Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 4 - Chương 15: Chúng thần lựa chọn

“Càn rỡ!”

Một chưởng vỗ xuống tay vịnh ghế, Thiên đế tức giận quát.

Ngón tay chỉ về hướng Lưu Quang, hơi run rẩy.

“Ngươi lại dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy! Thiên Quy giới luật của trời chính là quy củ truyền thống lâu đời, thân thể của ta là Thiên đế, chẳng qua cũng là tuân theo luật mà làm. Huống chi từ xưa đã có danh ngôn, không có quy củ thì không thể thành vuông tròn! Nếu là ngay cả quy giới luật của trời người người đều không xem ra gì, không chịu tuân thủ! Vậy còn có vương pháp hay không? Thiên giới này chẳng phải sẽ rối loạn hết hay sao!”

Thiên đế tức giận, tất cả chúng tiên phía dưới đều sợ hãi cúi đầu. Vương Mẫu ở bên cạnh nhíu mày, cũng không nói gì.

Tròng mắt Lưu Quang nhìn thẳng Thiên đế, thần sắc không thay đổi, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Quy củ dĩ nhiên là phải có. Nhưng phải xem quy củ này là gì! Nếu cần thiết, ta sẽ tuân thủ theo! Còn nếu không, ta một mực không nghe!”

Hừ! Thiên đế hừ nhẹ, ở trước ghế nóng nảy đi lại.

“Ở Thiên giới này thiên quy giới luật của trời đã sớm ký kết mấy ngàn vạn năm! Làm sao ngươi nói sửa liền sửa được? Thần tiên ai ai cũng phải tuân thủ theo luật. Ngươi lại cố tình một mình một kiểu? Chẳng lẽ ngươi để cho ta bởi vì ngươi một mình một ý kiến, mà phải đi thay đổi quy củ đã có vài ngàn năm hay sao?”

A! Lưu Quang chợt cười nhạt một tiếng.

“Một mình ta một ý kiến? Thiên đế đại nhân! Mời ngài hảo hảo mà nghĩ lại xem! Những năm gần đây, có bao nhiêu thần tiên động tình, cũng bởi vì Thiên Quy kia, quay đầu lại không phải Hồn Phi Phách Tán, chính là đi tới giới luân hồi chịu khổ. Cái khác không đề cập tới, ta liền chỉ nói những điều ta biết rõ. Mẫu Đơn tiên tử mấy năm trước, cũng bởi vì gặp một thư sinh đáng thương một mình vào kinh đi thi, cho nên hạ phàm đi trợ giúp hắn. Không cẩn thận mà động tình, biết không trốn thoát Thiên kiếp, liền tự hủy tiên thân, cam nguyện hóa thành một đóa hoa mẫu đơn trong hậu viện của thư sinh kia, mỗi ngày bồi ở bên cạnh hắn. Còn có Thủy Hàn tiên tử, Linh tu tiên nhân, bao gồm cả Nhị Lang thần bị ngài xóa đi trí nhớ cùng Quỳnh Hoa tiên tử! Bọn họ căn bản không có lỗi! Cũng chỉ bởi vì động tình, liền đáng phải chịu đời Vạn Kiếp Bất Phục?”

Trong tay áo hai tay Thiên đế nắm chặt, nhìn về Lưu Quang không nói được gì. Chúng tiên cúi đầu mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng không lên tiếng.

Tròng mắt Lưu Quang lóe lên, đợi một lúc thấy Thiến đế không lên tiếng, hắn liền lại mở miệng: “Ta hôm nay không tới để theo ngài thảo luận Thiên Quy giới luật của trời. Ta chỉ có một chuyện! Đem Tiểu Vũ từ trong Vong Xuyên Hà cứu ra! Nếu ngài đáp ứng ta, ta cam nguyện hủy đi tiên cốt, phải đi Nhân giới cũng tốt, đi Ma giới cũng được, sẽ không bao giờ cùng thần tiên các ngài có quan hệ! Nhưng nếu ngài không đáp ứng! Hôm nay ta liền đem tất cả mọi người tại đây, ném toàn bộ vào Vong Xuyên theo nàng!”

A!?

Lời này của Lưu Quang vừa nói ra, chúng tiên ở hai bên không dám cúi đầu giả bộ thâm trầm nữa. Rối rít ngẩng đầu kinh ngạc không dứt, thậm chí cũng bắt đầu lên tiếng khuyên bảo.

“Ta nói đừng như vậy nha Diêm Vương đại nhân, mọi việc đều có thể từ từ thương lượng! Không cần phải đánh nhau ngài thấy có phải hay không?”

“Đúng vậy nha. Đúng vậy nha, chúng ta tâm bình khí hòa ngồi xuống từ từ tán gẫu. Ngươi muốn uồng ly trà hay là cắn hạt dưa …. Tùy ngươi chọn!”

Tốt!

Thiên đế chợt mở miệng lớn tiếng nói một chữ tốt. Ngay sau đó đưa tay về phía sau, rút lợi kiếm màu xanh đính sau bảo tọa ra. Vung tay lên, lợi kiếm màu xanh kia lướt qua bên người Lưu Quang, thẳng tắp cắm giữa đại điện.

“Hôm nay chúng tiên đều ở đây, chúng ta sẽ cùng ra biểu quyết! Ai cho là Thiên Quy giới luật của trời ngăn cấm yêu nhau cần thay đổi, xin mời đứng ở bên trái của kiếm, còn nếu cho là Thiên Quy giới luật của trời không cần thay đổi, liền đứng ở bên phải của kiếm. Lấy thời gian một nén nhang làm hạn định, mọi người hãy quyết định đi!”

Thiên đế sai người bưng lên một lư hương, một nén nhang đã bắt đầu từ từ cháy.

Chúng tiên đối với biến cố đột nhiên xuất hiện còn có chút không hiểu rõ, trong lúc nhất thời không biết làm sao, bắt đầu châu đầu nghị luận.

Lưu Quang đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

“Nếu như cuối cùng quả thật như lời ngươi nói, từ nay Thiên quy giới luật của trời cần thay đổi. Như vậy ta không chỉ thay ngươi cứu nha đầu kia về, mà ngươi vẫn là Diêm Vương. Từ đó về sau, thiên giới này phàm là thần tiên động tình, đều có thể tự nguyện lựa chọn, đi Nhân giới tìm hạnh phúc của hắn, hay vẫn tiếp tục lưu lại làm thần tiên! Nhưng nếu ngươi thua, thì đừng có trách ta không niệm thân tình giữa ngươi và ta! Đối với mẫu thân ngươi, ta cũng coi như đã làm hết sức!”

Vừa nghe đến hai chữ mẫu thân, Lưu Quang giật mình. Cúi đầu cau mày không nói.

. . . . . . .

Rất nhanh, một nén nhang liền đã đốt xong. Thiên đế nhìn chúng tiên đang đứng yên trên đại điện, chân mày không khỏi nhăn sâu hơn mấy phần.

Thần tiên âm thầm đếm nhân số cũng có chút ngạc nhiên, sau khi đếm xong cũng ngây dại cả ra. Nguyên nhân hiện tại, ai cũng chưa từng nghĩ đến, nhân số ở hai phe, lại là trùng hợp như vậy.

Vốn là nếu như Nhị Lang thần Dương Tiễn ở đây, thì sẽ có kết quả. Nhưng hắn lại cố tình không có ở đây, cũng không biết là bị thương hay đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi Diêm Vương xông vào Lăng Tiêu điện đến giờ, vẫn chưa gặp lại hắn lần nào.

Trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Ai cũng lúng túng không biết nên xử lí cục diện này sao cho tốt. Dù sao kết quả như thế đã ngoài dự đoán của rất nhiều thần tiên. Bởi vì ai cũng không nghĩ tới, thế nhưng thật sự có hơn phân nửa thần tiên phản đối Thiên Quy giới luật của trời, mà lựa chọn đứng ở bên kia với Lưu Quang.

Đang lúc không khí cứng ngắc, chợt nghe có người nhẹ ho khan một cái.

Một tiếng ho nhẹ này, giờ phút này không thể nghi ngờ mà hấp dẫn chú ý của mọi người. Chúng tiên tìm theo tiếng nhìn lại, thì ra là Vương mẫu nương nương còn đang trên bảo tọa.

Chỉ thấy Vương Mẫu chậm rãi đứng lên, bước lên trước hai bước đứng ở bên người Thiên đế.

“Bệ hạ, ai gia nơi này, cũng có thể lựa chọn được không?”

Mọi người nghe vậy cả kinh. Vốn tưởng rằng một mặt là trượng phu của mình, một mặt là hài tử mà mình yêu thương từ nhỏ. Vương Mẫu nương nương vì không muốn đắc tội với cả hai, chắc chắn sẽ không ra mặt tham dự chuyện này. Không nghĩ tới, hiện tại nàng thế nhưng lại tự chủ động mà đưa ra lựa chọn mấu chốt này?

Thiên đế cũng có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Vương Mẫu một cái. Thấy nàng thần sắc thong dong, không khỏi gật đầu.

Mặt Vương Mẫu lộ vẻ mỉm cười, nhìn Thiên đế thoáng chào một cái, ngay sau đó mở miệng nói: “Ta đứng ở bên phía Diêm Vương đại nhân, cũng như hắn, hi vọng bệ hạ có thể thay đổi Thiên Quy giới luật của trời.”

. . . . . . .

Một tiểu tiên đẩy nhẹ một tiểu tiên bên cạnh.

“Ta xem hôm nay thật là náo nhiệt nha, những điều gây ngạc nhiên thật sự quá nhiều. Nếu như ngày sau thật sự sửa lại giới luật của trời, ta đang suy tính có nên ở thiên giới mở tòa soạn báo hay không.”

“Ừ! Biện pháp của huynh đệ thật tốt! Nếu như toàn soạn báo đó được phê chuẩn, ta liền cho ngươi làm ký giả.”

“Ý hay ý hay!”

. . . . . . .

“Vương Mẫu! Nàng . . . . . .”

Thiên đế giật mình nhìn Vương Mẫu, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa quyết định lần này của nàng.

Vương Mẫu mỉm cười lắc đầu một cái, đưa tay nắm tay Thiên đế.

“Bệ hạ. Ngàn vạn lần không được cho là ta bởi vì thương yêu cưng chiều Lưu Quang, mới có thể lựa chọn như vậy. Thật ra có nhiều việc đã xảy ra, chỉ có ta hiểu rõ trong lòng chàng có bao nhiêu khổ sở. Chàng thân là Thiên đế, tự nhiên phải thay chúng thần mà lựa chọn. Chính chàng cũng cần tuân theo quy củ mà làm, cũng vì thiên giới mà phải kỷ luật nghiêm minh. Vì thế, chàng thậm chí mất đi muội muội mà chàng thương yêu nhất. Người khác không biết, nhưng ta lại hiểu vô cùng. Nhưng hôm nay chàng không cần tự mình hứng chịu tất cả. Chàng xem, đây là chúng tiên tự lựa chọn, bọn họ hi vọng quy củ mãi mãi không thay đổi kia có thể sửa lại một chút. Chàng nha, cũng đừng làm cho mình thêm cực khổ.”

Vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Thiên đế, Vương Mẫu cười đến bình thản, trong mắt lại tràn đầy quan tâm.

Thiên đế kinh ngạc chốc lát, ngay sau đó lắc đầu nở nụ cười khổ.

“Thôi thôi. . . . . .”

Nói xong mấy chữ này, bóng dáng liền biến mất không thấy.