Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 32

Chương 32

Hắn cười làm toàn người ngơ ngác. Người đang uống rượu, người đang múa, nữ công chơi nhạc.. đều đưa mắt nhìn.

Không phải bọn họ chưa bao giờ thấy Tam vương gia cười nhưng so với nụ cười này thì những lần hắn cười kia nụ cười không đạt đến khoé mắt thì tính là gì.

Tiếng cười trầm thấp mà từ tính vang vọng khắp ngự hoa viên. Gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng dường như vì hắn cười mà nhu hòa đi mấy phần.

Ai bảo Tam vương gia Hiên Viên Dạ là chiến thần mặt lạnh?

Chỉ là chưa có ai khiến hắn nguyện ý cười. Mà bây giờ người đó đã xuất hiện. Chỉ khi đứng trước mặt nàng hắn mới ôn nhu dịu dàng như vậy.

Điệu múa của Vương Nhược Mai bị gián đoạn. Nàng ta xấu hổ lui xuống chỗ ngồi ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Hiên Viên Dạ.

"Hoàng thượng dượng, con nghe nói Hàn tiểu thư tài năng kinh diễm, cầm kỳ thi họa vô cùng thông thạo cái gì cũng biết hôm nay nhân tiện này con muốn lãnh giáo một phen."

Đang lúc vô cùng im lặng này giọng thiếu nữ trong trẻo nhưng lại có lẫn một chút âm nhu.

Thiếu nữ một thân váy dài màu hồng phấn eo nhỏ nhắn, tóc đen dài vấn kiểu cách, khuôn mặt nhỏ nhắn da trắng môi hồng, đôi mắt to tròn nhưng vẩn đυ.c không thấy ánh sáng tinh khiết vốn có. Nàng giơ tay nhấc chân đều có phong phạm tiểu thư khuê các.

Cầm kỳ thi họa vô cùng thông thạo?

Cái gì cũng biết?

Có ai nói với nàng một chút là có chuyện gì đang xảy ra không?

Tại sao bây giờ mọi ánh mắt đều đổ tới trên người nàng?

Trước đến nay nàng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai bên ngoài lại càng không nói đến nhiều người bên ngoài chưa chắc đã biết sự tồn tại của nàng. Đây chẳng phải là đang muốn ra oai phủ đầu với nàng sao?

Hừ! Chỉ là dạng tôm tép nhãi ranh, nàng còn không thèm để ý.

Hàn Phượng Nguyệt bị dọa đến ngẩn người. Chỉ khi Hiên Viên Dạ kéo kéo tay nàng thì nàng mới hồi hồn.

Không đợi Hàn Phượng Nguyệt đồng ý một giọng mềm mại ôn nhu cũng vang lên: "Bẩm Hoàng thượng, thần nữ Tiêu Tĩnh cũng muốn lãnh giáo Hàn tiểu thư một phen."

"Được. Vậy thì nhân đây để cho mấy người các ngươi cùng phân cao thấp một phen." Hoàng thượng vui vẻ đáp, yến hội nhàm chán thêm chút kịch tính cũng không sao.

Lúc này toàn trường bỗng oanh động. Tiêu Tĩnh là ai? Nàng chính là Hiên Viên hoàng triều đệ nhất tài nữ, cầm kỳ thi họa không gì không biết, dung mạo cũng thuộc một trong hai mỹ nhân đệ nhất Hiên Viên hoàng triều. Vậy mà lại muốn so tài với Hàn tiểu thư xưa nay không lộ mặt càng không phải nói đến nàng có tinh thông cầm kỳ thi họa hay không?

Nhưng nhìn dung mạo thì Hàn Phượng Nguyệt đã áp đảo hai người đệ nhất mỹ nhân của Hiên Viên hoàng triều là Bùi Ninh Hoa và Tiêu Tĩnh. So với hai nàng Hàn Phượng Nguyệt khí tức lại càng tôn quý, ngão nghễ.

Ai cũng mong chờ để xem trò vui bởi vì bọn họ biết bất kể ai thắng ai thua thì người xấu mặt không phải bọn họ.

Nhưng lúc này giọng nói lười biếng mà tà mị của Hàn Phượng Nguyệt vang lên làm mọi người ngây ngẩn: "Ai bảo ta sẽ đáp ứng?"

Đúng vậy nha. Trong đầu mọi người bỗng nhiên nổ tung. Người ta còn không đáp ứng bọn họ ngồi đây trông mong cái gì. Trên mặt không giấu được vẻ thất vọng.

Hiên Viên Dạ vẫn không nói gì, chỉ ôn nhu bóc nho bỏ vào miệng nàng một bộ dạng xem vui.

Tư thế kia, hành động kia.

Thiên a! Cho sét xuống bổ vào bọn hắn đi. Có ai giải thích giúp bọn họ Hàn Phượng Nguyệt đây là đang làm gì?

Tư thế tùy ý kia?

Nàng đây là đang ở trong cung trước mặt hoàng thượng sao? Sao giống như đang ở hậu hoa viên nhà nàng?

Kiêu ngạo! Nàng ta thật kiêu ngạo!

"To gan! Còn không mau quỳ xuống cho trẫm!" Mặt rồng giận dữ vỗ lên long ỷ khiến cả đám quan lại co rúm bộ dạng xem kịch vui.

Bắt nàng quỳ?

"Trên đời này Hàn Phượng Nguyệt ta chỉ quỳ trước thiên địa và cha mẹ. Xin hỏi ngài thuộc loại nào trong đó?"

Cái gì gọi là kiêu ngạo, khí phách?

Cái gì gọi là ngông cuồng?

Hàn Phượng Nguyệt chính là ngông cuồng không kiềm chế.

Hiên Viên Dạ ngồi bên vẫn từ tốn đút nho cho nàng nhưng hắn vẫn có hơi chút lo lắng dù biết nàng tự có chừng mực. Nhưng hắn cũng hiểu con người Hiên Viên Long nhìn bề ngoài như vậy nhưng lại là một người máu lạnh. Tay hắn không tự giác nắm chặt lấy tay nàng.

"Bay đâu?" Hiên Viên Long đập bàn đứng dậy hướng bên ngoài hô to.

Hàn Phượng Nguyệt ngông cuồng, kiêu ngạo thì thế nào chứ. Còn không phải khiến hoàng thượng nổi giận sao?

Phu thê Hàn Triết vội đứng lên chắp tay hướng Hiên Viên Long: "Xin hoàng thượng bớt giận." Bắt nữ nhi hắn quỳ? Chuyện đùa.

"Bớt giận, ngươi nhìn xem nữ nhi của ngươi kia. Ngươi dạy dỗ nữ nhi thật tốt." Hiên Viên Long nhấn mạnh hai chữ thật tốt.

Suýt chút nữa Hiên Viên Long đã tức điên, hắn vẫn luôn cho rằng mình thiếu chút nữa bị khí điên rồi, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình đủ kiêu ngạo, nhưng khi so sánh với thiếu nữ trước mắt, hắn mới hiểu thế nào là cuồng vọng không kiềm chế được!

Có thể ngông cuồng không đặt thế nhân vào trong mắt, ngoại trừ thiếu nữ này, ai dám hành sự một cách đương nhiên như thế chứ?

Hàn Phượng Nguyệt nhàn hạ nhấp một ngụm rượu vào miệng thưởng thức nhưng khi thấy Hiên Viên Long động sát tâm với phu thê Hàn Triết tròng mắt nàng nheo lại nguy hiểm, sát khí dần dần khuyếch tán.

Tất cả mọi người ban đầu là kinh ngạc bởi vì chưa từng có ai dám trước mặt hoàng thượng trước mặt tất cả mọi người dám động sát khí. Sau đó những người có nội lực chống đỡ còn đỡ nhưng thái hậu, hoàng hậu, phi tần cùng tiểu thư thiếu gia quan lại không có nội lực hộ thể dần dần sắc mặt trắng bệch.

Phu thê Hàn Triết có nội lực cho nên không có sao nhưng khi nhìn đến xung quanh m liền khóc không ra nước mắt. Bọn họ đúng là khổ không thể tả, tính tình nữ nhi bọn họ rất lớn từ khi còn bé nhưng bọn họ không ngờ nàng lạ dám động sát khí trên yến hội.

Hiên Viên Dạ thấy tình hình không ổn chợt cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Hơi lạnh từ bàn tay của Hiên Viên Dạ truyền đến tay nàng khiến nàng thanh tỉnh một chút. Đôi mắt cũng giãn ra theo đó sát khí được nàng cưỡng chế thu về.

Thật đáng sợ! Là suy nghĩ chung của tất cả mọi người ở đây.

Hoàng thượng ở trên long ỷ sắc mặt đã tái nhợt, sợ hãi nhìn Hàn Phượng Nguyệt trong lòng hắn đã động sát khí. Hàn phủ không thể giữ, Hổ Quân không thể không thu về.

Tất cả mọi người đều bất an duy chỉ có một người là vô cùng vui vẻ.