Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 1

Chương 1

Đau đầu tỉnh dậy!

Đây là đâu?

Phong cách này, nội thất này? Đây là cái chuyện gì xảy ra? Giơ tay lên xoa trán. Này..

Tay mình sao lại nhỏ như vậy? Dù nàng thông minh, lạnh lùng nhưng cũng không thoát khỏi một phen sửng sốt.

Với bản tính là một sát thủ siêu cấp chỉ cần nghe tên đủ khiến người sợ mất mật nàng cảnh giác xung quanh.

Nàng nhớ mình đang đi làm nhiệm vụ, sau khi thành công vô tình thấy miếng lệnh bài hình phượng, đột nhiên nàng tò mò đi lại gần thì có chuyện gì đã xảy ra, tỉnh lại thì ở đây, phát hiện mình cư nhiên là một đứa bé mới sinh.

Nàng đang suy nghĩ thì phát hiện đang có người đi tới.

Dù thân thể này là một đứa bé mới sinh nhưng nàng là một người hiện đại còn là sát thủ 20 năm, linh hồn nàng vẫn còn sự nhạy bén của một sát thủ.

Nàng xuyên không, tuy không biết vi sao nàng lại tới được nơi này nhưng mơ hồ nàng có cảm giác không sao nói nên lời.

Cùng lúc đó, một đôi nam nữ đang đi tới.

Phu quân, chúng ta đặt tên gì cho con đây?

Con?

Nàng toan nói chuyện nhưng chỉ phát ra tiếng y y nha nha.

Nàng bị làm sao?

Sau kinh ngạc nàng không khỏi nhíu đôi mày.

Nàng xuyên qua là trẻ sơ sinh, cũng chính là con của đôi phu thê này. Cũng chính là cha mẹ nàng bây giờ.

Từ nhỏ nàng đã là cô nhi giờ lại mọc ra cha mẹ trên trời rơi xuống này nàng thấy ngờ ngợ sao sao.

Hai người đi lại gần giường nhìn nàng âu yếm.

Sao con bé có cái này?

Vừa dứt lời người phụ nữ đã tiến bên giường ngạc nhiên.

Trên cánh tay nàng có một hình phượng hoàng sống động như thật.

Nàng cũng phát hiện nhưng khi nàng vưaf thấy liền ngây ngẩn cả người, hình phượng hoàng này giống như đúc với khối lệnh bài kia.

Bỗng nhiên hình phượng loé lên rồi biến mất như chưa tồn tại.

Phu thê hai người nhìn nhau, trong mắt chứa sự kinh ngạc và lo lắng.

"Phượng Nguyệt"

"Phượng Nguyệt"?

Ừm, nó gọi Phượng Nguyệt, trên người con bé có hình phượng hoàng nó sinh vào lúc trăng tròn nên cứ gọi con bé là Phượng Nguyệt đi.

Vậy nghe theo chàng đi.

Mười năm sau!

"Nguyệt Nhi!

Tiểu thư!

Nguyệt Nhi!

Tiểu..

Lão gia!

Phu nhân!"

"Không xong rồi!" Tiểu nha hoàn hốt hoảng nhìn đôi phu thê đang đi tới.

"Lại có chuyện gì vậy? Tìm thấy Nguyệt Nhi chưa?"

"Lão gia! Người xem!" nói rồi nàng dơ lên tờ giấy bên trong vỏn vẹn mấy chữ.

"Cha, Mẹ con rời đi một thời gian, hai người giữ gìn sức khoẻ. Con gái"

"Lão gia! Nguyệt Nhi viết gì vậy?

Nàng xem đi."

"Này? Con bé.."

Nước mắt rơi xuống, nàng khóc.

- Được rồi, đừng khóc nữa phu nhân, nàng cũng biết tính con bé.

- Ai..

- Mặc kệ nó vậy

- Nhưng

- Không sao, nàng phải tin tưởng con bé chứ.

- Thϊếp lo con bé bên ngoài bị..

- Nó không bắt nạt ai đã tốt rồi, ai làm được gì nó.

- Nhưng thϊếp vẫn..

- Không sao, không sao.

- Tiểu Đàn! Ngươi quay về Tuyết Viên đi, chờ tiểu thư về.

Dạ.

Trên đường.

Một thân bạnh y mang tới nhiều ánh mắt khác thường, khuôn mặt phúm phính đáng yêu, đôi mắtđen to tròn linh động, mũi cao cái miệng chúm chím nước da trắng mịn như tuyết mang theo thoang thoảng hương trúc.

Một tiểu mĩ nhân như tinh linh. Lớn lên sẽ là một đại mĩ nhân tuyệt sắc.

Đó chính là nàng, đại tiểu thư phủ Hàn tướng quân Hàn Phượng Nguyệt đang bỏ nhà đi. Hắc hắc.

Rẽ vào Tuyết Hương Lâu, ông chủ thấy lệnh bài trên người nàng vội đi ra cung kính.

Chủ..

Nàng nháy mắt ra hiệu ông chủ liền minh bạch

Khách quan, mời vào!

Thuê phòng hay ăn cơm ạ.

Một gian phòng thượng hạng

Giọng nói lanh lảnh pha một chút lạnh lùng không đúng tuổi vang lên cảm giác như một làn gió mát nhưng cũng làm người cảm giác rùng mình.

Mời theo ta!

Đi theo phía sau ông chủ lên phòng chữ Thiên số một.

Đóng cửa lại ông chủ mới hành lễ

"Chủ tử"

Ừm.

Mang nước ấm, đồ ăn và chuẩn bị cho ta một bộ hắc y nam tử tới.

Vâng.

Ông chủ lui ra và đóng cửa lại. Ông ta gọi là Nhất Lão được nàng cứu khi đang hấp hối bị trọng thương, sau khi được cứu liền một mực nhận nàng là chủ.

Được nàng cứu cùng với hắn còn có ba người theo thứ tự Nhị Lão, Tam Nương, Tứ Nương.

Bốn người phụ trách bốn mảng khác nhau.

Tắm rửa ăn uống xong nàng thay bạch y bằng hắc y vào đi xuống lầu.

Trước khi ra khỏi phòng nàng đã dịch dung thành thiếu niên lạnh lùng nhưng vẫn có một chút ngây thơ của tuổi nhỏ.

Ông chủ thấy vậy liền một trận sửng sốt, kể từ hai năm trước chủ tử cứu mạng đến giờ mới thấy, thiếu sự non nớt của mấy năm trước nhiều hơn sự lạnh lùng.

Ông còn nhớ tình cảnh lúc gặp chủ tử khiến ông không khỏi bất đắc dĩ. Ngày đó, tiểu oa nhi tầm năm bảy tuổi xuất hiện ngạo nghễ đi qua, nếu đi qua nơi bình thường thì không nói nhưng lại đi vào rừng sâu một mình gặp cảnh đánh nhau máu me lại cứ điềm tĩnh như vậy. Một màn đó hắn không bao giờ quên, một mình nàng chống lại ba sát thủ chỉ bằng một chiêu, chiêu thức kì lạ thân mình quỷ dị loé lên ba kẻ đó ngã xuống đứt cổ chết không nhắm mắt. Ba kẻ đó đến chết cũng không biết vì sao mình chết, hắn lúc đó cũng khϊếp sợ hắn cũng không nghĩ ba kẻ đó chỉ lỡ vương vết máu lên ống tay áo nàng mà cái giá phải trả là mạng sống.

Giải quyết xong ba tên đó thì ống áo nhiễm bẩn cũng rơi xuống, dở khóc dở cười nhìn nàng khϊếp sợ không thôi. Đoạn nàng rời đi vứt lại một lọ thuốc, chính lọ thuốc đó đã cứu mạng hắn hắn lúc đó cũng đã quyết tâm theo nàng.

Hắn tìm nàng suốt mấy tháng cũng không tìm được nhưng trời không phụ lòng người cuối cùng hắn tìm được nàng khi nàng đang sinh ý mở tửu lâu, ơn cứu mạng hắn nhận nàng là chủ thề không phản bội nàng giao kinh doanh tửu lâu cho hắn quản lí hạn trong hai năm phải làm nó lớn mạnh. May mắn hắn không làm nhục sứ mệnh, trong vòng hai năm hắn đưa Tuyết Hương Lâu lên kinh thành đệ nhất lâu và đến bây giờ, sau bao năm hắn đã phát triển Tuyết Hương Lâu rộng rãi khắp nơi bao trùm bốn nước.

Sau khi rời đi nàng một mạch tiến tới Mê Vụ Sâm Lâm.

Lần này nàng tới đây vì nàng cảm giác được có thứ gì đó đang thôi thúc chính mình tới.

Mà cũng trong lúc này trong Mê Vụ Sâm Lâm có hai bóng người đang lao tới. Một hồng y và một hắc y.

Đang hướng sâu phía trong đi tới hồng y bỗng dừng lại.

"Vương gia!"

Hắc y lên tiếng.

Trước mặt hắn (Hiên Viên Dạ) không xa là một thiếu niên tầm 10 tuổi đang đối mặt với bầy sói, một thân hắc y lạnh lùng môi khẽ mỉm cười chiêu thức kì lạ thân hình nhỏ nhắn mà quỷ mị loé lên chớp nhoáng từng con một ngã xuống.

Bịch

Bịch

* * *

Hắn sửng sốt nhìn thiếu niên, tốc độ này đến hắn cũng ngạc nhiên thầm nghĩ mình với người nọ ai sẽ nhanh hơn.

Bất chợt hình phượng hoàng đã biến mất từ lâu bất chợt loé len mang một cảm giác nóng rát, nàng khẽ ôm cánh tay hơi nhíu mày nghi hoặc thầm nghĩ sau khi trở về phải tìm hiểu rõ ràng.

Cùng lúc đó đằng đồ kim long trên cánh tay hắn (Hiên Viên Dạ) cũng bất chợt nóng len hiện rõ.

Thấy hồng y ôm cánh tay nhíu mày hắc y nam tử tiến lên.

"Vương gia?"

Ta không sao!

Giọng nói không mang chút độ ấm nào vang lên, âm thanh lạnh lẽo như trong hầm băng khiến người nghe cũng phải rùng mình.

Nàng lúc này cũng đã phát giác ra có người, tiến lại gần khiến nàng thật bất ngờ, không ngờ nam tử này lại, cha nàng cũng là một đại mĩ nam tử nhưng trước mắt người này tuy chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi nhưng phải hình dung hai chữ yêu nghiệt mới xứng với hắn.

Khí chất vương giả từ sâu trong con người hăn phát ra làm nàng có cảm giác uy nghiêm nhưng nhìn kĩ lại thấy sự cô đơn từ sâu trong đôi mắt.

Khi nàng quan sát hắn đồng thời hắn cũng quan sát nàng.

Thiếu niên trước mặt tầm mười tuổi, cũng chỉ xem là thanh tú, biểu tình lạnh lùng, dáng người nhỏ nhắn như nữ hài.

Nữ hài?

Bị chính suy nghĩ của mình làm giật mình, hắn vội lắc lắc đầu.

Một tia nghi hoặc phóng tới.

Khụ khụ.. Hắn chột dạ quay đầu.

Hắc y cũng nghi hoăc nhìn hắn bát gặp ánh mắt của hắn cũng sửng sốt.

Hắn (hắc y) thấy quỷ a.