Tiểu Vũ trợn trắng mắt, ngồi dậy. Đối với một đoạn oán trách này của Lưu Quang, hoàn toàn không để ý đến. Giương mắt liếc nhìn chung quanh, mới phát hiện đã trở về Tử Tiêu Cung.
“Lão đại, Nhị Lang Thần đâu? Quỳnh Hoa Tiên Tử đâu? Về sau đã xảy ra chuyện gì?”.
Đối với chuyện mình bị Nhị Lang Thần ném xuống vách đá, Tiểu Vũ cũng không oán giận. Lời đầu tiên hỏi ra, lại là lời quan tâm. Lưu Quang vốn muốn trêu chọc nha đầu này, không nghĩ tới nàng tỉnh lại, chuyện thứ nhất vẫn là hỏi hắn về hai người kia.
“Không có gì, một người rơi xuống thế gian, trải qua ba đời tình kiếp. Một người bị xóa đi trí nhớ, không bao giờ nhận ra Quỳnh nhi của hắn nữa. Hết thảy như thường, chẳng qua Thiên đình thiếu một vị Quỳnh Hoa Tiên Tử thôi.”
Tiểu Vũ vừa nghe Lưu Quang đáp lời này, lập tức quýnh lên. Cầm áo Lưu Quang, dùng sức lắc lư.
“Thôi? Cái gì thôi? Một mĩ nhân tốt đẹp như vậy cũng để cho các ngươi tra tấn xong rồi? Tốt lắm, giờ các ngươi liền vui vẻ? A! Các ngươi cũng quá đáng nha! Còn là thần tiên sao, có thần tiên như các người sao. Một mỹ nhân thật tốt nha, nhảy xuống như vậy, nàng, nàng như thế nào trong lòng lại nghĩ quẩn như vậy!”
Lưu Quang nghe Tiểu Vũ mắng một trận, thật là oan uổng. Chuyện do hắn quản sao? Hắn lại không gϊếŧ người phóng hỏa, càng không khi dễ người ta, theo đạo lý mà nói, hắn vẫn thuộc loại người bị hại! Người kia còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu hắn không làm, e giờ này hai bọn họ cũng chuyển thế đầu thai đi.
“Ai, ai tra tấn nàng? Ta từ đầu tới cuối đều cùng chuyện này không quan hệ. Nếu không phải ngươi náo loạn, căn bản sẽ không liên lụy chúng ta.”
Lưu Quang biết nàng đang phát tiết, có chút bất đắc dĩ mặc cho TiểuVũ lắc lư không ngừng. Dù sao tính tình nha đầu kia hắn coi như đã nắm rất rõ ràng. Phàm là việc nàng nhúng tay phụ trách, nàng đều hi vọng kết cục viên mãn. Bởi vì nàng dùng tâm tính mỹ mãn dốc lòng đi giúp người khác. Nhưng thế gian này có bao nhiêu việc có thể chân chính mỹ mãn? Huống hồ khó khăn không như người tưởng, nhiều việc thiên lý cũng chẳng thể quản. Giống như lúc trước Quân Lan cùng Tư Huyền, nếu như không phải Hoa yêu Dĩ Hàn hy sinh, sao có thể đổi lại cho hai người đó đoàn tụ.
Mà lần này, tiên cùng tiên yêu say đắm. Cũng là xâm phạm cấm kỵ, biết rõ là một quả đắng, nhưng vẫn cố tình đi thử tư vị của nó. Căn bản sẽ không có kết cục, vì sao lại phải cưỡng cầu? Sự việc lần này, không chỉ làm cho Thiên đình mất đi một đóa hoa Quỳnh trong sáng, thuần khiết, thậm chí bắt đầu phá hủy một nam tử từng hăng hái. Nếu không phải Thiên đế ra tay, Thiên đình này sợ là cũng sẽ không có Nhị Lang Thần nữa. Mà những việc đó, vốn không hề liên quan đến hắn. Hắn vốn không quan tâm người khác sống chết. Mặc kệ nhân giới thị phi, mặc kệ Thiên Giới hỗn loạn. Hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ở Địa phủ làm quan. Không có việc gì thì ngao du sơn thủy, đùa giỡn Tiểu Hắc Tiểu Bạch. Còn nếu thật sự nhàm chán, thì đi mười tám tầng địa ngục dạo một vòng. Hắn vốn không tin vận mệnh, có thể là từ khi gặp tiểu nha đầu này, hắn mới thực sự phát hiện, có đôi khi, loại vận mệnh này, cũng không thể khiến cho người ta không tin!
Nếu không phải tiểu nha đầu chết tiệt kia, hắn sẽ trăm năm khó được một lần chạy tới nhân giới. Sẽ không kích động phóng hỏa thiêu núi, sẽ không đi cái Nhạc gia gì đó cùng người thường khua môi múa mép. Lại càng không ngăn chặn Thiên Khiển!
Có lẽ bắt đầu tại thời điểm cánh tay hắn ngăn lại Thiên Khiển, tất cả đều đã được định. Nhân sinh của hắn, từ nay về sau không hề an ổn. Nhất định hắn vốn dĩ là rất tốt, sẽ bị nha đầu chết tiệt này phá hư hầu như không còn.
“Là ngươi! Là ngươi! Ta nói là ngươi chính là ngươi! Thần tiên các ngươi là giả vờ giả vịt, còn cái gì phá Thiên Quy! Quy củ kia là ai định? Các ngươi xác định hắn đầu không bị đυ.ng cửa? Còn nói thần tiên không có cảm tình! Ta khinh! Thần tiên không được có cảm tình, Thiên đế cùng Vương Mẫu kia sao lại thế này? Dựa vào cái gì chỉ cho phép hai người bọn họ ân ân ái ái? Thế khác gì chỉ cho quan đốt đèn mà không cho dân thắp nến?”
Lưu Quang nhếch môi cười khổ, không lên tiếng giải thích, cũng không phản bác gì. Tùy ý Tiểu Vũ phát tiết. Ngẫu nhiên còn phụ họa vài câu.
“Đúng đúng, là ta, đều là ta. Ta là thần tiên, ta không phải…”
Những lời này nếu để cho tiểu quỷ Địa phủ nghe thấy, phỏng chừng đều bị dọa ngất xỉu. Dù sao trong mắt bọn họ Diêm Vương lão đại vẫn cao cao tại thượng, nay ở trước mặt một nha đầu lại không có cách nào khác trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Thậm chí ánh mắt, còn tràn đầy sủng nịch.
Ha ha, bất đắc dĩ. Hắn mặc dù có chút không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, hắn đã nhận mệnh. Thì ra thói quen thật sự là đáng sợ. Bởi vì không biết từ lúc nào, thói quen nha đầu mỗi ngày ở bên tai tranh cãi ầm ĩ, thói quen xem nàng ngẫu nhiên tùy hứng hồ nháo, tuy rằng nhiệt tâm muốn đi hoàn thành mỗi sự kiện, nhưng thường thường đều làm hỏng. Sau đó hết thảy đều giao cho lão Đại là hắn tới thu thập cục diện rối rắm. Thói quen xác thực không bình thường, cơ hồ lại tương xứng với hắn.
Thói quen mỗi khi Mạnh bà bưng canh tới, nàng lập tức thay đổi sắc mặt. Sau đó đưa tới cho một quỷ tốt đáng thương, vỗ vỗ bả vai trầm trọng nói, giao cho ngươi một nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ. Thói quen mỗi khi nàng chạy tới thư phòng, ngoan ngoãn tránh ở bên cạnh hắn đọc sách. Ngoài cửa, nhất định có Chung Quỳ vẻ mặt xanh mét đứng, hoặc là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Thôi. Thói quen nàng mỗi khi đe dọa người khác, nhất định nhe răng trợn mắt, hét lên: “Tin ta đem ngươi ném vào hồ Vong Xuyên cho cá mập ăn hay không!” Còn nữa mỗi khi cảm thán, từ duy nhất, nhất định là hai chữ “Mẹ ơi”.
Lưu Quang lắc đầu cười yếu ớt, bởi vì hết thảy thói quen này, cho nên hắn đã sớm nhận mệnh. Hắn không hiểu điều này đại biểu cho cái gì, bởi vì tình căn của hắn sớm đã cạn, không thể hiểu tình cảm của Quỳnh Hoa tiên tử cùng Nhị Lang thần! Hắn chính là đơn thuần muốn đem tiểu nha đầu giữ bên người, ‘lên đến trời xanh xuống suối vàng’. Bất luận là ai, đều không được phép đem nàng mang đi! Nếu có ai dám làm như thế, cho dù là Thần, hắn cũng gϊếŧ không tha!
Thời điểm Tiểu Vũ lại thấy Nhị Lang Thần, là ở hội bàn đào trên Thiên đình.
Bởi vì là ngày hội quan trọng, cho nên chúng thần đều ăn mặc đúng mực, không giống thường ngày tùy theo sở thích. Nhị Lang Thần một thân áo giáp màu bạc, đứng ở bờ hồ Dao Trì. Xa xa nhìn lại, rất là hăng hái, tư thế oai hùng trác tuyệt. Khi Lưu Quang mang theo Tiểu Vũ đi ngang qua, Tiểu Vũ còn cố ý hướng hắn nhìn một cái. Còn kém không tiến lên hỏi hắn một chút là quả thực cái gì cũng đều không nhớ rõ? Có phải hay không thực sự quên cái người hắn từng yêu?