Editor: Thao Vo
Beta: Mika
Tiếp giáp với cực bắc của sông Băng chính là những cồn cát chảy và thời tiết khắc nghiệt. Ở nơi đó, ban ngày nắng gắt chói chang, ban đêm tuyết bay ngàn dặm. Nếu không phải vì thương đội muốn tiết kiệm chút thời gian, chắc chắn bọn họ sẽ không chọn con đường này. Hơn nữa, nơi này còn sát đường biên giới nên đa số người ở đây là đồng bào dân tộc thiểu số. Trong vài năm trở lại đây, đường biên giới luôn không ngừng xảy ra cuộc tranh chấp lớn nhỏ, xung đột mâu thuẫn đang trên đà bùng nổ. Thường thường sẽ có mấy tên cướp trên sa mạc hoặc là nhóm sát thủ lang thang đến nơi này để gϊếŧ người cướp của.
Nhưng tên khét tiếng nhất trong số bọn chúng là một gã mặc đồ đen, trên đầu hắn đội một chiếc mũ màu đen có rèm, trong tay cầm một thanh đao ngắn, hắn chính là đao khách "Vân Trung Tuyết"- Phú Tuyết Y.
Không ai biết hắn đến từ bộ tộc nào và cũng không có người nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn. Lý do rất đơn giản, bởi vì tất cả những ai từng nhìn thấy khuôn mặt hắn đều đã trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của hắn. Những thương gia buôn bán vận chuyển hàng hóa ở biên giới mỗi khi nghe ai đó nhắc tới cái tên Phú Tuyết Y này đều nơm nớp lo sợ trong lòng, bởi vì vị đao khách này chính là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt, chỉ cần nhóm người nào bị hắn chặn đường, từ người đến động vật một cái sinh vật sống đều không tồn tại.
Những bá tánh sống ở thành biên giới gần Mạc Bắc đều sợ hắn, thậm chí bọn họ không dám nhắc tới tên hắn. Bởi vì bọn họ nghe đồn Phú Tuyết Y trời sinh có một đôi tai thuận phong nhĩ, nếu ai ở Mạc Bắc dám cả gan nhắc tên hắn thì trên người kẻ đó giống như bị dán một lá bùa đòi mạng, chẳng bao lâu kẻ đó liền sẽ bị Phú Tuyết Y dùng thanh đao Vân Trung Tuyết chém mất mạng.
Lúc đầu mọi người không quá tin vào chuyện đó, nhưng có một lần ở trong quán trọ của thành biên giới Mạc Bắc, có vài tên thủ lĩnh thương nhân đã uống say dám lớn mật hét mắng Phú Tuyết Y là tên ác quỷ gϊếŧ người không chớp mắt, ngày hôm sau đầu của nhóm người đó vẫn còn nhỏ máu bị treo lủng lẳng trước cổng lớn của quán trọ. thực sự không còn ai sống sót, đến cả một con vẹt màu xanh lục được một người thương nhân trong số ấy nhất thời tùy hứng mua về cũng không tha. Những bá tánh chứng kiến cảnh tượng kia vẫn còn nhớ rõ ràng hàng loạt những cái đầu treo lủng lẳng trước quán trọ đều bị cắt mất tai, máu chảy nhỏ giọt thu hút đám ruồi bọ vo ve, tròng mắt trên mặt nạn nhân đều trừng đến mức sắp lòi ra ngoài, chứng tỏ trước khi chết, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi tột cùng... Có lẽ vị đao khách kia sinh ra đã là một hung thần tàn sát ghê gớm, khiến người khác phải kinh sợ.
Cách thức gϊếŧ người không toàn thây này khiến cho mọi người e sợ. Bởi vì ở Mạc Bắc có một truyền thuyết rằng nếu một người sau khi chết không được toàn thây, người đó sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn vất vưởng tại nhân gian không thể luân hồi.
Dưới sự uy hϊếp đẫm máu ấy, không còn ai dám to gan lớn mật nhắc tới cái tên nên thơ kia của hắn. Khi bất đắc dĩ lắm phải nhắc đến tên hắn mọi người sẽ gọi tránh tên hắn là Phú Thập Thất... Bởi vì lúc tiếng ác của hắn đồn xa ở Mạc Bắc thì khi đó hắn chỉ mới mười bảy tuổi.
"Đại nhân! Tôi, tôi, tôi.." Người đàn ông trung niên bị dọa tới vỡ mật, nơm nớp lo sợ mà ngồi sụp xuống đất, nhìn thanh đao dính máu càng lúc tới gần, "Tha, Tha cho tôi đi... tôi không dám nữa!Thật sự không dám! Cầu xin ngài, ngài muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đều sẽ đưa cho ngài hết! Tha cho tôi một mạng đi, đại hiệp!"
Người đàn ông dưới lớp rèm của chiếc mũ hừ lạnh một tiếng, đem thanh đao Vân Trung Tuyết đè lên cổ người đang run rẩy trước mặt. Chỉ dùng chút lực nhẹ, trên cổ liền hiện ra một đường vết máu, tơ máu từ trong lớp mạch dưới làn da không ngừng tuôn chảy ra ngoài. Hắn siết chặt cổ tay, định giơ tay chém xuống chặt đứt cái đầu của người đàn ông trước mặt, hắn nghe thấy tiếng thét dài xuyên qua không trung, sau đó hắn cảm thấy cổ tay đau nhói, năm ngón tay buông lỏng, đoản đao trong tay lập tức nghiêng mà cắm vào bên trong bờ cát thô, chuôi đao điêu khắc hoa văn tinh xảo lộ ra.
"A di đà phật, thí chủ hữu lễ." Một vị tăng nhân mặc áo cà sa cúi đầu hành lễ, một đôi mắt bình đạm không nhiễm hồng trần, nhàn nhạt nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, "Thí chủ, hãy buông đồ đao xuống đi."
"Lại là con lừa trọc nhà ngươi." Phú Tuyết Y dưới lớp rèm của mũ nghiến răng ken két, oán hận nhìn chằm chằm vào vị Phật tổ vô bi vô hỉ trước mắt này. Hắn xoa bóp bàn tay phải bị rút gân của mình, dùng mũi chân nhấn mạnh một chút, đoản đao lập tức bật tung, trở về lại trong tay hắn.
Người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất mới đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, gã ta vừa nhìn thấy Phú Tuyết Y bị khống chế liền vui mừng như phát điên đến mức run run, gã ta cũng bất chấp mà phớt lờ hành động của Phú Tuyết Y, dùng sức bình sinh dùng tốc độ nhanh nhất nhấc chân chạy xa.
Cùng lúc đó, Phú Tuyết Y đang định đuổi theo tên thương nhân kia, chỉ nhìn thấy vị tăng nhân mặc áo cà sa khẽ cử động, trong miệng lẩm bẩm, lập tức sau lưng ngài ấy hiện lên một luồng ánh sáng phật kim, đem Phú Tuyết Y bắt lấy chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích.
Phú Tuyết Y nắm lấy đoản đao, nghiến răng giận dữ: "Con lừa trọc buông ta ra! Gã đó là một tên hỗn trướng mê cờ bạc! Nếu hôm nay ngươi thả gã đi, chắc chắn gã sẽ nhất định trở về đem toàn bộ vợ con vô tội của mình đi cầm."
Tịch Trần lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái: "Nhưng gã không nên chết trong tay ngươi."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
"Ngươi không cho ta giết gã, vậy nếu ngươi có khả năng thì đi giết gã ta đi." Phú Tuyết Y tức giận phản bác. Vừa nghe đến những lời hắn nói, cảm thấy có chút tính trẻ con trong ấy.
Sau khi xác định gã kia đã đi xa, Tịch Trần thầm niệm một câu chú, giải trừ sự trói buộc trên người nam nhân: "Người xuất gia không thể sát sinh. Trừ phi kẻ kia là đại gian đại ác, nếu không thì không bất cứ kẻ nào có quyền tùy ý kết liễu mạng sống của người khác."
Mặt Phú Tuyết Y không gợn sóng, nắm lấy một nắm cát lên lau đi tất cả vết máu tanh hôi trên đoản đao của mình: "Ta giết một người nhưng lại có thể bảo vệ hai người, sát sinh vì bảo vệ mạng người có gì sai? Phật môn các ngươi không phải xem trọng việc phổ độ chúng sinh sao? Vì sao ngươi không thể độ một chút cho cặp mẹ con đáng thương kia?"
Nhìn mặt trời chói chang ở đằng xa thiêu đốt trên cồn cát, Tịch Trần niệm "A di đà phật" một tiếng, ngài ấy rũ mắt xuống, hiếm khi giải thích một câu: "Thí chủ, ta đang độ ngươi, hãy buông đao đồ tể xuống đi."
Trước khi viên tịch, vị trụ trì của chùa Thâm Vân đã từng nói với Tịch Trần rằng hãy đi về phương bắc bởi vì ở nơi đó ngài ấy có thể tìm thấy một nơi băng giá nhất trên đời, đây cũng là số kiếp của ngài ấy ở đời này. Cho dù ngài có chạy đằng trời cũng không thể tránh khỏi, kiếp sau trọng sinh vẫn tiếp tục mối duyên đời này.
Ngài nghe theo lời dạy bảo của sư phụ, đi một chuyến đến vùng cực bắc, tuyết ở nơi đó tuyết rơi quanh năm, có những dòng sông băng phải mất hàng ngàn năm mới hình thành... có thể gọi nó là nơi băng giá kiên cố nhất trên đời. Ngài cẩn thận mang một khối băng trở về, vừa hay trên đường ngài gặp phải một vị đao khách đại khai sát giới. Người xuất gia lấy từ bi làm điểm tựa hóa, vì thế ngài khống chế kẻ kia, khối băng hàng ngàn năm trong tay ngài cũng vì việc hai bên đánh nhau mà tan thành nước trong.
"Con lừa trọc, ngươi chỉ giỏi tọc mạch vào chuyện người khác." Lúc này người nam nhân áo đen liếc mắt nguy hiểm, chiếc mũ trùm đầu hắn bị gió thổi mạnh rơi trên vai, lộ ra khuôn mặt tái nhợt vì do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời cùng một đôi răng nanh: "khuôn mặt ta chính là phải dùng mạng sống để trả giá mới có thể xem được, ngươi biết ta là ai không?"
Tịch Trần chăm chú nhìn vào dáng vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống của người đàn ông kia, đáp lại bằng hai chữ: "Chúng sinh."
Không ai biết rằng, trong lời đồn Phú Tuyết Y tính tình hung thần ác sát diện mạo như Diêm La lại chỉ là một người thanh niên tuấn lãng mới hơn hai mươi tuổi đầu. TruyenHD
Phú Tuyết Y nghe vậy cũng cười lớn, đáp trả lại hai chữ: "Thú vị."
Sau khi hoà hợp ở chung vài ngày, Tịch Trần nhận thấy bản chất của kẻ mà ai nghe tới tên đều sợ vỡ mật này thực sự không hề xấu, chẳng qua đôi mắt hắn bị những ham muốn gϊếŧ chóc trong lòng che khuất đi, vì vậy ngài quyết định dùng tấm lòng thành của mình để cảm hóa tên ác ma gϊếŧ người nơi Mạc Bắc này.
"Thí chủ, nếu ta có thể đánh bại ngươi, ta chỉ yêu cầu ngươi cùng ta đi lang bạt để thoát thoát khỏi những suy nghĩ xằng bậy, có được không?"
Họ đã thử tỷ thí nhau vài trận, Phú Tuyết Y trận nào cũng thua. Tịch Trần tiếp tục thuyết phục Phú Tuyết Y đáp ứng yêu cầu không làm tổn thương đến tính mạng của người khác nữa, nhưng người nam nhân quen thói liếʍ máu trên lưỡi đao này chỉ tùy tiện cười lớn một cái: "Nếu ngươi có thể ngăn ta, hãy đến đây."
Vì thế một kẻ sát thủ và một vị tăng nhân không có vẻ hòa hợp này liền đồng hành với nhau, bắt đầu cuộc phiêu lưu lữ hành.
"Bang... " Phú Tuyết Y tháo vũ khí bên hông xuống, đem đoản dao Vân Trung Tuyết còn nằm yên trong vỏ của mình ném thẳng lên mặt đất, "Con lừa trọc, ngươi đã thấy ta buông bỏ thanh đao đồ sát rồi đấy."
Tịch Trần chậm rãi lắc đầu: "Thí chủ, trong lòng ngươi vẫn chưa buông xuống."
"Này!" Phú Tuyết Y thở dài, cầm thanh đao lên, "Có phải con lừa trọc nào cũng chán giống như ngươi đúng không? Cảm giác bản thân mình từ sáng đến tối đều phải đối mặt với một khối đầu gỗ biết niệm kinh vậy."
"Có lẽ là vậy." Tịch Trần nghiêm túc trả lời.
Phú Tuyết Y phụt cười thành tiếng, lộ ra một đôi răng nanh, sau đó vươn vai đi về phía trước: "Nhân thế tịch mịch, có ngươi làm bạn xem ra cũng không tệ lắm..."
"Phú Tuyết Y." Gương mặt hiền từ của vị tăng nhân ở phía sau lưng gọi lấy tên hắn, một giọt nước mắt tuôn rơi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Hả? Tại sao ngươi không gọi ta là thí chủ nữa..." Phú Tuyết Y nở ra một nụ cười tươi tắn, hắn không ngừng bước chân lại đây, "Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy tên ta dễ nghe? Nghe nói lúc sư phụ nhặt ta, những ngọn đồi ở Mạc Bắc đều bị phủ đầy một lớp tuyết dày lớn hiếm có... Phú Tuyết Y, dễ nghe đúng không? Ta cũng cảm thấy tên ta dễ nghe... Sau này sư phụ liền truyền đạt kỹ năng cùng với thanh đao của ông ấy cho ta. Trên người ta chẳng có vật quý gì cả, lấy mạng người để trao đổi cũng vì để kiếm sống."
Tịch Trần nhìn theo bóng lưng của người nam nhân tận tình thuyết phục hắn lần thứ mười tám: "Quân tử yêu tiền, dùng nó theo mục đích tốt. Không cần phải làm tăng sát nghiệp."
"Nếu ta không tiếp thu lời này, ngươi nuôi ta sao? Ta đã sớm quen với cuộc sống liếm máu trên đao thế này rồi." Phú Tuyết Y sờ mũi, tùy tiện trêu chọc, "Ngươi chưa từng nhìn thấy người vợ của gã kia ôm con khóc tới rối tinh rối mù như thế nào đâu, nàng ta hét to tên ta, hết mực van xin ta lấy đi mạng sống của chồng mình. Nếu không vì nàng ta khóc quá ồn ào, còn lâu ta mới quan tâm, kết quả bị ngươi làm xáo trộn, xem như làm việc không công... Một chút tiền, ta đều không có lấy nha."
Bản tính con người vốn dĩ lương thiện. Cho dù là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt, nhưng bản tính ban đầu của hắn cũng rất tốt. Chẳng qua Phú Tuyết Y sinh sống ở một nơi mà chiến tranh không ngừng xảy ra quanh năm như Mạc Bắc, mạng người ở nơi này rẻ mạt như cỏ rác, để tồn tại, ranh giới giữa thiện và ác sớm đã bị xóa mờ. Từ trước đến nay vẫn như vậy, nó luôn là một chặng đường dài mang đầy gánh nặng để hướng hắn hoàn lương, Tịch Trần khẽ than giọng thở dài.
Lải nhải một hồi, thêm nữa hắn không nghe thấy ở phía sau truyền tới tiếng bước chân thật lâu, vì thế Phú Tuyết Y xoay người, xuyên qua tấm rèm tung bay của chiếc mũ mà liếc nhìn về phía sa, một vị tăng nhân mặc áo cà sa xám đứng lặng yên tại chỗ, hai hàng lông mày nhíu lại, tựa như ngài ấy tự hỏi điều gì đó. Vì thế hắn mở miệng nói: "Con lừa trọc đi chậm kia, tối nay chúng ta ăn cá nướng. Ta xuất thân từ Mạc Bắc, chưa bao giờ đi đến Giang Nam, nhưng ta nghe nói cá ở nơi bọn họ cực kỳ ngon, hay ngươi dẫn ta đi xem nha... Nghe đồn người xuất gia không bị cấm ăn mặn, ngươi có thể ăn cá chứ?"c
"Thịt và khói là mùi của rau, không phải mùi của thịt." Tịch Trần chắp hai lòng bàn tay vào nhau, sải bước đi đến, giải thích: "Ăn nhiều thịt sẽ khiến cho người ta trầm mê, tình sẽ khiến người ta hỗn loạn, rượu làm cho người ta mê muội. Đây đều là giới luật của Phật giáo."
"Ha ha, ta hiểu rồi, ý ngươi là bản thân mình không ăn thịt uống rượu được đúng không? Không ai cướp cá với ta, ta còn mong gì nữa? Vậy buổi tối ngươi ăn rau của ngươi đi, nếu ngươi thật sự quá thèm, chỉ cần nhìn ta là được... Ta sẽ ăn cho ngươi xem." Phú Tuyết Y cân đo vụn bạc trong tay, mỉm cười hạnh phúc.
Tiếng cười trong sáng của nam nhân vang vọng bên tai, Tịch Trần thầm nghĩ con đường hướng thiện của người này không quá gian khó như trong tưởng tượng.