Khinh Cuồng

Chương 77: Bạch Hồng nhận chủ

Editor: Thao Vo

Beta: Mika

Sau khi sinh nhật chín tuổi qua đi không lâu, hắn cùng với Lam Nguyệt Thời bị đưa lên núi Linh Sơn, sau đó tới chuyện Tạ phủ bị diệt môn, hắn tự ý mổ đan trả ơn rồi phản bội môn phái, Tạ Yến đã dành tổng cộng mười một năm thanh xuân ở Huyền Âm.

Trước khi gia nhập môn phái, hắn từng là đại công tử của phủ quốc sư ở Nghiệp Thành, những việc như ăn mặc chi tiêu đều rất hào phóng, sau khi nhập môn do có tài năng hơn người nên Tạ Yến còn được chưởng môn Thương Thâm mắt cao hơn đỉnh của Huyền Âm nhận làm đại đệ tử, trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền thứ tư của phái Huyền Âm sau Giản Tố Ngu, Diên Chiết Chỉ và Vân Hạc. Có thể nói trước khi rời khỏi môn phái, cuộc đời của Tạ Yến vẫn luôn nhẹ nhàng thoải mái, không trải qua sóng to gió lớn gì.

Nghe thấy người khác nói về sự tích trước kia của mình, khiến Tạ yến thổn thức không nguôi.

"Ta không về! Thương Thâm nhất định sẽ đánh gãy chân ta!" Ở dưới chân núi xuất hiện người nào đó ôm chặt lấy thân cây giống như gấu túi, có đánh chết cũng không chịu buông tay ra.

Đâu chỉ có mỗi đánh gãy chân? Vân Hề nghĩ tới tính khí hung bạo của sư thúc tổ, dưới đáy lòng cậu ta khẽ than, khả năng còn bị thanh lý môn hộ nữa...

Vóc người Giản Tố Ngu cao lớn, đứng ở trước mặt hắn giống như thân cây tùng, áo choàng người kia bay phần phật, nhẹ giọng nói: "Cho dù phía trước có là núi đao biển lửa, đệ đều có ta."

Còn Lam Ẩn thì che mặt lại, cậu ấy đau đầu mà lấy tay xoa giữa hàng lông mày: Lời nói của sư tôn không cách nào nhìn thẳng cũng thôi đi, cữu cữu cũng quá mất mặt rồi.

"Ta không muốn lên núi, ta muốn trở về Phong Đô. Bên ngoài thật đáng sợ, ta muốn tìm Bồ ca..." Mặt Tạ Yến tràn đầy ủy khuất. Càng tới gần Linh Sơn hắn càng đứng ngồi không yên, tựa như có chút cận hương tình khϊếp (*).

(*) cận hương tình khϊếp/ gần quê thấy sợ: cảm giác lo lắng sợ hãi khi sắp trở về quê hương sau cuộc đi xa hoặc xa cách quê hương một thời gian đã lâu.

Liễu Minh Hồng trên mặt lộ vẻ khó xử: "Mềm mỏng mà huynh không muốn, huynh muốn bị đối xử tàn nhẫn sao?"

Tàn nhẫn? Giản Tố Ngu nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi cúi gầm mặt, nói lời hung ác: "Nếu đệ tiếp tục quấy rối, ta sẽ bế đệ đi lên."

Tạ Yến: "..."

Liễu Minh Hồng: Còn có trẻ nhỏ bên cạnh đấy! Các người... Quá càn quấy rồi.

Cuối cùng Liễu Minh Hồng vì không thể tiếp tục nhịn nữa liền trực tiếp ra tay, gỡ từng ngón tay của Tạ Yến ra khỏi thân cây không một chút lưu tình, nhưng ngoài miệng y vẫn ân cần thuyết phục hắn: "Tạ huynh đừng hoảng sợ, ngày hôm qua ta đã truyền tin cho Tân Tửu rồi, có lẽ huynh ấy đã vội vã lên đường tới đây. Chúng ta đi cùng nhau là vì muốn giữ thể diện cho huynh, kiếm tiên Hạo Miểu sẽ không làm gì huynh đâu.

"Kẻ bị đánh cũng không phải là các người!? Hoàng Mẫn-- Nếu ngươi còn tỉnh táo thì có thể nói giúp ta một câu thì tốt quá rồi. Bọn họ chỉ biết hố ta!" Tạ Yến nóng nảy xua tay, sửa sang lại quần áo xộc xệch, hắn lã chã khóc trên vai Nguyệt Hoàng Mẫn, miệng không ngừng oán than: "Ngươi nhìn dáng vẻ gấp gáp muốn đẩy ta vào hố lửa của bọn họ đi-- Nếu người khác không biết còn tưởng bọn họ đang muốn giấu ta điều gì đó..."

"Như thế nào, huynh suy nghĩ nhiều rồi đấy." Thực sự không nghĩ tới đầu óc Tạ Yến lại nhạy bén như vậy, trong lòng Liễu Minh Hồng sửng sốt, y giả vờ cúi đầu nghiên cứu cái gai cắm trong lòng bàn tay mình.

Sự thật chứng minh Tạ Yến đã suy nghĩ quá nhiều. Thương Thâm căn bản không có thời gian để ý tới hắn. Bởi vì suốt dọc đường bọn họ đi, con đường vắng tanh không có lấy một bóng người. Trong lúc bọn họ phân vân thì nghe thấy mấy tiếng thì thầm yếu ớt truyền từ sảnh chính phía trước, hình như còn có giọng nói của Thương Thâm.

Trong một chính điện to lớn như vậy, một nhóm đệ tử Huyền Âm mặc y phục trắng đang bị dây Khốn Tiên Thằng (*) đến mức không thể cử động.

(*) Khốn Tiên Thằng: Dây trói tiên (trói mấy người có linh lực hoặc dùng dây này trói tiên cũng khó thoát); người bị trói càng giãy giụa dây trói càng chặt.

"Sư thúc tổ, người không sao chứ?" Vân Hề thấy vậy, vội vã chạy tới giúp các sư huynh đệ cởi trói, thoát khỏi Khốn Tiên Thằng.

"Là Tố Ngu trở về rồi sao." Thương Thâm thở phào nhẹ nhõm rồi kéo mấy sợi dây trói trên người ra, nhưng khi vừa quay đầu lại thì phát hiện Tạ Yến đứng bên cạnh Tố Ngu, ông tức giận vận khí đá ra một chân về phía Tạ Yến, "Đem hắn thu vào đi! Nhìn thấy khuôn mặt nhân thần cộng phẫn (*) này của hắn ta lại tức giận."

(*) nhân thần cộng phẫn: cho dù là thần hay người cũng đều căm phẫn. ở đây có thể hiểu là khuôn mặt Tạ Yến đẹp đến người ta nhìn vào cảm thấy ghen ghét đố kỵ.

Tạ Yến không hiểu tại sao đang bình thường tự dưng lại bị đá vào đầu gối chân phải: Sư phụ người thay đổi rồi, trước kia người còn khen con rằng gương mặt này trông rất đẹp...

"Sư thúc, có chuyện gì xảy trong môn phái sao?" Giản Tố Ngu rũ mắt xuống nhìn Tạ Yến đang miễn cưỡng nhịn đau xoa đầu gối, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, theo bản năng hắn đứng chắn trước người Tạ Yến.

"Đại sư huynh, có một tên ma tu điên khùng đã lẩn vào môn phái!"

"Đúng vậy, thậm chí kẻ đó còn bắt chúng ta phải quỳ lạy dập đầu nhận tội trước mộ."

"Bọn đệ đã ra sức phản kháng, thế nên hắn đem mọi người nhốt ở nơi này để suy ngẫm lại..."

"Bộ dáng đường hoàng tốt đẹp thế mà lại là một kẻ điên."

Mấy đệ tử nhanh nhảu mồm năm miệng mười lên án đủ mọi hành động độc ác của kẻ kia.

"Có người có thể trà trộn vào Huyền Âm? Pháp trận bảo vệ của các ngươi là vật trang trí sao?" Lưu Minh Hồng kinh ngạc hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy hình dạng hắn như thế nào không?"

"Người của Thiên Đô Hải Vân đừng có nói bừa!" Khi nhìn thấy màu áo choàng màu tím sẫm biểu tượng môn phái của Liễu Minh Hồng, có người nổi giận đáp lại một câu, "Không phải kẻ đó có hình dạng giống như đúc với người đang đứng ở phía sau đại sư huynh đó sao?"

Đột nhiên trong không gian, ánh mắt mọi người đều đổ dồn tập trung vào Tạ Yến. Hắn chỉ vào chóp mũi chính mình, khó có thể tin được mà nói: "Ta?"

"Không có khả năng!" Lam Ẩn lập tức phản bác lại, Tạ Yến vẫn luôn đi cùng bọn họ trong suốt một quãng đường, sao có thể tới núi Linh Sơn chứ? Chỉ có hai ngày hôm đó là hắn biến mất khỏi mí mắt của mọi người-- nhưng chỉ có hai ngày mà thôi...

Ngăn cản lời nói của Lam Ẩn, Vân Hề cung kính nhìn Thương Thâm: "Sư thúc tổ, chuyện này quá mức kỳ lạ, có thể chuyện này cũng không đơn giản như mọi người đã thấy?"

Không nghĩ tới Vân Hề lại có thể tình nguyện nói giúp mình vài câu, ánh mắt Tạ Yến tràn đầy cảm kích về phía chàng thiếu niên kia. Nhưng tầm mắt này chạm vào cơ thể Vân Hề hình như đυ.ng phải một hàng rào vô hình nào đó, bản thân Vân Hề lại làm như không thấy. Tạ Yến âm thầm thở dài, trong lòng biết rõ khúc mắc của Vân Hề không dễ dàng loại bỏ như vậy.

Vân Hề xử lý việc nào ra việc đó: "Năm đó, Tạ Yến tàn sát trong môn phái chúng ta, dẫn tới tên tuổi hắn nổi bật trong thời gian dài. Ta từng nghe sư tôn nói qua rằng sau khi hắn đền tội, vẫn còn rất nhiều Ma giáo mượn lấy tên tuổi của hắn đi gây sự khắp các môn phái. Có lẽ lần này cũng có kẻ giả danh?"

"Chắc chắn là hắn quay trở về báo thù, chẳng qua chúng ta không cẩn thận trúng chiêu mà thôi." Thương Thâm nói rất nhẹ nhàng nhưng nội dung lại là trực tiếp đưa ra kết luận. Ông ấy ngồi xuống để điều chỉnh hơi thở nhưng biểu cảm trên mặt lại trở nên cực kỳ phức tạp, ông cúi đầu nhẹ nhàng thì thầm một câu. "Rõ ràng là đồ đệ ta thương yêu từ nhỏ đến lớn, sao có thể thay đổi như là biến thành người khác như vậy cơ chứ? Thậm chí còn không để ý lời ta nói..."

Giọng nói thực sự nhẹ nhàng, nhưng Tạ Yến lại nghe rõ, hắn cảm thấy hụt hẫng từ tận đáy lòng, suýt chút nữa thốt ra một câu: "Sư phụ người nói gì đồ nhi đều nghe theo."

Các đệ tử trong môn phái cũng không biết rằng, thật ra Thương Thâm là một vị sư phụ cực kỳ sủng ái, yêu thương đệ tử. Trong mắt người ngoài, ông là một kiếm tiên thiên tài mắt cao hơn đỉnh, nhưng đối với Tạ Yến nhập môn từ rất sớm, Thương Thâm đã dốc lòng truyền dạy kiếm pháp cả đời cho hắn, hơn nữa ông ấy còn tỉ mỉ quan tâm cuộc sống hằng ngày của hắn, có thể nói ông vừa là sư phụ vừa là bạn. Tạ Yến vốn không phải là một người biết an phận, vì thế mỗi khi hắn gặp rắc rối, Thương Thâm luôn là người khiển trách hắn đầu tiên-- Chẳng qua ông ấy sợ nếu bản thân mình đến chậm, hắn sẽ bị người khác phạt nặng hơn. Trong mắt Tạ Yến, những hình phạt nhỏ đó không hề đau đớn, nó giống như dùng để chặn miệng người khác thôi.

Lúc Giản Tố Ngu từ Phong Đô trở về, Thương Thâm đã đứng canh giữ trước cửa, câu đầu tiên bọn họ nói sau khi gặp nhau là: "Con mang đồ đệ ta trở về rồi sao?"

Nhìn thấy Giản Tố Ngu bất lực lắc đầu, Thương Thâm quay đầu lẩm bẩm một cậu: "Đồ đệ ngu ngốc sẽ không về đâu." Bóng lưng càng lúc càng xa, trông càng thêm hiu quạnh trong gió đêm.

Giản Tố Ngu biết sư thúc mình từ trước tới nay đều là người trong ấm ngoài lạnh, tuy ngoài miệng nói không để ý nhưng trong lòng lại không biết bao nhiêu khổ sở, vì thế hắn nhẹ giọng an ủi: "Sư Thúc, kẻ kia không phải là Tạ Yến."

"Chắc chắn là nó" Thương Thâm thở dài, liếc nhìn bóng người phía sau Giản Tố Ngu, "Tố Ngu, nó đã quay trở lại-- Có phải con rất vui đúng không? Thực ra ta cũng rất vui, dù sao nó cũng là đồ đệ duy nhất của ta."

Sau khi Tạ Yến chết, ông ấy không còn nhận đồ đệ nữa.

Cái đầu sau lưng Giản Tố Ngu mới lộ ra một nửa, Tạ Yến dừng lại khi nghe thấy câu nói táo bạo của sư phụ, giống như ông ấy đang tự thuyết phục bản thân mình: "Tố Ngu, chúng ta thực sự có lỗi với nó-- Cũng không thể trách nó vì bị thù hận che mắt mà chĩa Bạch Hồng vào ta..."

Tuy rằng biểu hiện của sư phụ vẫn nhẹ nhàng thoải mái, nhưng Tạ Yến đã đi theo bên cạnh Thương Thâm nhiều năm nên hoàn toàn hiểu được ông đang rất khổ sở. Trong đáy lòng hắn nổi lên dòng chua xót, không khỏi cúi đầu, khom lưng, rồi nặng nề quỳ xuống, "Sư phụ, là đồ đệ bất hiếu."

"Con, con, con..." Thương Thâm kinh hãi lùi lại, rồi đột ngột đứng lên, ngay sau đó ông ấy vô thức nhìn Giản Tố Ngu, sửng sốt nói, "Tố Ngu, con luyện thuật phân hồn này này đến mức độ nào rồi? Làm như thế nào mà nó có thể nói chuyện được?"

"Tiền bối, đây mới thật sự là Tạ Yến." Liễu Minh Hồng có chút ngưỡng mộ đôi thầy trò này.

Vừa nhìn thấy Giản Tố Ngu gật đầu như một lời xác nhận, Thương Thâm lại bán tín bán nghi vào chuyện đó. Sự kinh ngạc lẫn tức giận đan xen, Thương Thâm đá một cú vào đầu gối bên trái của Tạ Yến, nghiêm khác khiển trách: "Đồ nghịch ngợm, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

"...Bởi vì Bạch Hồng của con bị người đoạt đi." Nhiều năm trôi qua như vậy, tính tình cáu kỉnh của sư phụ vẫn không hề thay đổi... Tạ Yến hít một hơi lấy tay che đầu gối hai bên, lẩm bẩm trong lòng: "Sư phụ đánh ta vì ông ấy thương ta, sư phụ mắng ta vì ông ấy yêu ta..."

Thân phận của Giản Tố Ngu dùng để cầu xin thì không tốt lắm nên Liễu Minh Hồng rất sẵn lòng đưa ra một cái nhân tình. Y kể lại ngắn gọn những chuyện gì đã xảy ra ở Nghiệp Thành và sau đó nhấn mạnh: "Con bạch giao đó đã cướp lấy Bạch Hồng và trốn thoát."

Liễu Minh Hồng là chưởng môn của Thiên Đô Hải Vân, đối với người hậu bối này, Thương Thâm vẫn phải cho y chút mặt mũi: " Nhưng kẻ đó cầm Bạch Hồng trong tay, lắc lư tự do, Ta chắc chắn đó là Bạch Hồng, không thể sai được."

"Bạch Hồng nhận chủ, trên đời này chỉ có hai người có thể yên tâm sử dụng nó mà không bị phản phệ." Tạ Yến nhún vai.

Thương Thâm mong mỏi nhìn hắn, ánh mắt sáng rực: "Một người là con, còn người kia là ai?"

"Cháu ngoại của con... Tiểu Ẩn."

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía cậu, Lam Ẩn đỏ mặt, liên tục xua tay: "Ta không phải, ta không phải! Cữu cữu đừng nói bừa..."

"Đùa mọi người mà thôi, ta chỉ muốn nói với mọi người rằng con là cháu trai của ta." Tạ Yến cong mắt, rồi sau đó hắn đột nhiên nghiêm túc nói, "Thực ra có một khả năng khác-- Một người mà chúng ta nghĩ rằng đã chết."

Ngay khi hắn vừa dứt lời, một luồng sáng trắng chói lóa vụt thẳng đến trước mặt Tạ Yến, âm thanh từ kiếm vang lên thanh thúy-- đúng là thanh kiếm đã biến mất vài ngày trước... Bạch Hồng.

Tuy bản thân hắn đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa, Tạ Yến không khỏi sững sỡ tại chỗ.

"Tạ Yến, là ta." Giọng nói dịu dàng vui vẻ này là của Lam Nguyệt Thời.