Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 2 - Chương 19: Ta muốn lưu lại

Tiếng cười ngừng, Dương Tiễn hung tợn nhìn về phía Lưu Quang, phẫn nộ nói: “Là ngươi. Nhất định chính là do ngươi cản trở! Quỳnh Hoa mới có thể quyết tuyệt như vậy nhảy xuống! Câu nói mới vừa rồi người nên nói với chính ngươi, có bản lãnh thì nhằm vào ta đây, ngươi cần gì phải làm khó nàng! Không phải là ép nàng nhảy núi ngươi mới vui vẻ sao? Hôm nay nhìn bộ dáng ta như vậy, trong lòng ngươi rất thư thái có phải hay không! Như vậy, ta cũng ăn miếng trả miếng!”

Nói đến đây, khẽ cúi đầu liếc qua Tiểu Vũ, cười có chút điên cuồng.

“Nha đầu này đối với ngươi mà nói giống như rất quan trọng? Lần đó ở trên đại điện cùng ngươi tỷ thí ta đã nhìn ra. Vì không muốn nàng bị thương, ngươi còn đặc biệt đưa nàng đến bên Thiên đế. Thế nào? Cái người máu lạnh như ngươi cũng quan tâm đến người khác sao? Thật là ly kỳ! Nhưng mà như vậy cũng tốt, ta mất đi Quỳnh Hoa, liền để cho nha đầu này đi xuống theo nàng!”

Điên rồi điên rồi, đúng là điên rồi. Tiểu Vũ ngạc nhiên. Nhị Lang thần này quả nhiên là điên rồi, lại đem chuyện của Quỳnh hoa tiên tử đổ lên đầu Lưu Quang. Làm ơn đi, bọn họ là tới cứu người nhưng không được a ?

“Ngươi dám!” Lưu Quang giận dữ mắng mỏ, trong mắt đều là sát khí. Giống như ma thần địa ngục khiến cho người ta kinh hãi. Bộ dáng này của Lưu Quang, Tiểu Vũ chưa từng thấy qua. Trong lòng có chút sợ hãi, người này là Lão Đại sao?

“Được! Ta hiện tại liền để cho ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có dám hay không!”

Nhị Lang thần mới vừa nói xong, chợt nắm chặt cổ Tiểu Vũ, cứ như vậy nâng nàng lên. Hiện giờ cả người Tiểu Vũ đã treo ở trên vách đá, chỉ cần Nhị Lang thần kia vừa buông tay, nàng giống như Quỳnh Hoa tiên tử lúc nãy, rơi vào Trọng Quang nhai. Lưu Quang có chút hoảng hồn, ánh mắt lo lắng kia không lừa được người. Thoáng trấn định tâm thần muốn nói gì, chỉ thấy Nhị Lang thần kia lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt đầy tràn vẻ điên cuồng. Cái gọi là nhất niệm chi gian(chỉ một ý định), chính là một liên hệ kỳ diệu, có thể thành tiên, cũng có thể thành ma. Hôm nay Nhị Lang thần đã lọt vào ma chướng, trong lòng mãnh liệt cố chấp, có hận ý như vậy, cách thành ma cũng không xa. Lưu Quang kinh hãi, dự cảm xấu ập vào lòng. Không quan tâm cái khác xông lên phía trước. Nhưng đã chậm.

Nhị Lang thần kia thấy hắn có hành động thì buông lỏng tay ra. Trơ mắt nhìn nữ tử váy hồng rớt xuống, khóe miệng chứa đựng nụ cười tàn nhẫn. Trong phút chốc, con ngươi Lưu Quang hơi co lại, nhìn nữ tử váy hồng giống như một mảnh tàn của lá cây Phong đỏ bay xuống, lại không một chút do dự nào tung người nhảy xuống theo.

Nhị Lang thần thần sắc kinh ngạc, tựa hồ là không tin nam tử áo đen kia lại có hành động như vậy. Đờ đẫn, liền nghe một thanh âm uy nghiêm từ đằng xa vang lên.

“Nghiệp chướng!”

Tiếng nói vừa dứt, một bóng áo bào màu vàng thoáng hiện. Phất tay, giải khai thân hình hai thiên binh mới vừa rồi bị Lưu Quang định trụ. Đưa ngón tay chỉ hướng sắc mặt đen sạm của Dương Tiễn, tức giận nói: “Bắt lại cho ta!”

Hai người thiên binh lập tức lĩnh chỉ tiến lên, vốn tưởng sẽ phải một phen đánh nhau, lại không nghĩ rằng Nhị Lang thần kia thân hình bất động, không có bất kỳ động tác gì, lại ngoan ngoãn chịu phục. Tiểu Vũ nhắm mắt lại, cảm giác được trận gió mạnh thổi xẹt hai má làm đau rát.

Trước kia nàng chưa bao giờ chơi cái trò nhảy Bungee … trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thậm chí ngay cả cửa khu vui chơi nàng cũng chưa đi vào. Bây giờ thì tốt rồi, để cho nàng tự thể nghiệm một lần. Chẳng qua đáng tiếc là, nàng chơi cái trò nhảy xuống này, đã có thể không trở về được. Cực kỳ buồn bực, nàng căn bản cũng không muốn chơi loại trò chơi này, cố tình gặp tội, quả thực là bất đắc dĩ, để cho nàng nhảy một lần như vậy.

Được rồi, nàng hiện tại đã thể nghiệm qua, cũng cảm thụ qua. Ai có thể nói cho nàng biết, nàng rốt cuộc nhận được cái phần thưởng gì? Là té đến hài cốt không còn? Hoặc là như Lão Đại nói, biến thành ngôi sao nhỏ trên bầu trời? Hoặc giả từ nơi này té xuống, trực tiếp cho nàng ngã vào Địa phủ? Tiểu Vũ đang ý vị suy nghĩ miên man, đột nhiên cảm giác không khí quanh thân không đúng. Rõ ràng mới vừa rồi còn có thể nghe bên tai tiếng gió gào thét, lúc này, càng trở nên an tĩnh dị thường. Kinh ngạc, vòng eo đột nhiên căng thẳng, đầu đυ.ng vào một l*иg ngực ấm áp. Trong mũi ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Tiểu Vũ trong lòng nóng lên, theo bản năng liền đưa tay ôm lấy người ấy.

Lưu Quang ôm chặt người trong ngực, thấy nàng cũng sống chết ôm lấy mình. Bất giác nghĩ thầm, tiểu nha đầu không phải là sợ đến choáng váng rồi chứ? Thế nào một câu cũng không mở miệng nói? Lúc này mới lo lắng, liền nghe trong ngực truyền đến một thanh âm buồn buồn.

“Lão Đại. . . . . . Ta không muốn biến thành ngôi sao. . . . . .”

Ha, mặc dù giờ phút này thân thể hai người vẫn còn rất nhanh rơi xuống, nhưng Lưu Quang sau khi nghe được câu này, vẫn là nhịn không được mà cười thành tiếng.

“Nha đầu, ta nhớ ngươi không dễ bị lừa kia mà! Như thế nào mà nói gì với ngươi, ngươi liền tin ngay?”

Gì? Tiểu Vũ kinh ngạc, khẽ ngẩng đầu lên nhìn, loại tư thế này, chỉ có thể nhìn lên đến cằm người khác.

“Câu đó là có ý gì?”

Cảm giác được người trong ngực chân thật tồn tại, cảm giác được nàng đang ở bên cạnh mình. Lưu Quang lúc này mới thoáng thở ra một hơi, mở miệng giải thích: “Ta lần trước là lừa gạt ngươi, thật ra thì Trọng Quang nhai còn có một cái tên khác gọi là Trọng Sinh nhai. Có điểm giống với Chuyển Luân Đài ở Địa Phủ. Từ nơi này nhảy xuống, những thần tiên phạm thiên quy bị giáng chức thành phàm nhân, đầu thai một lần nữa làm người. Chỉ là tương ứng với sai lầm sau khi sống lại cũng phải nếm quả đắng tương ứng, Quỳnh Hoa tiên tử mới nhảy xuống vừa rồi, nàng kiếp sau, nhất định sẽ chịu khổ, đợi nàng sau khi nhận rõ hiểu thấu, mới có cơ hội trở lại Thiên Đình. Như vậy cũng là một loại kinh nghiệm thôi.”

A. Thì ra là sẽ không tan thành mây khói biến thành sao a. Tiểu Vũ gật đầu một cái, lại rút vào trong ngực Lưu Quang.

“Nhưng mà ta không muốn đầu thai, ta còn muốn ở lại Địa Phủ làm quỷ soa nha. Ta thật thích cuộc sống ở Địa Phủ, mặc dù không có thân thể thật, đi Nhân Giới không đυ.ng được vào đồ mình thích. Khổ sở cũng không chảy nước mắt được. Nhưng làm sao bây giờ đây? Ta chính là không muốn đầu thai, ta muốn lưu lại, ở lại bên cạnh Lão Đại.”

Á, dĩ nhiên, Mạnh Bà nếu như mang nước canh tới, ngươi phải thay ta chống đỡ. Chung Lão Đại muốn nổi đóa, ngươi phải thay ta chịu trách nhiệm. Tiểu Hắc Tiểu Bạch nếu không nghe lời, ngươi phải thay ta dạy dỗ. Nếu có chuyện tốt nào, phải nghĩ đến ta đầu tiên. Không được nổi giận với ta, hay là đem chân đạp mông ta, nếu vậy ta liền chạy tới nơi này nhảy núi!

Khụ, khụ. Những lời này, cất ở trong lòng. Tiểu Vũ tuyệt đối không dám nói ra.

Hắc hắc, tục ngữ nói không sai, dựa lưng vào cây lớn thì mới có bóng mát. Ai kêu ngươi là Lão Đại ở Địa Phủ, Tiểu Vũ đại nhân nàng về sau muốn ở Địa Phủ hoành hành ngang ngược, còn phải dựa vào cái cây đại thụ này làm chỗ dựa. Lưu Quang ánh mắt lóe lên, bị những lời này làm cho rung động thật sâu. Mặc dù đây không phải là lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải là lừa người nói dễ nghe. Nhưng thấy Tiểu Vũ nói như vậy, hắn cảm giác tựa hồ có một cổ ấm áp tràn vào l*иg ngực. Âm ấm, làm cho người ta thoải mái, làm cho người ta cao hứng a.