hãi một hồi.
Mẹ nó! Tại sao vẻ mặt đó lại giống lão Đại lúc đùa giỡn như vậy chứ?
Tiểu Vũ vẫn còn đang kinh ngạc thì thấy nữ tử mặc thải y tiến lên một bước, nở nụ cười với nàng.
“Vị tiểu cô nương này, xin ngươi đừng so đo với chàng. Tính khí của chàng không tốt, không biết cách nói chuyện uyển chuyển. Làm phiền cô thông báo với Diêm Vương đại nhân một tiếng, nói là có người quen cũ tới thăm, mong hắn ra đây gặp mặt chúng ta.”
Thanh âm dịu dàng, nụ cười điềm đạm. Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi khi nãy của Tiểu Vũ liền biến mất.
Ai nha nha! Đây chính là thục nữ nha! Đây chính là người đẹp thông hiểu tri thức lễ nghĩa nha! Kiềm chế cỡ nào, dịu dàng cỡ nào. Nhìn cái người mặt thối bên kia. Thật là một đó hoa tươi cắm trên ‘cái gì kia’.
“Thật tốt! Ngươi chờ một chút, ta lập tức giúp ngươi gọi chàng ra.”
Tiểu Vũ chính là người gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu. Gặp phải nữ tử dịu dàng thiện lương, xinh đẹp động lòng người thì liền mất hồn mất phách. Sớm đem vẻ khó chịu khi nãy vứt bỏ, vui mừng đi giúp mỹ nhân gọi người.
Đẩy yêu quái đang núp sau lưng nàng ra, cười híp mắt chạy đi tìm người. Mới vừa đi vài bước liền thấy hoa mắt. Một bóng dáng lớn đã đứng trước mặt nàng.
“Nha đầu? Nàng đang đi đâu?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiểu Vũ cao hứng ngẩng đầu lên.
“Ai nha nha! Lão Đại, chúng ta thật là càng ngày càng tâm ý tương thông rồi. Ta vừa định đi tìm chàng, chàng đã tới.”
Lưu Quang nghe vậy liền nhếch mày lên. Hắn chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này đi lâu như vậy cũng chưa trở lại, có chút lo lắng nên đi xem mà thôi. Không nghĩ tới tiểu nha đầu lại muốn đi tìm hắn, chẳng lẽ thật là có nhân vật lớn tới sao?
Không đợi Lưu Quang trả lời, Tiểu Vũ liền nắm tay hắn kéo đến bên ngoài Sinh Tử Môn. Chỉ chỉ vào mỹ nhân mặc thải y, mở miệng giải thích, “Ừ, chính là hai người đó nói muốn tìm chàng, nói là người quen cũ của chàng. Lão Đại? Chàng có người quen cũ sao? Vì sao không nghe chàng đề cập tới?”
So với bộ dáng vui mừng của Tiểu Vũ, Lưu Quang cứ bày ra bộ dáng lười biếng hằng ngày. Nhưng sau khi nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt liền chuyển biến thành khϊếp sợ. Còn chưa hoàn toàn tiêu hóa sự thật trước mắt, chỉ thấy nữ tử mặc thải y đã nhào vào lòng hắn.
“Quang nhi, đúng là Quang nhi rồi. Thật tốt quá. Còn có thể gặp lại con thật tốt quá!”
Một màn như vậy khiến cho mọi người đều kinh ngạc. Ba giây sau, Tiểu Vũ nhăn mày lại, giơ tay níu lấy Lưu Quang. Nam tử áo đen cũng nghiêm mặt kéo nữ tử trong ngực Lưu Quang ra.
“Tại sao có thể tùy tiện ôm người?”
Hai người mới vừa rồi còn thủy hỏa bất dung vậy mà mở miệng cùng hỏi một câu giống hệt nhau.
“Hắn là Quang nhi.”
“Nàng là mẹ ta.”
Câu trả lời bất đồng vang lên, một lần nữa khiến mọi người ở đây bị sét đánh.